Phì Miêu ghé vào khung cửa sổ làm mặt quỷ, đi theo phía sau là gương mặt hiền từ của Ngư thái giám.
Từ Bắc Vọng tiến lên, tùy ý hỏi: “Ngư công công, có việc gì?”
Nhận thấy được khí tức như vực sâu biển lớn từ hắn ta, Ngư công công cúi đầu kính cẩn nói: “Từ công tử, có người khiêu khích ngươi.”
Mặt Từ Bắc Vọng vô cảm chờ đợi câu tiếp theo.
“Người này đến từ thánh địa Tứ Tượng, tên là Lý Hạo Thần, muốn đòi công đạo cho Thánh Tử Lý Hổ đã chết ở Thiên Xu, hiện đã đến kinh thành.”
Lý Hổ là ai? Từ Bắc Vọng nhíu mày, không hề có ấn tượng đối với cái tên này.
Người chết trên tay hắn nhiều không đếm xuể, đâu ra tâm trí mà nhớ tên từng người.
“Tu vi thế nào?”
Từ Bắc Vọng hỏi.
Ngư công công không chần chừ, giới thiệu kỹ càng tỉ mỉ: “Lý Hạo Thần, hai mươi mốt năm trước bước vào Thiên Xu, ông ta là một trong ư người nổi bật trong thế hệ trung niên, tu vi Đại Tông Sư trung giai.”
Từ Bắc Vọng có vẻ kinh ngạc.
“Hơn bốn mươi tuổi mới Đại Tông Sư?”
Nghe vậy, Ngư công công lộ ra nụ cười xấu hổ và buồn bã.
Tạp gia cũng là Đại Tông Sư…
Từ Bắc Vọng đi qua đi lại, vẫn hơi nghi hoặc: “Ta nhớ hai mươi mốt năm trước, Vũ Chiếu cũng tiến vào Thiên Xu, nàng không có đứng trong năm vị trí đầu, nhưng tu vi bây giờ ít nhất cũng đạt đến cảnh giới Niết Bàn.”
Ngư công công cân nhắc lời nói, hắn hiểu rõ bối cảnh triều đình kinh thành, liền lấy một người làm ví dụ: “Ví dụ như Lục Phiến Môn Thương Dục được gọi là thiên kiêu, nhưng hắn mới đặt cảnh giới Lục phẩm, mà công tử đã là Tông Sư. Chênh lệch về thiên phú có thể nói phay đứt gãy, thời gian càng trôi, chênh lệch tu vi càng lớn.”
Từ Bắc Vọng suy nghĩ một lúc lâu rồi gật gật đầu: “Ông ta đã dám đạp lên mặt mũi của ta, thì ta không có lí do gì để không giết.”
Vừa lúc, hắn muốn thử xem mình đã mạnh bao nhiêu.
Ngư công công ngạc nhiên, nhỏ giọng nhắc nhở một câu: “Công tử, hắn là Đại Tông Sư đã nhiều năm, căn cơ vô cùng thâm hậu.”
Tiểu phôi đản là mạnh nhất, không cho phép ngươi nghi ngờ!
Bụp!
Nó lấy bánh kem lên quăng vào mặt Ngư công công. Ngư công công không dám đắc tội tiểu tổ tông cung Thái Sơ, vội vàng nịnh nọt nói: “Vậy tạp gia đã chuyển lời xong?”
Từ Bắc Vọng ‘ừ’ một tiếng, bế Phì Miêu lên rời đi.
“Nương nương, có Đại Tông Sư tới cửa khiêu khích ti chức.”
Từ Bắc Vọng đi đến bên ghế treo, khuôn mặt tràn đầy vẻ lo lắng.
Phì Miêu trợn mắt há hốc mồm.
Yêu quái trở mặt!
“Đến Đại Tông Sư cũng không đánh lại được, vậy thì ngươi đừng đi theo bản cung nữa.”
Phì Miêu lặng lẽ chỉ vào bụng mình và ra hiệu bằng hai ngón tay.
Tiếng mèo của Từ Bắc Vọng đã đạt cấp mười, nháy mắt đã hiểu.
Lão Đại giáng lâm xuống thế giới bị vứt bỏ, trực tiếp xuất hiện trong bụng của Đệ Ngũ Hà, sinh trưởng trong vòng hai tháng đã chào đời.
Nếu đổi lại là kiếp trước, đây có thể là điều viển vông, nhưng hiện tại hắn đã lĩnh ngộ được một chút năng lực luân hồi, cho nên cũng không quá ngạc nhiên.
Rốt cuộc, hắn chỉ cần nhìn một nữ nhân bình thường, cũng có thể làm người đó mang thai.
Nhưng nhạc mẫu cũng thật vô tội… Vô duyên vô cớ có thêm một đứa trẻ trong bụng.
“Ngươi đang nghĩ đến nữ nhân khác?”
Ánh mắt Đệ Ngũ Cẩm Sương hiện lên tia sáng sắc lạnh.
“Ti chức muốn bái kiến Đệ Ngũ thẩm thẩm một chút…”
Từ Bắc Vọng vừa dứt lời, mặt ao Thái Sơ đóng băng.
Giọng điệu Đệ Ngũ Cẩm Sương lạnh lùng, ẩn chứa mệnh lệnh không thể nghi ngờ: “Ai cũng không được!”
“Tuân lệnh…”
Chó săn nơm nớp lo sợ.
Tính chiếm hữu chết tiệt.
“Ba chiêu.”
“Nếu không giải quyết được tên Đại Tông Sư kia trong vòng ba chiêu, thì ngươi lăn ra khỏi cung Thái Sơ cho ta.”
Giọng điệu của Đệ Ngũ Cẩm Sương lạnh nhạt, ẩn chứa mệnh lệnh không thể nghi ngờ.
….
….
Hiện giờ, đài tỉ võ kinh thành đông nghịt người, bầu không khí nước sôi lửa bỏng, mây đen ngùn ngụt, che lấp chân trời.
Từng cỗ xe ngựa cực kỳ cao quý tiến đến, tất cả đều là các đạo thống khác nhau ở Cửu Châu, đi trước là những người trung niên, theo sau là thế hệ trẻ tuổi.
Hàng ngàn võ giả ngước nhìn nam nhân trung niên đang đứng tại trung tâm võ đài. ông ta có khuôn mặt thon gầy, lông mày đen rậm gọn gàng, hai bên tóc mai trắng toát bay bay trong gió.
Thánh địa Tứ Tượng Lý Hạo Thần!
Người này cũng không phải là nhân vật không có danh tiếng gì.
Hai mươi năm trước, ông ta từng nổi danh một thời, kiêu ngạo thách đấu ở trận chiến Thiên Xu!
Bây giờ, hắn đến khiêu chiến với…
Kẻ có khả năng trấn áp cả một thế hệ, làm chao đảo cả một thế giới, tài năng không ai sánh bằng!
Một số người nói rằng, thời đại này là thế giới của sự cạnh tranh, thiên kiêu như ánh sao sáng chói.
Nhưng kết quả thì sao?
Những tên xui xẻo đã biến thành từng chồng xương trắng, làm bàn đạp cho nam nhân này!
Những người may mắn còn sống sót cũng chỉ là một vài ngôi sao trời mờ nhạt, chịu lép vế trước ánh mặt trời chói lọi.
Nam nhân đó đã đè bẹp những người đồng trang lứa, leo lên đỉnh cao Thiên Xu, ngồi lên ngai vàng cao quý của thế hệ trẻ.
Một nhân vật huyền thoại mới hai mươi tuổi lại đối mặt với Lý Hạo Thần đã trung niên, liệu hắn có thể tạo ra một thần thoại bất khả chiến bại không?
Đối với trận chiến sắp tới, vô số người kích động mà háo hức không thôi.
Rất nhiều thế lực cũng rất chờ mong, bọn họ cũng vội vàng muốn biết sức mạnh thực sự của Từ ác liêu kia qua trận chiến này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT