Để bầu không khí bớt căng thẳng, Từ Bắc Vọng cẩn thận bóp chân cho lão đại.
Hôm nay, nàng mặc tất màu da, để hắn nhìn rõ những ngón chân hồng hào cùng mu bàn chân hoàn mỹ không tỳ vết.
“Nương nương, người thích tất màu trắng không?”
Vẻ mặt Từ Bắc Vọng ung dung, giả vờ bình thường.
Tất trắng?
Đệ Ngũ Cẩm Sương vuốt cái cằm tinh xảo.
Có thể thử một chút.
Từ Bắc Vọng đột nhiên thay đổi lời nói: “Nương nương có thấy nhàm chán không?”
Đệ Ngũ Cẩm Sương nâng mắt nhìn hắn.
Chó săn cẩn thận, từng li từng tí nói: “Hôn một chút?”
Cảm nhận được cái lạnh thấu xương, hắn lộ ra ánh mắt khẩn thiết và chân thành, hót như khướu: “Nương nương, người hôn ti chức một chút, ti chức tràn đầy động lực tu luyện, bước vào cảnh giới Chí Tôn là chuyện dễ như trở bàn tay.”
Phì Miêu sợ đến ngây người.
Tiểu phôi đản thật là vô liêm sỉ.
Đột nhiên, nó chỉ biết nghẹn họng nhìn trân trối.
Đánh liều mạng sống của mình, Từ Bắc Vọng chậm rãi đưa miệng qua.
Nữ nhân có sắc đẹp vô song tạm thời mất đi cảnh giác, tim đập nhanh không thể giải thích được.
Hai đôi môi chạm vào nhau.
Phì Miêu lấy móng vuốt che mắt, lại tò mò nhìn lén.
Thật xấu hổ.
Đệ Ngũ Cẩm Sương nheo đôi mắt xinh đẹp, hàng mi dày rung lên.
Từ Bắc Vọng khẽ vuốt chiếc cổ trắng mềm mại và tinh tế của nàng, động tác trên môi lại mười phần tham lam.
“Cút!”
Hắn bị đẩy ra.
Đôi mắt xanh biếc của Đệ Ngũ Cẩm Sương mờ đi, hai má ửng hồng, lạnh giọng cảnh cáo: “Không cho phép vươn đầu lưỡi.”
Một luồng chân khí ập đến, Phì Miêu tròn vo lao lên trời.
Từ Bắc Vọng còn đang ngẩn ngơ, hắn giống như có thể nghe thấy tiếng trời.
Lông mi Đệ Ngũ Cẩm Sương run rẩy, buộc lại tóc xanh tán loạn.
“Được một tấc lại tiến thêm một thước, đây là lần cuối cùng.”
Giọng điệu trong trẻo như ngọc rơi xuống đất, không có chút khẩu khí nào.
Chó săn bị đạp lăn trên mặt đất, hắn đã quen với khuôn mặt lạnh lùng của lão đại, chỉ có thể khúm núm nói vâng.
Tuy nhiên, trong lòng thật sự rất thoải mái.
Mặc dù chỉ là một nụ hôn đơn giản, nhưng cảm giác của nó thực sự rất tuyệt.
Đôi mắt của Đệ Ngũ Cẩm Sương ẩn chứa một tia nguy hiểm, nghiêm khắc cảnh cáo: “Đây là giới hạn cuối cùng của bản cung, nếu ngươi còn dám vượt qua, bản cung thật sự sẽ thiến ngươi.”
Khi giọng nói rơi xuống, đôi má ngọc của nàng lộ ra một tia lạnh lẽo: “Cút đi tu luyện, đừng để bản cung gặp lại ngươi.”
Sự lạnh lùng trên mặt Đệ Ngũ Cẩm Sương biến mất, đôi chân ngọc tức giận đạp trên mặt đất, tức giận nói: “Đồ chó săn gan to bằng trời!”
Nói xong, bóng người biến mất, trong chốc lát đã xuất hiện ở bồn tắm.
….
….
Ngày hai mươi hai tháng mười hai, tuyết lớn bay tán loạn.
Hôm nay là Đông chí, ta gói sủi cảo thơm ngào ngạt.
Phì Miêu thích ăn nhân thịt lợn, bảo sao càng ngày càng mập.
Ta đối với việc nó có thể biến thành mỹ nhân không hề có chút cảm giác chờ mong nào.
Lão Đại thích nhân thịt cừu với thì là, thịt dê nhất định phải là con còn non, thì là xanh biếc phải là loại vừa mới hái.
Nàng ăn một chén nhỏ, cái cằm tinh xảo nâng lên một góc ba mươi lăm độ, xem ra rất hài lòng.
Ta nhìn chăm chú vào má ngọc tuyệt đẹp của Lão Đại, bất ngờ hôn lên.
Kết quả bị đá bay, vô cùng phiền muộn.
….
….
Ngày hai mươi chín tháng mười hai, tuyết bay lất phất.
Hôm nay, việc sản xuất tơ trắng hoàn thành, thật sự cảm ơn nhện tinh Yêu Uyên.
Ta cẩn thận đưa cho lão đại, còn thỉnh cầu muốn đích thân giúp nàng mặc vào.
Vẻ mặt lão đại lãnh đạm, không có từ chối.
Ta vuốt ve chân ngọc mịn như mỡ dê, nhẹ nhàng khoác lên lụa trắng, vừa chạm vào đầu gối đã muốn đi lên, vừa chạm vào chiếc đùi đầy đặn…
Kết quả bị đá rơi xuống Mang Sơn.
….
….
Ngày mùng sáu tháng giêng, băng tuyết tan rã.
Ta đánh cầu lông với lão đại, kết quả thua mười tám trận liên tiếp. Ta rất chán nản, lập tức đổi đối thủ thành Phì Miêu, giết nó đến không chừa mảnh giáp, nhìn bộ dạng khóc lóc của nó khiến ta cảm thấy thoải mái.
….
….
Ngày hai mươi tháng một, đầu xuân.
Hôm nay là sinh nhật ta, chính thức bước vào tuổi hai mươi ba.
Lão đại làm cho ta một chén mì suông, ta ăn đến lệ nóng doanh tròng.
Vì sao sợi mì không bỏ muối?
Vì sao sợi mì còn chưa chín?
Nấu mì với đường, thật sự là tay nghề ‘đặc biệt’...
Dưới cái nhìn chằm chằm của đôi mắt xanh băng lãnh, một giọt canh trong chén cũng không còn.
Ráng chiều chiếu đến chân trời, lão đại lười biếng nằm trên ghế treo đọc tiểu thuyết, ta lấy hết dũng khí tiến lên phía trước.
Hai đôi môi chạm vào nhau, một nụ hôn triền miên, khiến ta hít thở khó khăn, đắm chìm trong cảm xúc tuyệt vời.
Nửa khắc sau, ta bị đẩy ra, cơ thể lần này vẫn ở ao Cửu Châu.
Xem ra, đây là quà sinh nhật của lão đại dành cho ta.
….
….
Vì nếm được ngon ngọt, ngày hai mươi bảy tháng một, ta lại lần nữa nói là sinh nhật mình.
Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Phì Miêu, ta cho nó một hạt dẻ.
Đồ mèo béo ngu ngốc như ngươi biết cái gì là m lịch, cái gì là Dương lịch không?
Đáy mắt lão đại xẹt qua ánh sáng nguy hiểm, chân ngọc đạp lên trên mặt ta, ta bị đạp bay tám trăm dặm, gãy mười ba cái xương.
….
….
Ngày mùng chín tháng hai, tu luyện.
Ngày mười chín tháng hai, tu luyện, bị Phì Miêu hôn trộm một cái. Ngày hôm sau, mặt mũi Phì Miêu bầm dập không biết bị ai đánh.
Ngày hai chín tháng hai, tu luyện, nấu canh gà cho lão đại, không được thưởng.
Ngày mùng chín tháng ba, trầm mê tu luyện không thể kiềm chế.
Ngày mười chín tháng ba, lão đại lạnh lùng như một tảng băng không bao giờ tan. Ta hỏi tại sao, lão đại ném ra một cái pháp bảo, nói rằng bên trên có mùi của nữ nhân khác.
Ặc!
Đó là bảo vật mà ta cướp của Triều Khuynh Tuyệt.
Không còn nghi ngờ, ta bị đạp một chân lên mặt, lại gãy một cái xương.
Bắt đầu từ ngày đó, cung điện ta luyện công bị phong tỏa bởi trận pháp, không thể ra ngoài.
…
…
Chiều mùng sáu tháng tư, lão đại muốn ăn thịt nướng nên cho ta ra ngoài.
Buổi tối ngày mùng bảy tháng tư, ta vừa làm xong thịt nướng đã bị đá vào bên trong tu luyện.
Ngày tám tháng tư, tu luyện…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT