Con mèo béo dựa vào cái nghiên mực được dựng tạm thời bằng tảng đá, ra sức phun lửa.
Chó săn dùng sống đao đập thịt thỏ, dùng đao ở một mặt rạch từng đường chéo nhỏ, sau đó cắt thành từng khối vuông.
Đệ Ngũ Cẩm Sương im lặng xem qua tiểu thuyết do chó săn viết, tình tiết gần đây cũng coi như có đổi mới.
Một tiếng sau, món Thỏ Cung Bảo thơm ngào ngạt đã ra khỏi nồi, sắc hương vị đều đủ cả, Phì Miêu thèm ăn đến chảy nước miếng.
Đệ Ngũ Cẩm Sương nếm thử một miếng, hương vị tươi mát kéo dài, thịt thỏ rất mềm, vị ngọt hòa lẫn với chút vị chua.
“Không tệ.”
Đôi mắt của nàng hơi nhướng lên, nhìn về phía con mèo béo: “Ngươi ăn sủi cảo đi.”
Chó săn lấy ra một bát sủi cảo nhân thịt heo từ trong nhẫn trữ vật, với tu vi của hắn, sủi cảo đương nhiên sẽ không bị thiu.
“Ta sẽ hâm nóng giúp ngươi.”
Hắn cười cười, đem sủi cảo thả vào trong nồi.
Con mèo béo như sắp khóc, nó sẽ không bao giờ phun lửa nữa đâu!
...
...
Sau khi ăn uống no nê, chó săn liền bị chủ nhân cưỡng chế tu luyện.
Thế là hắn lấy cỗ quan tài kia ra, một nguồn năng lượng hắc ám nồng đậm lan tỏa tứ phía, không gian xung quanh như biến thành vùng đất chết chóc u ám.
Từ Bắc Vọng nâng vách quan tài lên, bên trong là một nữ nhân, thi thể của nàng ta vẫn được bảo quản rất tốt dù đã trải qua ba vạn năm.
“Nàng ấy có đẹp không?”
Một âm thanh mỏng nhẹ lạnh lùng truyền đến từ cách đó không xa.
Chó săn không dám chăm chú nhìn tiếp, vội vàng vận công Bắc Minh Phệ Huyết Thần Công, khí huyết toàn thân mênh mông bộc phát, hoàn toàn bao phủ lấy thi thể.
Một màn sương mù đen kịt dày đặc dâng lên, Từ Bắc Vọng nhanh chóng nuốt chửng nó, năng lượng hắc ám làm dịu đi từng khiếu huyệt trong cơ thể.
Đêm đen tĩnh mịch, ánh trăng thưa thớt, thi thể dần dần thối rữa, mỗi chiếc xương cũng bắt đầu bị tan ra, cuối cùng hóa thành bột mịn.
Thi thể ít nhất cũng phải ba vạn năm, vào giờ khắc này đã biến mất.
“Công pháp vẫn chưa đột phá sao?”
Ánh mắt Đệ Ngũ Cẩm Sương hơi kinh ngạc, loại biểu tình này thực sự hiếm khi xuất hiện trên khuôn mặt của nàng.
Từ Bắc Vọng lắc đầu, thần sắc có chút ảm đạm.
Thanh tiến độ ban đầu nằm ở mức 5%, sau khi nuốt chửng thi thể cổ ba vạn năm tuổi thì mới nâng lên 35%.
Khoảng cách đột phá đến tầng tiếp theo vẫn vô cùng xa vời.
Sức mạnh của Bắc Minh Phệ Huyết Thần Công vô cùng mạnh mẽ, nhưng lượng tài nguyên mà nó cần còn kinh khủng hơn.
Hiện tại, nếu hắn cắn nuốt một bình máu của Vương cấp yêu thú, nó nhiều nhất cũng chỉ được coi như hạt mưa rơi vào biển cả, không tạo nên được một ngọn sóng nhỏ.
“Ngươi chán nản cái gì?”
Đệ Ngũ Cẩm Sương phất tay áo lên, một chiếc thẻ tre hiện ra bay lơ lửng trên không trung.
Từ Bắc Vọng nhận lấy nó, nhìn qua chữ cổ được khắc trên đó.
Hắn đọc lướt qua nội dung, ánh mắt khó dấu được sự chấn động.
Tắc Hạ Học Cung tại Sở quốc có một bộ thi thể hai vạn năm.
Khi còn sống, thi thể này có danh vọng và uy thế rất cao, đã đạt tới cảnh giới Á Thánh, tương đương với cấp bậc võ giả Bán Bộ Chí Tôn.
Ai mà ngờ, hắn ta lại có mối quna hệ sâu xa với vùng đất Ma Quật ở cuối cực bắc, cho nên đã bị các thánh hiền và hiền nhân liên thủ trấn áp.
Từ Bắc Vọng kinh ngạc, cảm giác đầu tiên chính là hoang đường: “Đường đường là Á Thánh lại thông hiểu ma thuật?”
Đệ Ngũ Cẩm Sương nâng đuôi mắt lên, giống như đang muốn thử nghiệm chó săn, nàng nhàn nhạt hỏi: “Ngươi cảm thấy nguyên nhân là gì?”
Từ Bắc Vọng suy tư hồi lâu, suy đoán nói: “Theo ti chức thấy, người này sợ mình không còn hy vọng được siêu thoát, dự định từ bỏ Nho giáo để tu luyện võ thuật. Việc này đã chạm tới ranh giới cuối cùng của các thánh nhân Nho gia, cho nên mới bị liên thủ đánh giết.”
“Một khi một tiểu hiền Á Thánh chuyển sang tu luyện võ đạo sẽ tạo nên một trận sóng gió động trời. Đối với người đọc sách của Nho gia mà nói, điều này chẳng khác gì một phát đánh của thiên lôi.”
Hắn cảm thấy suy đoán này của mình tương đối hợp lý.
Khi những lời nói này rơi xuống, Đệ Ngũ Cẩm Sương sờ lấy chiếc cằm tinh xảo của mình: “Xem ra cũng không ngốc.”
Hơi dừng lại, nàng bình tĩnh nói: “Tại Thiên Thần Giới, một tu sĩ chỉ tu luyện văn khí, tuyệt đối không thể siêu thoát được.”
Ngữ khí chắc chắn, bất kỳ ai cũng không thể phản bạc.
Từ Bắc Vọng đột nhiên thấy giật mình, hắn nhớ tới chính mình lúc trước ở văn miếu Đại Càn, thiếu chút nữa đã tiếp nhận truyền bá của hiền nhân.
May mắn là hắn đã cự tuyệt.
Giống như có thể thấy được suy nghĩ của chó săn, Đệ Ngũ Cẩm Sương cười mà như không cười, sau đó lấy ra một chiếc thuyền chiến tinh xảo.
“Đi thôi.”
Một thân ảnh màu tím đứng sừng sững giữa các tầng mây, Từ Bắc Vọng vác theo con mèo béo, nhảy lên thuyền chiến cùng nàng.
Không gian trên thuyền vô cùng lớn, được trang hoàng vàng son lộng lẫy, dưới sàn trải thảm mềm mại.
Chó săn liếc mắt một cái đã có thể thấy một chiếc giường mềm mại làm từ gỗ tử đàn, nhỏ giọng nói: “Nương nương, ti chức ngủ ở đâu?”
Đệ Ngũ Cẩm Sương nhìn chằm chằm hắn, thản nhiên nói: “Ngủ cùng bản cung…”
Cái gì?
Gương mặt tuấn mỹ của Từ Bắc Vọng để lộ ra sắc mặt vui mừng như điên.
Ông trời ban thưởng quá vội vàng, hắn ta không kịp chuẩn bị!
Ta nên dùng loại tư thế nào đây?
Tu vi của chủ nhân cao thâm khó đoán, ta có thể phá vỡ lớp màng kia được không?
Trong nháy mắt, con ngươi của Đệ Ngũ Cẩm Sương trở nên nghiêm túc, bắn ra tia sáng nguy hiểm: “Ngươi cảm thấy có thể không?”
Chó săn cảm thấy thất vọng cực độ, sự nhiệt tình tràn đầy đã bị dập tắt bằng một chậu nước lạnh.
Nói xong, màn che màu tím được vén lên, Đệ Ngũ Cẩm Sương nghiêng người, nằm lên trên giường.
Hai mắt Từ Bắc Vọng trở nên nóng rực, chỉ cần nhìn đến chiếc giường, ánh mắt của hắn bỗng trở nên mơ hồ.
Được rồi, Từ rất là không vui.
Hắn bày ra thần sắc tự nhiên, đi đến bên giường, ngồi xếp bằng xuống.
Phì Miêu vừa định tới gần đã bị một luồng khí ném ra khỏi phòng.
“Ngươi ngủ ở mũi thuyền!”
Một giọng điệu lạnh lùng truyền đến.
Oa!
Phì Miêu rưng rưng nước mắt.
Đêm khuya.
Từ Bắc Vọng ngửi thấy mùi thơm nơi đầu mũi, lặng lẽ mò lên đầu giường.
Rầm!
Cả người giống như đụng vào tường đồng vách sắt, bị hất văng ra xa mấy mét.
Hắn không để ý đến đau đớn, khẩn cầu: “Nương nương, ti chức chỉ muốn ngủ chung.”
“Cút!”
“Chỉ ngủ chung thôi.”
“Cút!”
Từ Bắc Vọng có chút bất đắc dĩ, khi nhìn thấy đôi chân ngọc đã cởi đi vớ đen lộ ra bên ngoài giường, hắn bèn chạy tới. gối đầu lên chân, sau đó chìm vào giấc ngủ.
Ở đầu thuyền, trăng sáng nhô lên cao, móng vuốt đưa lên không trung.
Con mèo béo buồn bực ngán ngẩm mà đếm sao, thỉnh thoảng còn nguyền rủa hai con người bại hoại kia.
Meo meo thật là thê thảm, buổi tối gió lạnh thổi đến mức tâm tình của meo meo cũng thật lạnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT