Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 233: Lão Đại chấn kinh (1)


1 tháng

trướctiếp

Mặc dù cơ thể thương tích đầy mình, xương cốt đứt gãy, nhưng nội tâm lại hưng phấn khó nói thành lời.

Một nụ hôn vô cùng nóng bỏng!

Khi hai bờ môi chạm vào nhau, cả hai người trực tiếp cảm nhận sự tồn tại của nhau.

Hắn ta vừa hưởng thụ những động tác vụng về lạ lẫm của Lão Đại, vừa lắng nghe tiếng rên như có như không của nàng.

Rất mềm!

Cảm giác lúc đó còn sảng khoái hơn cả khi hắn đoạt được Hồng Môn Tử Khí, một cảm giác chinh phục mạnh mẽ không gì sánh được!

Cái gì mà thiên kiêu, cái gì mà siêu thoát, có bao xa thì cút bao xa đi!

Tâm trí của Từ Bắc Vọng hiện giờ đang ngập tràn hình bóng hoàn mỹ không một tì vết kia.

Chỉ cần ngươi có gan, thì Lão Đại nhất định sẽ nhượng bộ!

Ngày này sẽ không lâu đâu!

Từ Bắc Vọng trèo ra khỏi vực thẳm Mang Sơn một cách khó khăn, thay một chiếc áo choàng trắng có viền vàng, lập tức cưỡi phi thuyền bay về phía kinh thành.

Lão Đại có lẽ vẫn còn đang ngẩn ngơ mơ hồ, hắn sẽ có cơ hội lừa nàng hôn thêm một nén hương nữa.

...

...

Trên đường hồi kinh, Từ Bắc Vọng bị chặn lại bởi một cỗ phượng liễn tráng lệ.

Đôi lông mày của Vũ Chiếu nhíu chặt, sắc mặt tràn đầy lo lắng, bà ta nhìn chằm chằm Từ ác liêu: “Ngươi đã làm gì Huyền Nhã?”

Nữ nhi hồn bay phách lạc, liên tục la hét muốn chém Từ ác liêu thành trăm mảnh, nàng lờ mờ nghi ngờ nữ nhi đã bị ô nhục bởi kẻ này.

Từ Bắc Vọng nhíu mày, giọng điệu rất không kiên nhẫn: “Ngươi cảm thấy ta đã làm gì?”

Ngay lập tức, Vũ Chiếu cảm nhận được sự chế giễu trong lời nói của hắn. Trước đây, cho dù nam nhân này có kiêu ngạo và tự phụ đến đâu, thì ngoài mặt vẫn luôn tỏ ra tôn trọng bà, nhưng bây giờ, hắn thậm chí còn không thèm đeo mặt nạ đó nữa.

Leo lên đỉnh Thiên Xu, thu hoạch Đại Đạo Chi Cơ, giết Tông Sư như hái hoa ngắt cỏ.

Hai năm trước, hắn ta dựa vào luật pháp Đại Càn mới may mắn thoát chết, không ngờ sau đó lại trỗi dậy với tốc độ kinh hoàng như vậy!

Từ Bắc Vọng nheo mắt, thản nhiên cười: “Thiên Hậu nương nương, chẳng qua ta chỉ để nàng quỳ xuống gọi một tiếng chủ nhân mà thôi.”

Ha!

Vũ Chiếu tức giận đến mức hai má tái nhợt, tay vịn ngai vàng vỡ tan, bà ta chỉ tay vào mặt Từ ác liêu: “Ngươi nhắc lại lần nữa.”

Từ Bắc Vọng lập tức gật đầu: “Công chúa điện hạ vì muốn giữ mạng sống nên đã quỳ xuống đất, sau đó gọi ta hai tiếng chủ nhân. Tiểu nhân tạm thời tha cho nàng một lần, nếu không, giết nàng còn dễ dàng hơn bóp chết một con kiến.”

Bùm!

Toàn thân Vũ Chiếu được bao phủ bởi ánh sáng vàng nhạt, uy áp kinh khủng trút xuống. Sắc mặt bà ta u ám như cục sắt rỉ sét, cảm xúc nhục nhã tràn ngập khắp cơ thể.

Chủ nhân?

Từ Bắc Vọng không hề sợ hãi còn bổ sung thêm một câu: “Thiên Hậu, vì thể diện của người nên ta mới tha cho nàng một mạng. Nghe nói ngài tu luyện công pháp Phật Gia Chí Cường. Phật gia vốn chú trọng nhân quả, ngài nợ ta một ân huệ đấy.”

Hắn nói xong thì mỉm cười ôn hòa, thần thái nhàn nhã ung dung vô cùng.

Vũ Chiếu cố hết sức để kiềm chế cơn thù hận trong lòng, quả nhiên không hổ là Thiên Hậu của đế quốc, bà ta lấy lại bình tĩnh trong phút chốc.

Từ Bắc Vọng chậm rãi đi tới, nụ cười trên mặt biến mất, bình tĩnh nói: “Thiên Hậu, có chuyện gì nói thẳng là được rồi.”

Tự nhiên chặn đường ta, sau đó lại hỏi xàm xí đú, cái gì mà nữ nhi của ta có phải bị làm nhục hay không. Cơ Huyền Nhã có còn là xử nữ hay không, chẳng lẽ tu vi của ngươi không nhìn ra sao? Cho dù ngươi đưa người đến tận cửa, ta cũng sẽ không động vào dù chỉ một chút.

Vũ Chiếu nhìn hắn chằm chằm mấy giây. sau đó trực tiếp biến mất.

Đôi mắt Từ Bắc Vọng tràn đầy bỡn cợt, hắn còn tưởng vị thiên hậu dã tâm bừng bừng này còn muốn bảo bối gì, biết tự nhục nhã nên ngay cả mở miệng cũng chẳng dám.

Ngự hoa viên.

“Meo…”

Phì Miêu chạy ra, nó cười toe toét với tiểu phôi đản, sau đó đưa móng vuốt lên miệng liếm một chút.

Từ Bắc Vọng vừa nhìn đã hiểu, nó muốn hỏi cảm giác khi hôn như thế nào.

Hắn nhỏ giọng nói: “Củi khô lửa cháy, hận không thể cháy thành tro tàn.”

Phì Miêu kích động, khuôn mặt ngại ngùng, muốn kêu một tiếng nhưng lại dừng.

“Được rồi…”

Từ Bắc Vọng từ chối: “Trước khi ngươi biến thành một thiếu nữ xinh đẹp, đừng hòng mơ tưởng ta hôn ngươi.”

Tâm trí yếu ớt của Phì Miêu bị đả kích liên tiếp, nó cảm thấy cực kỳ tủi thân.

Từ Bắc Vọng đi theo nó, cẩn thận từng li từng tí trở lại ao Cửu Châu.

Lão Đại đang ngồi trên ghế treo, nàng đang mặc sườn xám màu tím, đôi chân ngọc được quấn chặt trong tất đen, dáng vẻ vừa quý phái và tao nhã. Tuy nhiên, nét mặt vẫn lạnh lẽo như cũ, không nhìn ra chút cảm xúc nào.

Nhưng tại sao nàng lại thay đổi y phục?

Từ Bắc Vọng run rẩy bước tới, bắt đầu dùng thủ đoạn thường dùng, dập đầu nhận lỗi: “Nương nương, cầu xin người tha thứ cho sự mạo phạm của ti chức.”

Hắn cúi đầu, nhìn chằm chằm đôi bàn chân ngọc vô cùng dụ hoặc, trong lòng bắt đầu lo lắng được mất.

Hắn muốn ngậm chân ngọc trong miệng, sau đó hôn nhiều thêm mấy cái, nhưng như thế thì thời gian hôn môi sẽ ít hơn một chút

Thật là khó xử mà~

Hai hàng lông mi dài của Đệ Ngũ Cẩm Sương khẽ chớp, nàng liếc nhìn hắn: “Lần sau không được làm như thế nữa!”

“Vâng.”

Từ Bắc Vọng gật gật đầu.

Phì Miêu vô thức lắc đầu, hai tên phản diện không thể cứu chữa này, cái câu nói này đã nói không biết bao nhiêu lần, lỗ tai của ta cũng sắp đóng kén rồi.

Đại phôi đản chắc chắn đang xấu hổ muốn chết, vậy mà lại còn còn bày ra vẻ mặt thối hoắc!

“Nương nương cảm thấy như thế nào?”

Từ Bắc Vọng cả gan hỏi thăm

Hơ!

Ánh mắt Đệ Ngũ Cẩm Sương trở nên lạnh lùng hơn mấy phần, nàng lạnh giọng nói: “Không có chút cảm giác nào, chỉ thấy phiền phức.”

“Chỉ như vậy?”

Từ Bắc Vọng không tin.

Đệ Ngũ Cẩm Sương ngoắc ngoắc tay, tùy tùng bước tới ngay lập tức, sau đó nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng.

Ai ngờ…

Một bàn chân ngọc nâng lên, năm ngón chân cong lên như con tằm, vươn thẳng đạp vào mặt của hắn.

Từ Bắc Vọng lại ngã xuống đất.

Sau khi đạp tên chó săn bỉ ổi thêm lần nữa, đôi mắt xanh biếc của Đệ Ngũ Cẩm Sương hiện lên ý cười không dễ phát hiện, nàng khẽ nâng cằm nói: “Cút đi nấu cơm.”

Từ Bắc Vọng cảm nhận được mùi thơm xung quanh khuôn mặt của mình, gật đầu một cách nặng nề, đi được mấy bước lại xoay người hỏi: “Nương nương, vậy ta có được ban thưởng không?”

Mặt mày Đệ Ngũ Cẩm Sương tỏa ra ánh sáng sắc bén, nghiêm khắc cảnh cáo: “Còn dám nhắc lại chuyện này, bản cung…”

Dừng lại một lúc, dưới ánh mắt tò mò của Phì Miêu, giọng điệu của nàng trở nên âm u vô cùng: “Bản cung thiến ngươi!”

“Vâng…”

Từ Bắc Vọng khúm núm, vội vã hành lễ, lập tức mang Phì Miêu đi đến nhà bếp nhóm lửa.

…….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp