Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 231: Nhận lấy ban thưởng (3)


1 tháng

trướctiếp

Một cọng cỏ trảm Đại Tông Sư, một ánh mắt diệt Tông Sư!

Thật sự quá chấn động!

Trước khi tiến vào Thiên Xu, hào quang của Từ ác liêu đã phủ khắp toàn bộ ngóc ngách trong Cửu Châu, hắn ta thậm chí được vinh danh là thần thoại vô địch của thế hệ trẻ tuổi.

Sự tồn tại của hắn chính là một tòa núi chặn đứng con đường leo lên đỉnh cao, khiến những người cùng thế hệ cảm thấy bi ai tuyệt vọng.

Hơn nữa, bắt đầu từ hôm nay….

Đám thiên kiêu trẻ tuổi của Cửu Châu đại lục không có tư cách đấu với Từ ác liêu.

Kẻ này mới hai mươi mốt tuổi nhưng đã có thể sánh vai với cường giả thuộc thế hệ trước.

Tại sao lại có thể kinh khủng đến vậy?

Nếu như ngay cả cường giả thế hệ trước cũng không trấn áp được hắn ta, vậy thì kẻ này đã bước vào cảnh giới của Đệ Ngũ Ma Đầu rồi sao?

Nhớ tới đây, các cường giả của những đạo thống lớn như sắp nứt cả tim gan, nếu như tiểu ma đầu này bỏ chữ “tiểu” kia đi, thì quả thật là đại họa của chúng sinh.

Bên trong vùng không gian của Thần khí xen lẫn trận văn, nam tử áo trắng bình tĩnh phẩm trà, giống như cảnh tượng chết chóc vừa rồi chưa từng xảy ra

“Không phải chỉ giết Đại Tông Sư thôi sao, có cái gì phải ngạc nhiên chứ?”

Từ Bắc Vọng lắc đầu, buông chén trà xuống, dường như cảm thấy chờ đợi có chút không thú vị.

Kết quả là.

Thanh âm ầm ầm vang lên, biển máu dâng trào ở sau lưng hắn, năng lượng tinh huyết lan tràn khắp nơi.

Những bộ xương thối rữa loang lổ, mang theo với sức mạnh hủy diệt,

đi ra từ biển máu.

Bùm!

Bất kỳ Tông Sư nào chạm vào bộ xương sẽ bị Minh khí ăn mòn trong tích tắc, thân thể đều sẽ bị nuốt chửng, những gì còn sót lại chỉ là y phục khô héo.

Các vị Đại Tông Sư trốn phía xa xa đều cảm thấy chấn động, đồng thời cảm nhận hơi thở lạnh lẽo vạn năm đằng sau lưng.

Đây mới chỉ là một chiêu thức mà thôi, nếu Từ ác liêu thi triển thêm vài chiêu nữa, liệu bọn họ còn có thể sống sót sao?

“À không…”

Đây là một cảnh tượng tuyệt vọng, vô số đại sư không khỏi bật khóc khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Những người còn lại lần lượt chạy trốn khỏi không gian Thần khí, dù bọn hắn công kích mãnh liệt đến cỡ nào cũng không thể đả thương Từ ác liêu, nhưng kẻ này lại có thể giết người không chút do dự!

Quả thực rất vô lại!

“Đệ Ngũ Ma Đầu, Từ ác liêu, các ngươi chết không yên thân!”

Những cường giả điên cuồng nguyền rủa trong lòng.

Biển máu sau lưng Từ Bắc Vọng từ từ tan biến, hắn chậm rãi lấy lại bình tĩnh, sau đó cầm tách trà lên, vừa nhấp môi vừa chiếm đoạt hồn phách.

Không phải hắn không muốn tiếp tục, mà là không thể.

Bộ hài cốt đi kèm với Minh khí giống như chiêu thức át chủ bài cuối cùng, toàn bộ năng lượng sẽ bị cạn kiệt chỉ sau một lần sử dụng.

Trừ phi Bắc Minh Thần Công đột phá tới cấp độ tiếp theo, nhưng Từ Bắc Vọng có thể đi đến nơi nào để hấp thụ Minh khí? Tinh huyết đã không còn thỏa mãn khẩu vị của hắn.

Nhưng vào lúc này.

Hàn khí hùng vĩ khuấy động hư không, một cơn chấn động đáng sợ mang theo sức mạnh vô song lập tức ập xuống.

“Phụt…”

Thân thể của một vị Bán Bộ Chí Tôn với mái tóc hoa râm bị cắt thành hai đoạn, tay trái của ông ta đang nhấc đầu lâu của chính mình, mở ra không gian thông đạo rồi biến mất vào hư không.

Các đạo thống lớn cảm thấy kinh dị đến cực hạn!

Ngay sau đó, một đứa trẻ máu thịt be bét lao qua khoảng không, hoảng sợ bỏ chạy.

Một bà lão trở nên đông cứng như một tác phẩm điêu khắc bằng băng tuyết, bà ta điên cuồng thiêu đốt tinh huyết, mở cánh cổng không gian bằng pháp khí rồi trốn thoát.

Toàn bộ nơi này giống như rơi vào địa ngục!

Tất cả mọi người đều run rẩy kịch liệt, dường như không thể tin được những gì đang xảy ra trước mắt!

Ba vị Bán Bộ Chí Tôn đứng trên đỉnh cao nhất tại Cửu Châu, sao lại có kết cục bi thảm như vậy?

Từ xưa đến nay, bọn hắn chỉ nghe thấy các vị Bán Bộ Chí Tôn chết vì tuổi già, rất ít ai chết trong trận chiến!

Những người đạt đến cảnh giới đó, ít nhiều cũng có những thủ đoạn át chủ bài cứu mạng.

Mà bây giờ…

Tóc tai ai nấy đều dựng đứng, trái tim trong lồng ngực như bị siết chặt bởi một bàn tay vô hình.

Nếu như Đệ Ngũ Ma Đầu không bảo vệ Từ ác liêu, mang theo ba món Thần khí đi quyết chiến, thì ba vị Bán Bộ Chí Tôn nhất định phải chết!

Quá kinh khủng!

Thực lực mạnh mẽ đến khiến dân chúng Cửu Châu nghẹt thở!

Độc Cô Vô Địch nắm giữ Đông Hoàng Chung trong tay, xé rách bầu trời, biến mất bên trong vết nứt.

Chiến thuyền Thiên Thần Điện không hề chần chờ, ầm ầm rời đi, bọn hắn đương nhiên e sợ chính mình sẽ biến thành tro tàn!

Khắp nơi im ắng như chốn không người, không có một chút âm thanh nào hiện hữu.

Tan tác!

Bốn vị Bán Bộ Chí Tôn liên thủ, cả bốn vị đều phải chạy trối chết, trong số đó còn có điện chủ Thiên Thần Điện.

Không còn nghi ngờ gì nữa, một sự thật đã vượt qua nhận biết của tất cả mọi người, khiến vô số cường giả không khỏi buồn bã bi thương.

Đệ Ngũ Ma Đầu thật sự vô địch?

Nếu như toàn bộ các lão yêu nghiệt ẩn núp khắp Cửu Châu xuất thế một lần nữa, lúc đó mới có thể đánh bại Đệ Ngũ Ma Đầu.

Nhưng phải có lợi ích cỡ nào mới có thể khiến cho những người đang truy cầu siêu thoát xuất đầu lộ diện tại thế gian?

Lúc này.

Một giọng nói ôn nhuận ấm áp lan tỏa khắp sân.

“Còn muốn đánh nữa hay không, không đánh thì để cho ta về nhà.”

Nam tử áo trắng mỉm cười, liếc nhìn các thế lực đạo thống đứng xung quanh.

Ai nấy đều câm như hến.

Đánh?

Đánh cái gì, người nào muốn tìm chết chứ?

Bọn hắn chỉ có thể đem cơn hận thù nuốt vào trong bụng, trở về nhà tổ chức tang lễ cho các tiểu bối đã rơi đài tại Thiên Xu.

Không có ai đáp lời, Từ Bắc Vọng đứng chắp tay, hóa thành một luồng sáng màu tím bay về phía bầu trời.

Giữa những tầng mây, một mỹ nhân đang đứng trên lưng Phượng Hoàng, váy tím tung bay theo gió.

“Nương nương, ti chức đã trở về.”

Mùi thơm quen thuộc từ người nàng khiến Từ Bắc Vọng loạn nhịp.

Đệ Ngũ Cẩm Sương vô cảm như cũ, nàng liếc nhìn hắn một cái: “Cút!”

“Meo…”

Phì Miêu vô cùng vui vẻ, nó nhảy lên người Từ Bắc Vọng rồi ôm chặt hắn như một con bạch tuộc.

“Đi ra.”

Từ Bắc Vọng tỏ vẻ chán ghét, con mèo ngu ngốc lại béo lên rồi.

Phượng hoàng biến mất giữa các tầng mây.

Trong vực thẳm Lâm Thiên, khắp nơi đều là thi thể không lành lặn cùng đám người đang phẫn nộ ngập trời.

Nhưng Từ Bắc Vọng quan sát đám người, sau đó lại nhìn thấy phong cảnh bất đồng.

Không khí tự do tươi mát, núi xa cùng khói bếp, mèo lười và đồng ruộng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp