Cơ thể Từ Bắc Vọng trở nên căng cứng, hắn ta cố nén sự rung động trong lòng, sau đó nhẹ nhàng ngắt ngọn cỏ.
Cỏ non không hề chống cự, nằm lặng lẽ trong lòng bàn tay con người.
Từ Bắc Vọng nhỏ một giọt máu lên ngọn cỏ, cỏ non vẫn không có động tĩnh gì.
“Chém!”
Hắn điều khiển chân khí, ném ngọn cỏ ra.
Ầm!
Trong phút chốc, vách đá vỡ thành bột mịn, vô số bóng đen đang ẩn nấp cũng bị trừ khử bởi sức mạnh vô hình đó, Thần nguyên chất đống trên mặt đất.
Ngọn cỏ trở lại lòng bày tay của Từ Bắc Vọng một lần nữa, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì.
“Chí bảo a~!”
Hắn cẩn thận ngọn cỏ đặt vào chiếc nhẫn hình trăng lưỡi liềm.
Sau khi điều chỉnh cảm xúc của mình, hắn giả bộ yếu ớt đi bộ trở về.
Trong thế giới xám xịt, Tiêu Phàm dáo dác ngó quanh, khi bắt gặp Doanh huynh đang loạng choạng đi về phía mình, trái tim của hắn mới lấy lại nhịp đập bình thường.
“Ta bị một bóng đen đáng sợ tấn công bất ngờ.”
Từ Bắc Vọng ăn một gốc tiên dược, giọng nói có chút khàn khàn.
Nói xong, hắn lấy mười mấy viên Thần nguyên rồi đưa cho Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm lập tức từ chối: “Không được, đây là thu hoạch do ngươi mạo hiểm tính mạng để lấy được.”
Từ Bắc Vọng cắt ngang lời hắn ta, nghiêm nghị nói: “Đừng dài dòng, chúng ta là huynh đệ, đã nói chia đều là chia đều.”
Khi còn làm rể ở Tô gia, tuy phải chịu đựng vô số lời chế giễu nhạo báng, nhưng hắn đều thản nhiên đối mặt, luôn coi đó là một thử thách rèn luyện của cuộc sống, tâm tình không hề nổi lên bất kì gợn sóng nào.
Nhưng vì sao, một câu nói của Doanh huynh lại khiến hắn muốn khóc thế này?
“Gió lớn quá.”
Tiêu Phàm lau mắt, nhận lấy Thần nguyên rồi lấy ra vài cây tiên dược cho Doanh huynh chữa vết thương.
“Đợi đã.”
Từ Bắc Vọng quát chói tai, bước nhanh đến trước vực sâu vô tận.
Trong lòng hắn chấn động vô cùng.
Dọc theo đường đi, ngoại trừ ngọn cỏ chí bảo kia, những thứ còn lại đều là cơ duyên bình thường, phần lớn là pháp bảo rách nát.
Nhưng tháp khí vận bây giờ….
Hào quanh tràn ra, trực tiếp hội tụ thành một dòng sông dâng trào sóng lớn.
“Sao vậy?”
Tiêu Phàm hoàng mang.
Hắn có linh cảm bên dưới vực sâu có rất nhiều Thần nguyên, thông thường thì loại linh cảm này sẽ không sai.
“Hồn phách của ta đang run rẩy, hình như có sinh vật đáng sợ phía dưới vực sâu.”
Ngữ khí của Từ Bắc Vọng run rẩy, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu.
Nghe vậy, Tiêu Phàm lập tức lùi về sau một bước, lập tức quay người lại.
Từ Bắc Vọng im lặng một lúc lâu rồi mới cắn răng nói: “Vi huynh đi kiểm tra một lát, nếu có chuyện gì thì xin Tiêu đệ xuống dưới cứu giúp.”
“Cùng nhau đi!”
Tiêu Phàm không hề do dự mà thốt ra.
Sao hắn có thể để Doanh huynh mạo hiểm?
“Ngươi đang xem thường vi huynh sao?”
Từ Bắc Vọng xụ mặt, khẩu khí như đang chất vấn. Sau đó, hắn tùy tiện lấy ra một cái la bàn rách nát, trầm trọng nói: “Nếu mặt la bàn xuất hiện ánh sáng, ngươi hãy xuống cứu ta.”
Hắn vừa dứt lời, trực tiếp nhảy xuống vực sâu vô tận.
Tiêu Phàm thở dài, sắc mặt đầy lo lắng. Hắn cảm thấy bất lực khi bản thân luôn được huynh trưởng bảo vệ.
Bên dưới vực sâu, hàng chục hàng trăm đầu lâu rải đầy trên mặt đất, mùi hôi thối của xác chết tập trung lại một góc.
Đó là … một chiếc quan tài!
Một chiếc quan tài màu xanh đậm được chạm khắc những hoa văn kỳ lạ.
Từ Bắc Vọng cũng không đoán được chiếc quan tài này đã tồn tại bao nhiêu năm, nhưng dáng vẻ đơn sơ, thăng trầm nhưng không hề mục nát của nó lại tản ra một khí tức cấm kỵ khủng bố.
Trên thân quan tài còn có trận pháp phức tạp, Từ Bắc Vọng sử dụng bất kỳ thủ đoạn gì cũng không thể mở ra được, cho nên cũng không biết thứ gì đang được chôn bên trong. Nhưng dựa vào tháp khí vận, cỗ quan tài này còn nhất định còn khủng bố hơn ngọn cỏ kia!
“Toàn là đồ vật kỳ quái.”
Để phòng tránh tai hoạ tiềm ẩn, Từ Bắc Vọng đặt nó vào túi Càn Khôn.
Làm xong mọi thứ, hắn bắt đầu tàn sát bóng đen xung quanh, thu hoạch từng viên Thần nguyên.
….
….
Cùng lúc đó.
Tại một thế giới sương mù tràn ngập tiên khí, một đài sen lơ lửng sừng sững giữa các tầng mây.
Con quái vật khổng lồ đang đứng cố thủ bên trái đài sen.
Mà hai người đi đến đây đầu tiên chính là Hiên Viên Trường Khanh và Cơ Huyền Nhã.
Vận may của bọn họ không tốt, không thu hoạch cơ duyên trong trong thế giới vừa qua.
Nhưng.
“Vương Tọa tối cao.”
Cơ thể Cơ Huyền Nhã không khỏi run rẩy, đôi mắt xinh đẹp hiện lên một tia tham lam không thể che giấu được.
Một khi đứng trên đó, có nghĩa đã đăng đỉnh Thiên Xu, đạt được một sợi Hồng Môn Tử Khí.
Sáu thanh kiếm thần phía sau Hiên Viên Trường Khanh gào thét dữ dội, đáy mắt hắn tràn đầy dã tâm.
Vị trí này là của bản Tôn!
….
….
Thế giới tối tăm mù mịt.
Một kết giới bằng sương đen trải dài về phía trước, chậm rãi đan xen thành một vòng xoáy.
“Đã đi đến cuối đường rồi.”
Tiêu Phàm vô cùng phiền muộn.
Nơi này không giống với dược viên ở tầng đầu tiên, hắn ta không thu hoạch được bất kỳ cơ duyên nào, còn ở thế giới hải vực thì ít nhiều gì cũng kiếm được một ít Minh văn.
Quá xui xẻo!
“Chúng ta không nên đi vào con đường này, liên lụy Doanh huynh cũng không thu hoạch được gì.”
Tiêu Phàm lại nói lời xin lỗi một lần nữa.
Tuy Từ Bắc Vọng đang rất cao hứng, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra chán nản phiền muộn: “Không sao, chúng ta cũng kiếm được rất nhiều thần nguyên, như vậy cũng đủ rồi.”
Ngay khi vừa dứt lời, hắn liền đi về phía lốc xoáy.
“Doanh huynh, bất luận là lúc nào, tiểu đệ vĩnh viễn là chỗ dựa vững chắc của huynh.”
Nghĩ đến những sự kiện dọc đường, Tiêu Phàm dõng dạc hùng hồn thề thốt.
Mỗi lần gặp phải nguy hiểm, Doanh huynh luôn không nói câu nào mà xông lên đầu tiên, thể hiện trách nhiệm của huynh trưởng vô cùng tinh thế.
Từ Bắc Vọng trầm mặc một lúc lâu, tâm tình cũng tràn đầy cảm xúc, chậm rãi nói: “Tiêu lão đệ, một ngày nào đó, ngươi trở thành người nổi bật trong nhóm nhân vật đỉnh cao Cửu Châu, cũng đừng quên người huynh trưởng đã từng cùng ngươi vượt qua sóng gió.”
Tiêu phàm nắm chặt hai tay, gật mạnh đầu rồi nói lớn: “Cho dù tương lai như thế nào đi nữa, chúng ta vẫn mãi là tri kỷ.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, thề nguyện làm huynh đệ trọn đời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT