Lần này, hắn chỉ bị ném ra ngoài kinh thành, không giống lần bị đá vào vực thẳm Mang Sơn.

“Tử Vong Chi Đồng…”

Vì đã được lĩnh giáo sức mạnh khủng bố, Từ Bắc Vọng không khỏi vui mừng, nhưng theo đó là cảm xúc phiền muộn.

Lão đại đến từ ngoại vực, đó là sự thật mà hai người đều ngầm hiểu. Nàng có dòng máu tôn quý, khinh thường Bạch Nguyệt Quang là chuyện dễ hiểu. Thậm chí, Từ Bắc Vọng đoán rằng, nàng cũng là cường giả luân hồi đáng sợ.

Lão đại là một loại tồn tại như thế nào?

“Làm thế nào ta để đuổi kịp nàng đây?”

Từ Bắc Vọng nuốt xuống sự cay đắng, đi về phía cung Thái Sơ.

Khi đến con phố Chu Tước ồn ào náo nhiệt, hắn bị một chiếc xe ngựa cản lại.

Màn xe xốc lên, sắc mặt Diêu Mạn ai oán, buồn bã nói: “Vọng nhi, ngươi không trở về nhà sao?”

Từ Tĩnh ngồi bên cạnh, ông ta nhìn nhi tử với vẻ mặt phức tạp.

Đôi mắt màu xanh, mái tóc dài với ranh giới đen trắng, khí chất độc lập.

Từ Bắc Vọng yên lặng đứng đó, cả con phố dài không ai dám lại gần.

Họ đã trở nên quá xa lạ với hắn.

Từ Bắc Vọng im lặng một lát, lấy ra hai gốc nhân sâm hình người từ nhẫn trữ vật, cung kính đưa tới.

“Cha, nương, đây là thần dược kéo dài tuổi thọ.”

Gốc nhân sâm đủ để cho các đạo thống lớn điên cuồng, nhưng Diêu Mạn không hề nhìn lấy một lần, ánh mắt bà ửng đỏ, hỏi lại: “Vọng nhi, con không trở về nhà sao?”

Giọng nói khàn khàn mang theo sự nghẹn ngào.

Từ Bắc Vọng lảng tránh ánh mắt của bà, hắn không nói gì một lúc lâu, sau đó mới ra vẻ thản nhiên, cười nói: “Hai người sinh thêm đệ đệ muội muội đi, tha thứ cho nhi tử không thể thường xuyên tận hiếu bên cạnh.”

Nói xong, hắn quay người rời đi.

“Con đường tàn nhẫn…”

Từ Tĩnh than thở một tiếng. Cái gọi là tình cảm gia đình, cũng chỉ có thể chiến đấu chỉ là nhìn bóng lưng của hắn đi xa.

Ở tuổi này, hắn ta bước vào cảnh giới Tông Sư, bất kỳ ai cũng hiểu rõ ràng điều đó có ý nghĩa gì.

Vượt lên trên trần tục, theo đuổi con đường trường sinh trong những năm tháng vô tận!

Từ Tĩnh nắm lấy tay vợ, đột nhiên hô lớn: “Cha tự hào vì con!”

….

….

Ngày đông giá rét, cung Thái Sơ được bao phủ bởi tuyết trắng, giống như thủy ngân trải trên mặt ao, tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Sương máu dày đặc trong cung điện dần tan biến. Từ Bắc Vọng đã bế quan tu luyện gần hai tháng, hắn bắt đầu chậm rãi mở mắt ra.

Trong khoảng thời gian này, hắn ổn định vững chắc cảnh giới Tông Sư, hấp thụ tinh huyết hải thú, quan trọng nhất là lĩnh hội sâu sắc Tử Vong Chi Đồng.

“Lăn ra đây.”

Lúc này, một âm thanh lười biếng truyền vào bên tai.

Đệ Ngũ Cẩm Sương khoác áo khoác màu tím đứng bên ao Cửu. Châu, phía trên đọng một lớp tuyết mỏng, nàng vịn trên lan can thưởng thức khung cảnh tuyết trắng xóa.

Phì Miêu nhảy nhót, sung sướng trong đống tuyết.

Chó săn bước nhanh đến gần.

“Tu luyện xem như khắc khổ.”

Đệ Ngũ Cẩm Sương nhìn hắn một lát, vuốt cằm, ánh mắt sáng ngời, trong suốt sạch sẽ.

Bùm!

Mấy chục lọ đan dược lơ lửng trên không, hương thơm dược liệu nồng đậm lan tỏa.

“Nương nương vất vả rồi.”

Từ Bắc Vọng cảm thấy rất cảm động.

Đây chính là tiên dược tiên thảo đủ cho vài cung điện dùng, nhất định cần rất nhiều tinh lực để luyện chế ra.

“Meo!”

Phì Miêu gấp gáp bất bình lao tới, chỉ chỉ miệng mình tranh công.

Là meo meo phun lửa cho lò đan, meo meo mới vất vả.

Đôi mắt Đệ Ngũ Cẩm Sương ngước lên, lạnh lùng ra mệnh lệnh: “Ngươi mau làm một nồi lẩu để chiêu đãi bản cung đi.”

“Rõ!”

Chó săn đồng ý, nhìn dáng vẻ đáng thương của Phì Miêu liền ra lệnh: “Đến phun lửa.”



Cung điện trải một tấm thảm mềm mại, một cái bếp lò bằng đồng thau bên cạnh giường, lò than củi đỏ thẫm tản mát ra hơi nóng.

Chó săn xúc một thìa cháo gạo kền kền, hắn thổi nhẹ rồi đưa cho Lão Đại.

Đệ Ngũ Cẩm Sương nhấp một ngụm, cau mày nói: “Quá ngọt.”

“Không phải nương nương rất thích ăn đồ ngọt sao?”

Từ Bắc Vọng khó hiểu.

Má ngọc của Đệ Ngũ Cẩm Sương lạnh lẽo: “Bản cung thích vừa đủ ngọt.”

Chó săn không nói nên lời, lúng túng nói ‘phải’.

Ngọt bảy phần, tuyệt đối không được hơn một phần, ngươi này thật khó hầu hạ.

Phì Miêu đang mải mê tiêu hoá nồi lẩu, bị cay đến run rẩy.

Động tác Từ Bắc Vọng thuần thục. gắp một miếng thịt dê nướng bỏ vào bát lão đại.

“Chờ khi ngươi trở thành Đại Tông Sư, hãy đến đến Ma Quật ở cực bắc để dạo chơi một lần.”

Đệ Ngũ Cẩm Sương rắc một ít hành cắt nhỏ lên thức ăn, thờ ơ nói.

“Được rồi.”

Từ Bắc Vọng trả lời rất tùy ý.

Đôi mắt lạnh lùng của Đệ Ngũ Cẩm Sương liếc qua: “Hình như ngươi không có chút khẩn trương nào?”

Nàng dừng lại một chút, nhìn hắn một hồi lâu, sau đó mới lạnh lùng nói: “Ngắn thì ba năm, dài thì bảy năm, bản cung sẽ siêu thoát.”

Trong chốc lát, động tác gắp thức ăn của Từ Bắc Vọng, hắn dừng lại, sững sờ hồi lâu.

Phì Miêu cũng hiếm khi dừng đũa, đôi mắt to tràn đầy bất đắc dĩ, nó cũng rất muốn tiểu phôi đản ở bên cạnh mình.

“Meo!”

Phì Miêu phồng má.

Đại phôi đản sẽ phi thăng, meo meo cũng muốn đi theo, sẽ không gặp lại tiểu phôi đản nữa.

Trong lòng Từ Bắc Vọng hiện lên một tầng mất mát, sự cay đắng bắt đầu trào dâng.

Ba năm? Bảy năm? Đây đúng là con số khiến người ta tuyệt vọng.

Bầu không khí trong thiện phòng có chút phiền muộn.

“Ti chức muốn đi theo nương nương đời đời kiếp kiếp.”

Từ Bắc Vọng ngẩng đầu, lớn tiếng nói.

Trong đáy mắt Đệ Ngũ Cẩm Sương có ý cười, không dễ phát hiện, sắc mặt lại cực kỳ vô tình: “Nếu muốn làm chó săn vĩnh viễn, thì phải xem năng lực của ngươi.”

“Với tu vi của bản cung, không thể nào ở lại Thiên Thần giới.”

Chó săn đã gặp khách đến từ ngoại vực, nên lần này nàng không gọi Cửu Châu mà trực tiếp gọi tên thế giới bị vứt bỏ.

Cổ họng Từ Bắc Vọng nhấp nhô lên xuống, giống như muốn nói cái gì đó, nhưng lại bị Đệ Ngũ Cẩm Sương chặn lại.

Nàng lạnh lùng nói: “Có người sinh ra chính là Đại Đế, có người một đêm giác ngộ trở thành Thần Vương. Tu luyện tới cảnh giới Chí Tôn cũng phải mất vài năm, đây vốn là chuyện không thể xảy ra ở thế giới bị vứt bỏ, nhưng bản cung hi vọng ngươi có thể tạo nên kỳ tích.”

Từ Bắc Vọng lâm vào trầm mặc, tiếp tục gắp thức ăn cho nàng.

Đệ Ngũ Cẩm Sương cũng kết thúc đề tài này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play