Phì Miêu thèm thuồng đến chảy nước miếng, ào ào nhét đồ ăn vào trong miệng.
Đệ Ngũ Cẩm Sương nếm thử một miếng thịt kho tàu, đôi mắt híp lại thành hình trăng lưỡi liềm, đúng là cảm giác mềm xốp quen thuộc.
Nàng nhẹ nhàng gật đầu, hờ hững nói: “Bản cung muốn xem ngươi đã thu hoạch được gì ở Thiên Xu.”
Từ Bắc Vọng nghe vậy, hắn để đũa xuống, cười nói: “Vậy nương nương đừng quá bất ngờ.”
Giống như nghe thấy chuyện cười, Đệ Ngũ Cẩm Sương ngước mắt nhìn hắn bằng ánh mắt thích thú.
Phì Miêu nuốt xuống một miếng thịt mỡ, ôm má như một đứa bé tò mò.
Bảo bối gì mà tỷ tỷ chưa từng thấy qua chứ? Ngươi còn có thể khiến cho nàng kinh ngạc sao?
Từ Bắc Vọng giống như đang kính dâng vật quý, lấy ra hai mươi mấy cái túi Càn Khôn trong nhẫn trữ vật.
Ầm!
Ao Cửu Châu bị bao phủ bởi linh khí, hơi nước mờ mịt bốc hơi, cá chép vui sướng nhảy múa. Tiên dược tiên thảo trải khắp mặt đất đầy, mười mấy cây trường sinh tán lá tươi tốt hiện thân, Phì Miêu nhảy qua, ngoạm lấy một quả rồi nuốt vào bụng.
“Ha ha, chỉ có những thứ này?”
Khuôn mặt Đệ Ngũ Cẩm Sương vẫn vô cảm như cũ, âm thanh lạnh lùng: “Lãng phí của trời. Khi nào rảnh rỗi, bản cung sẽ giúp ngươi luyện thành đan dược.”
Bùm!
Yêu đan hải thú chất thành một ngọn núi cao ngất ngưởng, huyết khí tràn ngập.
Đệ Ngũ Cẩm Sương khẽ phất tay áo, huyết khí lập tức biến mất, sắc mặt của nàng vẫn không biến đổi.
Ánh mắt của nàng giống như đang muốn nói: Chó săn, ngươi đúng là không có tiền đồ.
Từ Bắc Vọng không tin vào ma quỷ, toàn bộ các túi Càn Khôn đều được mở ra, số lượng tiên dược có thể lấp đầy một cung điện.
Yêu đan xương thú nhiều vô biên, Minh văn khắc trên xác thú đều bị ném ra ngoài.
Nguyên liệu tinh luyện nhiều vô số, khí tức của pháp bảo bành trướng mãnh liệt.
Kinh thư, bí tịch, ấn thương đao kiếm cái gì cũng có, tất cả đều là pháp bảo ngoại vực.
Hàng trăm triệu hạt thần nguyên trong suốt long lanh, khiến toàn bộ linh khí trong cung Thái Sơ giống như bị hoá lỏng.
Một cơn mưa linh khí bao trùm cung Thái Sơ, chim cá há miệng đón lấy Linh Vũ.
Phì Miêu cực kỳ hưng phấn, lăn qua lăn lại bên trong thần nguyên, nhét từng nắm yêu đan rồi bỏ vào miệng, lâu lắm nó mới được ăn uống thả cửa.
Đều là của meo meo!
Đệ Ngũ Cẩm Sương nhếch môi đỏ, nhẹ nhàng chớp đôi mắt xanh biếc, như thể đang quan sát một hiện tượng kỳ lạ.
Tên chó săn này đúng là một tên cướp…
“Bản cung có chút ngạc nhiên.”
Nàng nói hời hợt.
Đột nhiên, đôi má ngọc xinh đẹp lập tức lạnh lẽo: “Cửu tử nhất sinh? Đứng trên bờ vực cái chết? Bản cung thấy ngươi chỉ toàn bịa đặt.”
Đúng là…
Phì Miêu phồng má, như thể cùng chung mối thù với chủ nhân.
Uổng công meo meo lo lắng cho ngươi…
Tiểu phôi đản có thể cướp đoạt được nhiều thứ như vậy, ngươi chắc chắn đã xưng vương xưng bá ở Thiên Xu.
Lúc này, một chiếc quan tài màu xanh đậm xuất hiện bên cạnh chiếc bàn, bên ngoài được chạm khắc những hoa văn kỳ dị.
Chiếc quan tài đơn sơ cổ kính, nhưng lại toát ra khí tức cấm kỵ đáng sợ.
Nữ tử mặc sườn xám màu tím bỗng dưng xuất hiện bên cạnh Từ Bắc Vọng.
Đệ Ngũ Cẩm Sương thu hồi ánh mắt thăm dò, đánh giá Từ Bắc Vọng trong hơn mười nhịp thở.
Nàng khẽ cau mày, sau đó giơ đôi chân ngọc đang bọc trong lụa đen lên, giẫm lên mặt chó săn: “Vận may ngập trời, ngươi được đấy.”
Ao Cửu Châu.
“Nương nương, sao lại nói như vậy?”
Chó săn hoang mang. Hắn không phủ nhận sự thật rằng hắn rất may mắn.
Đúng, đây chính là sự thật. Vận may của chuột tầm bảo không phải là vận may của hắn hay sao?
Ngón tay Đệ Ngũ Cẩm Sương lướt qua quan tài, ánh mắt nhìn chằm chằm các đường nét hoa văn kỳ lạ.
“Chẳng lẽ trong quan tài là xác chết của một nữ nhân?”
Chó săn suy đoán, dựa theo tình tiết cẩu huyết, bên trong quan tài chắc chắn có một tiên tử băng thanh ngọc khiết đang ngủ say, sau khi nàng ta tỉnh dậy….
Từ Bắc Vọng vừa dứt lời, hắn cảm tưởng mình như đang ở trong hầm băng vạn năm, khí lạnh thẩm thấu cốt tủy.
“Ồ?”
Đệ Ngũ Cẩm Sương bỗng nhiên quay người, trừng mắt lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi rất hy vọng là một nữ nhân?”
Chó săn câm như hến, lắc đầu như trống bỏi.
Phì Miêu ngã vào bên trong đống thần nguyên, vừa mân mê cái đuôi vừa chế giễu.
Hứ, tiểu phôi đản còn không có tiền đồ hơn meo meo.
Đệ Ngũ Cẩm Sương nhìn chằm chằm hắn mấy giây, đôi môi đỏ khẽ mở: “Cũng coi như là nữ nhân.”
Từ Bắc Vọng: “...”
“Tên nàng ta là Bạch Nguyệt Quang, đã tự phế đi căn cơ đại đạo để nhập thế luân hồi. Sau khi thu thập đủ chín chín tám mốt ấn kí luân hồi, nàng ta mới có thể đạt được thành tựu tối cao, nhận được quả thần.”
“Nàng từng hóa thành núi non sông ngòi, cây cối chim hoa, cỗ quan tài này chính là một kiếp luân hồi của nàng.”
Đệ Ngũ Cẩm Sương bước đi nhã nhặn, chậm rãi nói.
Sau khi nghe xong, trên mặt Từ Bắc Vọng không giấu được sự kinh ngạc.
“Tám mươi mốt lần luân hồi, nàng ta thật sự là một nữ nhân tuyệt thế.”
Một kiếp này cứ thế đã hoàn thành.
Ánh mắt Đệ Ngũ Cẩm Sương lộ ra một tia sắc bén, lạnh lùng nói: “Ngươi cảm thấy bản cung rất bình thường?”
Chó săn bày ra sắc mặt bối rối vô tội.
Ta có nói sao?
Nói lúc nào?
“Mặc dù nàng ta ưu tú, nhưng phải xem là so sánh với ai. Khi đứng trước mặt nương nương, Bạch Nguyệt Quang gì đó cũng phải tự ti mặc cảm.”
Từ Bắc Vọng bận rộn dâng lên một cái rắm cầu vồng.
Đệ Ngũ Cẩm Sương thận trọng gật đầu, lười biếng nói: “Bản cung tạm thời không bằng nàng, nhưng thành tựu tương lai nhất định sẽ chênh lệch một trời một vực, nàng ta chỉ xứng ngước nhìn bản cung mà thôi.”
Từ Bắc Vọng thuận theo hỏi: “Vậy thần thì sao?”
Hắn ta tỏ ra trông đợi.
Đệ Ngũ Cẩm Sương ngạo mạn nhìn hắn, đánh giá một cách vô tình: “Chỉ là phế vật.”
Nhìn thấy bộ dạng uể oải của chó săn, nàng bổ sung thêm một câu: “Nếu ngươi nguyện làm tùy tùng, cống hiến sức lực cho bản cung. Bản cung cho ngươi làm Thiên Đế, đó là việc dễ như trở bàn tay.”
Ta cũng muốn làm ngựa, được người cưỡi trên lưng, nhưng người không đồng ý…
Từ Bắc Vọng thầm oán một câu, sau đó lại ngẫm nghĩ xem Thiên Đế là một thể loại tồn tại như thế nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT