Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 248: Một đường về hướng nam, cổ thi Á Thánh ở Tắc Hạ Học Cung (3)


1 tháng

trướctiếp

Tốc độ của thuyền chiến lao đi cực nhanh, bất thình lình xuất hiện trên lãnh thổ của Sở quốc.

Từ Bắc Vọng chắp tay sau lưng, đứng sừng sững ở mũi thuyền, thần sắc vô cùng thỏa mãn.

Mặc dù hắn chưa làm được gì, nhưng có thể ôm chân ngọc đi ngủ cũng được xem như là một loại tiến bộ.

Tiến hành từng bước một, từ từ sẽ đạt được.

“Thật vinh hạnh được gặp quý phi nương nương Đại Càn.”

Một giọng nói cẩn trọng truyền đến từ trong hư không. Ngay sau đó một lão giả tóc trắng đầu đội mũ bằng cao lương xuất hiện, ông ta đứng đối diện với thuyền chiến, một mực cung kính thi lễ.

Mặc dù Từ Bắc Vọng chưa từng gặp qua người này, nhưng ở Cửu Châu, đâu đâu cũng có chân dung Tế Tửu của Tắc Hạ Học Cung

Mạnh Thục Bích, tuổi tác đã hơn tám trăm, học trò của ông ta rải khắp thiên hạ.

Trong số các vị Bán Bộ Chí Tôn tại Cửu Châu, thực lực của ông ta cũng được xếp vào cấp bậc đỉnh cao, thậm chí còn vượt xa hơn nhiều so với Đế Sư của Đại Càn.

Nếu không có sự uy hiếp của Mạnh Thúc Bích, Sở quốc sớm đã bị thôn tính từ lâu.

“Bản cung muốn cỗ thi thể trong Tàng Thư Các.”

Một nữ tử váy tím xuất hiện trên mũi thuyền, sắc mặt không chút biểu tình, chỉ lạnh lùng quan sát Mạnh Thúc Bích.

Cơ mặt Mạnh Thúc Bích trở nên cứng ngắc, cảm xúc cay đắng dâng trào trong nội tâm.

Ngay khi phát hiện khí tức của hai tên ác liêu này, ông ta đã đại khái đoán được ý đồ của bọn hắn khi đến đây là gì.

Lúc thánh địa Đại Diễn bị cướp mất một thi thể ba vạn năm tuổi, tin tức đó đã được truyền đến tai tất cả các thế lực lớn trong Cửu châu.

Mà bây giờ, hai tên này lại đang ngấp nghé muốn cổ thi Á Thánh kia trong Tàng Thư Các.

“Thật xin lỗi, lão gia tử cũng bất lực.”

Mạnh Thúc Bích im lặng hồi lâu sau đó thản nhiên nói.

Cũng không phải là hắn đang cự tuyệt, mà là ngay cả hắn cũng không thể lấy được thi thể kia.

Trong Tàng Thư Các có chín mươi chín pho tượng thánh hiền, mỗi học giả phải làm cho một pho tượng phát ra âm thanh thiêng liêng để có thể tiến vào Tàng Thư Các, tìm đọc các loại thư tịch kinh điển của Nho gia.

Càng khiến nhiều pho tượng cùng phát ra âm thanh cùng một lúc, thì có thể xem được càng nhiều tài liệu thánh thần bí, văn khí trào dâng có thể trực tiếp đột phá cảnh giới.

Thanh âm phát ra càng nhiều, cơ duyên lấy được càng lớn hơn.

Nếu muốn tiến vào tầng chưa thi thể Á Thánh, thì chín mươi chín pho tượng đều phải đồng thời phát ra âm thanh thiêng liêng!

Trừ phi…

“Bản cung sẽ phá nát cái Tàng Thư Các này.”

Đệ Ngũ Cẩm Sương lạnh lùng ra lệnh.

Mạnh Thúc Bích lập tức biến sắc, giọng điệu cứng ngắc đi mấy phần: “Ngươi muốn hủy diệt địa điểm truyền thừa của thánh hiền sao?”

Đây chính là điều mà ông ta cực kỳ lo lắng, chín mươi chín pho tượng bị vỡ nát, Tàng Thư Các nháy mắt hóa thành khói bụi, một lượng lớn văn chương điển tích, bút mực giấy nghiên và cả pháp bảo đều sẽ bị tiêu hủy.

“Vậy thì sao?”

Đôi mắt xanh lam thâm thúy của Đệ Ngũ Cẩm Sương hiện lên ý lạnh.

Bùm!

Mạnh Thúc Bích như bị sét đánh, xương sống truyền đến từng cơn lạnh buốt, ánh mắt chợt nhìn về phía nam tử áo trắng tuấn mỹ kia: “Từ Bắc Vọng, đó là chín mươi chín pho tượng ẩn chứa năng lượng của thánh hiền, nếu như bị phá hủy, quý phi nương nương cũng không thể tránh khỏi cảnh ngộ bị phản phệ!”

“Ngươi chỉ vì một cỗ thi thể mà lại có thể làm ra chuyện nhẫn tâm như vậy sao?”

Câu nói này khiến Từ Bắc Vọng á khẩu, vẻ mặt cực kì nghiêm trọng.

Trái tim của chó săn như chìm xuống đáy vực, chỉ biết lặng lẽ nhìn chủ nhân.

Khuôn mặt Đệ Ngũ Cẩm Sương như bị bao phủ trong băng giá, nàng lạnh lùng nói: “Đừng khiêu chiến với lòng kiên nhẫn của bản cung.”

Sau khi cảm nhận cái lạnh băng giá từ nàng, Mạnh Thúc Bích, người từ trước đến nay giống như một cái giếng cổ không một gợn sóng, biến sắc một lần nữa.

Ông ta cùng cấp bậc với Độc Cô Vô Địch.

Mà Đệ Ngũ Ma Đầu lại có thể tùy tiện nghiền nát Độc Cô Vô Địch.

Một khi giao chiến, bại trận là điều không thể nghi ngờ.

“Từ tiểu hữu, bốn câu thánh ngôn huy hoàng kia của ngươi từng vang dội khắp cổ kim, ngay cả lão già đây cũng bị rung động, sao ngươi không thử đến Tàng Thư Các để khiêu chiến một chút?”

Lúc này, ánh mắt sáng rực Mạnh Thúc Bích chiếu về phía Từ Bắc Vọng.

Ông ta cũng không tiếc rẻ cỗ thi thể kia, nhưng nếu Tàng Thư Các bị phá hủy, chuyện này chính là một tai họa, là một cơn ác mộng đối với các học giả!

Đặc biệt là các Nho sinh của Sở quốc, chuyện đó không khác gì cơ nghiệp tan vỡ.

Mà Mạnh Tế Tửu ông cũng sẽ bị đóng lên trên cột trụ, chịu đựng mọi sỉ nhục của dân chúng. Thậm chí, ngay sau khi chết đi, ông ta cũng không còn mặt mũi đi gặp các bậc hiền triết, thẹn lòng với nhiều đời học giả!

Nghe thấy vậy, Từ Bắc Vọng lo lắng tu vi của chủ nhân sẽ bị hao tổn, thấp giọng nói: “Nương nương, để ti chức thử một chút?”.

Thử một chút?

Mạnh Thúc Bích nghe thế, đáy mắt hiện lên một tia hoảng sợ.

Ông ta chỉ muốn dùng cách này để đẩy lui hai tên Ma Đầu này, nhưng không ngờ tiểu ma đầu kia sẽ đồng ý.

Chín mươi chín pho tượng thánh minh?

Thiên phương dạ đàm!

Căn bản không thể làm được!

Người có thể rúng động ba mươi pho tượng đã là kinh tài tuyệt diễm, chỉ cần không bị rơi đài giữa đường, kẻ đó chắc chắn sẽ trở thành một Nho gia nhất phẩm.

Còn nếu có thể rúng động năm mươi pho tượng trở lên, trong lịch sử mấy vạn năm huy hoàng của Tắc Hạ Học Cung, người có thể làm được chỉ rải rác có vài mạng, bọn hắn đều được tôn sùng như một vị Á Thánh!

Còn Mạnh Thúc Bích, kỷ lục cao nhất của ông ta cũng không quá sáu mươi sáu pho tượng.

Khó khăn lắm kìm nén sự kích động trong lòng, Mạnh Thúc Bích vội vàng đáp: “Nếu Từ Tiểu Hữu có thể tạo ra kỳ tích, không nói đến thi thể của Á Thánh, ngươi có thể tùy ý chọn bảo vật trong Tàng Thư Các.”

Dừng lại một lát, giọng điệu của ông ta trở nên nghiêm túc: “Nếu không thành công, thì hãy bỏ suy nghĩ đó trong đầu đi.”

Nói cách khác, các ngươi không được phá hủy Tàng Thư Các bằng những thủ đoạn tàn nhẫn.

Ngay cả ông, vị Á Thánh đứng đầu Cửu Châu, cũng cảm thấy bất lực trong lòng.

Đệ Ngũ Ma Đầu khư khư cố chấp, ông ta lại không có biện pháp nào để ngăn cản, vì chênh lệch thực lực giữa hai bên như giữa trời và đất.

Đệ Ngũ Cẩm Sương nhắm mắt, bày tỏ thái độ không hài lòng chó săn tự tiện chủ trương, nhưng nàng cũng chỉ bày ra phong thái lạnh lùng mà không nói một lời.

Coi như Đệ Ngũ Ma Đầu đã đồng ý, Mạnh Thúc Bích thầm thở phào nhẹ nhõm, ông ta khẽ cười rồi nói: “Lão hủ sẽ chờ.”

Nói xong, Mạnh Thúc Bích hoá thành cầu vồng và biến mất giữa không trung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp