Rất nhiều thế lực nhiệt huyết trở nên sôi trào, cục diện trận đấu hoàn toàn thiên về một bên, các vị cường giả này nhất định có thể đánh Đệ Ngũ Ma Đầu xuống vực sâu!
Tầng mây sâu nhất trên bầu trời cũng khẽ rung chuyển, lăn lộn hỗn độn.
Cho dù là cường giả Thánh Cảnh thì cũng không thể rõ tình hình chiến đấu, chỉ có thể cảm thụ khí tức khai thiên lập địa.
Tà áo trắng bồng bềnh bên trong Thần khí và trận văn, đáy mắt Từ Bắc Vọng hiện lên tiếc nuối.
Hắn ta đã cắn nuốt tàn hồn của mấy tên mấy Thánh Cảnh, nhưng vẫn không đủ để lấy Phệ Thần Kinh đột phá tầng thứ hai.
Xem ra, hắn cần phải tìm Bán Bộ Chí Tôn.
Các đạo thống lớn vẫn không cam tâm, ý đồ công kích xuyên thấu bầu trời, biểu lộ phong khinh vân đạm của Từ ác liêu khiến bọn hắn hận muốn phát cuồng!
“Ừm?”
Từ Bắc Vọng khẽ nhíu mày, giọng điệu có chút không vui: “Từ lúc nào mà Đại Tông Sư cũng dám động thủ với ta?”
Xoạt!
Nghe nói lời này, vô số cường giả sắc mặt xanh xám, tức sùi bọt mép!
Sao tên ác liêu lại cuồng vọng như vậy?
Nếu không có sự bảo hộ của Đệ Ngũ Ma Đầu, ngươi chắc chắn sẽ trở thành một bộ thây khô!
Coi như ngươi có thể chiến thắng cường giả Tông Sư, nhưng ở trước mặt Đại Tông Sư, ngươi cũng chỉ là một con kiến hôi không hơn không kém.
Từ Bắc Vọng hừ một tiếng, hắn cảm giác uy nghiêm của mình đã bị khiêu khích.
Hắn lấy vài cọng tiên dược linh hà ra rồi nuốt chửng, sau đó ném ra một gốc cỏ xanh nhạt lơ lửng.
Cọng cỏ đung đưa trên gió, không phát huy một chút pháp lực nào cả.
Nhất thời, đạo cô đứng gần đó cảm thấy ngạt thở kinh khủng, da thịt của nàng ra như muốn nứt toác ra.
“Cẩn thận!”
Cường giả Thánh Cảnh lộ ra sắc mặt kinh hãi.
Nhưng đã quá trễ rồi.
Cỏ non nhẹ nhàng rơi xuống, xương cốt của đạo cô giống như là bị ngàn cân quét qua, đạo bào nát vụn, thân thể trắng nõn lung linh bị cắt thành hai đoạn.
Mọi người nhìn thấy một cảnh tượng này thì nhất thời hoảng sợ, đỉnh đầu như bị giật ngược lên, một chậu nước đá đổ xuống, thoáng chốc rùng mình!
Chết?
Đại Tông Sư cứ như vậy chết rồi?
Bùm!
Đám người không ngừng sợ hãi.
Một cọng cỏ cũng có thể giết Đại Tông Sư!
Từ ác liêu đã tiến bộ đến nhường này rồi sao?
“A?”
Từ Bắc Vọng kinh ngạc một tiếng, hời hợt mở miệng: “Hai người các ngươi nhìn ta làm gì?”
Hai người mặc áo choàng vai thêu hoa văn Tam Xoa Kích đến từ thánh địa Đại Diễn nhất thời hoảng hốt chạy trốn.
Không ngờ, một đôi mắt xanh biếc liếc qua, hai người giống như bị tôn thần viễn cổ để mắt tới.
“Cẩn thận!”
Cường giả Thánh Cảnh tại thánh địa Đại Diễn vung ra một đao, cứu vớt một người.
Nhưng một người khác không may mắn như vậy.
Mí mắt hắn ta mở to, toàn thân không có một vết máu, nhưng khí tức không còn sót lại chút gì.
Trong chốc lát, xung quanh lặng ngắt như tờ!
Đám người như rơi vào hầm băng, toàn thân rét run, khó mà tin được cảnh tượng vừa phát sinh trước mắt.
Dựa vào chí bảo ngoại vực Thiên Xu để chém giết Đại Tông Sư!
Nhưng Từ ác liêu chỉ cần một ánh nhìn vẫn có thể tiêu diệt được Tông Sư.
Nói cách khác, một cường giả Tông Sư phổ thông không thể chống chọi một ánh mắt của Từ ác liêu!
Bùm!
Ai nấy đều rung động đến tận cùng da tóc!
Làm sao hắn ta lại có thể mạnh đến trình độ này?
Hiên Viên Trường Khanh lảo đảo cả người, khí lực trong cơ thể giống như bị rút khô, sau đó ngã xụi lơ trên mặt đất.
Nội tâm tự ngạo cường thế còn sót lại của hắn trong khoảnh khắc đã bị chôn vùi!
Sau khi Từ Bắc Vọng bước vào cảnh giới Tông Sư nhờ vào khí tức Hồng Môn Tử Khí, hai người liền không còn cùng một cấp độ.
Hiên Viên Trường Khanh không hề nghi ngờ, hắn có lẽ không sống nổi quá hai chiêu của Từ Bắc Vọng.
“Đã sinh ra Hiên Viên, tại sao lại còn sinh ra Bắc Vọng…”
Thân ảnh cô đơn của hắn đạp vào chiến xa, bay về hướng về địa bàn của gia tộc Hiên Viên.
Hắn sẽ bế quan, nếu không bước vào cảnh giới Niết Bàn nhị phẩm, vĩnh viễn không hành tẩu thế gian!
Diệp Thiên đang trốn ở trong đám người, vầng trán nổi đầy gân xanh, hai mắt phiếm hồng giống như ngậm lấy huyết lệ.
Lòng hận thù tựa hồ như cắt giảm theo sự chênh lệch thực lực giữa họ, đây chính là điểm tuyệt vọng nhất.
Hắn dựa vào cái gì để báo thù?
Không!
Khuôn mặt Diệp Thiên trở nên dữ tợn, yết hầu căng cứng, giọng nói run rẩy: “Lão Viêm, chỉ cần có thể giết chết được kẻ này, ta sẽ không hối tiếc gì cả.”
Tàn hồn trong ngọc bội lâm vào trầm mặc, qua một hồi lâu, ông ta mới nói ra bốn chữ.
“Kiến càng lay cây.”
Thân hình Diệp Thiên run rẩy, suýt nữa đã ngã xuống đất.
Kiến càng lay cây, không tự lượng sức mình.
Trước đó, hắn ta có lẽ còn sót lại một khả năng nhỏ nhoi, nhưng hiện tại, ngay cả một nửa cơ hội cũng không có.
“Ta muốn báo thù… Ta muốn báo thù…”
Diệp Thiên giống như phát điên, khóe mắt bất tri bất giác trượt xuống mấy giọt nước mắt.
Trong đám người, một văn sĩ đội đội lương quan đặc chế từ cây trúc không khỏi rùng mình sợ hãi, ông ta chính là Khổng Nhân Hậu của Khổng Gia.
Khi còn ở quận Lang Gia, kẻ này ỷ thế hiếp người, trốn qua một kiếp.
Mà bây giờ…
Kẻ này chắc chắn sẽ vẫn bày ra thủ đoạn chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, nhưng đối tượng của hắn sẽ đổi thành cường giả cảnh giới Niết Bàn, Thánh cảnh!
Bản thân là Đại Nho Sư tam phẩm, nhưng khi đứng trước mặt Từ ác liêu, Khổng Nhân Hậu ông cũng không khác gì loài sâu kiến.
“Nếu biết trước, ta bóp chết ngươi từ trong trứng nước!”
Cơ bắp Khổng Nhân Hậu kích động cuồn cuộn, nội tâm tràn ngập cảm xúc không cam lòng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT