Thải điệp linh cầm đậu trên mặt ao, cá chép nhảy múa sung sướng.

(*) Thải điệp linh cầm: chim bướm màu sắc lung linh

“Nương nương.”

Từ Bắc Vọng vừa đám xuống đất đã nóng lòng nhắc nhở: “Nương nương có phát hiện Hồng Môn Tử Khí trong cơ thể ti chức hay không?”

“Ừm.”

Đệ Ngũ Cẩm Sương bày ra phong thái lười biếng, lưng dựa vào ghế treo, phát ra âm mũi thản nhiên.

Từ Bắc Vọng nghiêng người về phía trước, mong chờ nhìn nàng: “Cho nên?”

Phì Miêu khẽ vươn móng vuốt, tròn mắt thích thú.

Đôi mắt của Đệ Ngũ Cẩm Sương khẽ nheo lại, giọng điệu vừa lãnh đạm lại có chút ngây thơ: “Cho nên cái gì?”

Đấy, lại muốn chơi xấu.

Từ Bắc Vọng gấp gáp vô cùng, dứt khoát nói: “Ban thưởng, nửa nén hương.”

Đôi mắt của Đệ Ngũ Cẩm Sưng lóe lên vài tia sáng, lạnh lùng nói: “Ngươi thật sự muốn khinh bạc ta sao?”

Từ Bắc Vọng như thể bị sét đánh, hắn ta lập tức tỉnh táo trở lại, thở dài với vẻ u sầu: “Sau khi chia tay, ti chức nhớ nương nương tới mức nằm mơ, thậm chí sợ rằng chúng ta chỉ có thể gặp gỡ trong mộng mà thôi.”

“Ti chức vào sinh ra tử, mỗi khi đối mặt với thần chết, trong đầu chỉ có nương nương.”

“Khi ở trong hoàn cảnh tuyệt vọng, chính nương nương đã cho ti chức lòng tin để sống tiếp.”

Thanh âm bi thương chậm rãi phiêu đãng

Phì Miêu khịt mũi một cái, cảm thấy xót xa cho tiểu phôi đản.

Đệ Ngũ Cẩm Sương thận trọng ngẩng đầu lên, giọng địu không tin tưởng: “Bản cung luôn cảm thấy ngươi hảnh động rất thuận lợi?”

“Ha ha..”

Từ Bắc Vọng cười khổ, bắt đầu thực hiện kỹ năng diễn xuất của mình, buồn bã nói: “Tại tầng thứ nhất, tí chức đã đụng phải nữ tử đến từ ngoại vực. Nếu không nhờ vào giọt máu của nương nương, ti chức sớm đã bị nghiền chết rồi?”

Đệ Ngũ Cẩm Sương nhướng đuôi mắt, chậm rãi chờ câu tiếp theo.

“Nàng ta đẹp như tiên nữ, muốn kết đôi đạo lữ cùng ti chức. Thậm chí, nàng ấy không tiếc bất cứ giá nào, chấp nhận phản nghịch gia tộc, chỉ muốn gả tên nhà quê ở vùng đất bị bỏ quên này.”

“Nàng ta còn nói, cái gì mà một ngày kia, nàng sẽ để cho ta siêu thoát.”

Ngay lập tức, đôi mắt xanh thẳm của Đệ Ngũ Cẩm Sương hiện lên một tia sáng lạnh lẽo, ao nước Cửu Châu thình lình đóng băng.

Chó săn đột ngột chuyển hướng.

“Ti chức cười nhạt, ngươi là cái gì mà xứng gả cho ta? Ta đã có người nguyện giúp đỡ ta siêu thoát.”

Sau đó, hắn ta dừng lại một lúc, nâng cao giọng rồi nói to: “Ta sợ nàng ta sẽ hỏi về nguồn gốc của giọt máu của nương nương, nên ta đã dứt khoát giết nàng”

Sương giá tan dần, Đệ Ngũ Cẩm Sương chậm rãi nói: “Không tệ, làm rất tốt.”

Nàng xem xét một lúc, giọng điệu đã cứng rắn trở lại: “Đẹp như tiên nữ? Đẹp như thế nào?”

Từ Bắc Vọng thành thật trả lời: “Dung mạo của nàng ta có thể đè bẹp đám nữ tử Cửu Châu, nhưng khi so sánh cùng nương nương thì còn kém nhiều lắm, quả thực là đom đóm cùng trăng sáng.”

Đáy mắt Đệ Ngũ Cẩm Sương chuyển động, nàng ta không nói gì thêm.

Từ Bắc Vọng khen ngợi trí thông minh của mình.

Sau khi suy nghĩ thấu đáo, hắn nhận ra tính tình của Lão Đại kỳ thật rất đơn giản.

Ầm ầm!

Không gian biến dạng trong chốc lát, Phì Miêu bị rơi vào ao Cửu Châu, nó thật sự không cam lòng.

Meo meo muốn nhìn lén!

Meo meo muốn đứng ngoài quan sát!

Từ Bắc Vọng xuất hiện tại cung điện, Đệ Ngũ Cẩm Sương hiện đang ngồi tại giường gấm, đôi chân tuyệt phẩm đặt trên nệm.

“Lão đại, đây là hương.”

Từ Bắc Vọng lấy ra một cây nhang từ trong nhẫn trữ vật của mình.

Đáy mắt Đệ Ngũ Cẩm Sương hiện qua tia nguy hiểm: “Ngươi xác định?”

“Đúng vậy… chỉ là có chút hơi lớn.”

Từ Bắc Vọng ủ rũ đáp lời, sau đó nhìn ngọn nến hương cao chót vót như cột điện trước mặt.

Đệ Ngũ Cẩm Sương chỉ vào đàn hương trên bàn trang điểm, mặt không biểu tình nói: “Bản cung ban thưởng cho ngươi.”

Chó săn nhìn đàn hương mỏng như sợi cáp, thận trọng nói: “Không đổi được sao?”

“Đếm đến ba.”

Đệ Ngũ Cẩm Sương lạnh lùng nói.

Từ Bắc Vọng hít một hơi thật sâu, nhanh chóng tiến lại gần, mùi thơm thoang thoảng chóp mũi.

Niềm mong đợi bấy lâu nay đã sắp hoàn thành.

Ngay lập tức, lòng can đảm tăng lên, hơi thở trở nên nóng như thiêu đốt, lời nói dường như đã trở nên thừa thãi.

Đệ Ngũ Cẩm Sương khẽ nâng một chân lên, thuận tay đốt đàn hương.

Từ Bắc Vọng nhìn chằm chằm vào bàn chân như ngọc trước mặt, lập tức ôm nó vào lòng bàn tay.

Ngón tay hắn ta giống như gảy dây đàn, khẽ chạm vào ngón chân cong hồng, rồi đưa môi hôn lên.

Sau khi hôn hít mấy lần, hắn ta lập tức đứng dậy.

Đệ Ngũ Cẩm Sương khẽ nhắm mắt lại, giống như đang ngầm đồng ý.

Da thịt trắng nõn không tì vết như ngọc bích, lại giống như một món đồ sứ trắng tinh xảo nhất, chỉ cần thổi nhẹ cũng có thể bị vỡ vụn.

Bầu không khí như bị đông cứng.

Hai mắt nhìn nhau, Từ Bắc Vọng lập tức hôn lên đôi môi đỏ mọng

Ngay lúc này, hắn ta như nếm được nước ép dưa hấu giữa mùa hè, rượu gạo ấm áp trong mùa đông.

Mỗi một giọt nước đều có hương vị thơm ngọt, khiến nội tâm của Từ Bắc Vọng run rẩy kịch liệt.

Ầm!

Từ Bắc Vọng bay ngược trên mặt đất.

Mái tóc của Đệ Ngũ Cẩm Sương buông lỏng, đôi má ngọc xinh đẹp ửng hồng, nhưng giọng nói lại vô cùng lạnh lùng, ẩn chứa ý tứ cảnh cáo: “Tay của ngươi an phận chút đi.”

Ngữ điệu Từ Bắc Vọng run rẩy, nhanh chóng liếc nhìn cây đàn hương vẫn đang cháy, giọng nói khàn khàn: “Ti chức không có chỗ đặt.”

Nói xong, hắn lại tiến lên trước, lần này không dám đụng chạm lung tung nữa, đành phải bắt lấy cặp đùi đẹp mịn màng.

Không biết đã trôi qua bao lâu, đàn hương sớm đã đốt hết.

Bụp!

Một cước dẫm trên lồng ngực, năm tử áo trắng phóng lên tận trời, hóa thành bóng đen biến mất tại cung Thái Sơ.

Lúc này chỉ còn lại tiếng thở dốc.

Khuôn mặt của Đệ Ngũ Cẩm Sương đỏ ửng như trái anh đào chín, đôi mắt ngấn lệ, nhưng tiêu cự lại mất tiêu.

Nàng ta hoảng hốt, cảm xúc trong lòng dao động dữ dội, tựa như một đòn công khí trí mạng khiến nàng chật vật muốn chết.

Đệ Ngũ Cẩm Sương đan chặt hai chân vào nhau, lạnh lùng nói: “Ngươi nhất định phải chết!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play