Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 223: Huynh đệ tốt cùng xông pha cấm địa, một cọng cỏ trảm hung thú viễn cổ (4)


1 tháng

trướctiếp

Sương mù xám xịt bao phủ xung quanh, đạo vận hỗn loạn vằn vện khắp nơi.

Hai người Từ Bắc Vọng và Tiêu Phàm có thể cảm nhận vô vàn khí tức kì dị, thỉnh thoảng còn ngửi thấy mùi khói nồng đậm.

Hoa lá, cỏ cây đều trở nên khô héo, thậm chí núi non, sông suối cũng bị xói mòn bởi màn sương mù xám xịt.

“Doanh huynh, ta đột nhiên có một linh cảm chẳng lành… Ta quá xui xẻo.”

Tiêu Phàm vừa rơi xuống đất, mặt mũi tràn đầy thất vọng.

Đặc biệt là tiếng gào thét gào thét truyền đến từ trong màn sương xám xịt, khiến hắn đã xem đây là một vùng đất chết chóc.

Từ Bắc Vọng vẫn bình tĩnh như cũ nhưng trong lòng lại vui mừng như điên.

Khi nhận thấy huyết dịch trong cơ thể đang sôi trào kịch liệt, hắn lập tức vận chuyển Bắc Minh Phệ Huyết Thần Công, tâm trạng vui sướng giống như một đứa trẻ được bú sữa vậy.

Minh khí!

Đều là Minh khí!

Tuy khí tức vô cùng mỏng manh, nhưng thắng ở số lượng nhiều, cả thế giới này đều đang tràn ngập trong Minh khí!

“Tất cả đều tại ta, vận may quá kém.”

Tiêu Phàm còn đang ảo não, hắn ta cảm thấy rất có lỗi với Doanh huynh.

“Không sao, chúng ta là huynh đệ, sao ta có thể trách ngươi?”

Từ Bắc Vọng lắc đầu, sắc mặt lạnh nhạt, sau đó lặng lẽ vận chuyển Thần công, bắt đầu từ từ hấp thụ tinh hoa trong Minh khí. Nếu nhìn từ bên ngoài, không ai có thể phát giác được.

Tiêu Phàm chỉ cảm thấy khí huyết của Doanh huynh hết sức dồi dào, có vẻ như hắn ta có thể đối phó với bất kỳ nguy cơ nào khác.

Nhưng vào lúc này.

“A a a.”

Một cái bóng mờ ảo xuyên qua màn sương đen, sau đó tấn công về phía Tiêu Phàm.

“Cẩn thận!”

Từ Bắc Vọng lạnh lùng quát một tiếng, trường đao kim sắc vung lên, chém chết bóng đen trong nháy mắt.

Bóng đen vô hình lập tức biến mất, để lại một hạt hình bầu dục trên mặt đất, ẩn chứa linh khí cuồn cuộn bên trong.

“Thần nguyên?”

“Đây là Thần nguyên trong truyền thuyết!”

Tiêu Phàm quá đỗi vui mừng.

Sách cổ tại thánh địa Đại Diễn từng ghi chép, từ vài ngàn năm trước, Thánh Tử Đại Diễn vô tình gặp phải khách quý đến từ ngoại vực tại Thiên Xu, người nọ ban cho hắn mấy viên Thần nguyên, có hình dáng tương tự như vật này.

Thần nguyên trông giống như tinh thạch, nhưng nó lại mạnh hơn tinh thạch gấp trăm lần, đây chính loại tiền tệ lưu hành khắp chư thiên vạn vực.

Nghe Tiêu ở rể giải thích xong, Từ Bắc Vọng nhẹ nhàng gật đầu:

“Đi, huynh đệ chúng ta bắt đầu thời khắc săn giết, chia sẻ Thần nguyên!”

Dừng một chút, hắn bổ sung một câu: “Tiêu lão đệ, ngươi đi trước mở đường, ta đi phía sau bảo vệ, như vậy mới có thể bảo đảm an toàn tối đa.”

Tiêu Phàm nghe theo sự phân phó của Từ Bắc Vọng, hắn không hề bất mãn mà lập tức đồng ý.

Nếu là lúc bình thường, sao hắn có thể người khác đứng đằng sau lưng mình?

Nhưng đây là nghĩa huynh của hắn!

Ngoại trừ cha mẹ hồng nhan, Doanh huynh chính là tri kỷ trên con đường tu hành, là người quan trọng nhất đối với hắn!

Từ Bắc Vọng cố ý đi chậm lại mấy chục bước, vừa quan sát chú ý đến tháp khí vận trên đỉnh đầu Tiêu ở rể, đồng thời ung dung đánh giét bóng đen vọt tới từ phía sau.

Hai người huynh đệ mù quáng đi về phía trước, thu hoạch được không ít Thần nguyên trên dọc đường, nhưng lại không tìm được cơ duyên. Sương mù xám xịt bao phủ thế giới này càng ngày càng dày đặc, âm thanh gào rống khủng khiếp thỉnh thoảng truyền đến.

Từ Bắc Vọng híp híp mắt, đáy mắt hiện lên một tia mong đợi khó kiềm nén. Tháp khí vận của Tiêu Phàm cuối cùng cũng có biến hoá.

Chín mươi chín tầng hào quang rực rỡ, từng luồng sáng tràn ra bên ngoài, hình thành một dòng suối nhỏ từ ánh sáng.

Tháp Khí Vận không chứa nổi hào quang luôn a!

Đây rốt cuột là loại cơ duyên gì?

“Tiêu lão đệ, dừng lại!”

Từ Bắc Vọng đi về phía Tiêu ở rể, nói với giọng điệm nghiêm túc: “Vi huynh tu luyện hồn công, mơ hồ cảm thấy hồn ma quỷ dị ở phía trước, ngươi lùi ra phía sau đi.”

Tiêu ở rể cảm nhận được sự quan tâm trong lời nói của huynh trưởng, tâm tình tràn ngập sự ấm áp, hắn im lặng mấy phút rồi trịnh trọng nói: “Doanh huynh, sớm muộn gì tiểu đệ cũng sẽ giúp huynh khôi phục hình dáng ban đầu.”

Từ Bắc Vọng giả vờ cảm động, vỗ vai Tiêu ở rể thật mạnh, tình huynh đệ sâu đậm đến mức không thể diễn tả thành lời.

Hắn bước nhanh theo hướng mà Tiêu ở rể muốn đi lúc đầu với tốc độ tăng đến cực điểm. Những bóng đen bên trong sương mù xám xịt tạo thành tấm lưới lớn, Từ Bắc Vọng trực tiếp đi xuyên qua, hắn thậm chí không hề hấn gì mà còn có thể giơ tay đoạt lấy từng viên Thần nguyên.

Đột nhiên, Từ Bắc Vọng nhìn thấy một vách đá cổ kính loang lổ, hoa cỏ cây cối xung quanh khô héo tàn lụi, xác thú thối rữa phát ra mùi hôi tanh tưởi.

Nhưng.

Một ngọn cỏ phát triển mạnh mẽ và rung rinh trong gió, tán lá xanh tươi như vừa mới đâm chồi.

Từ Bắc Vọng lập tức bị thu hút bởi nó, đây chắc chắn là cơ duyên.

Hắn tiến lên một bước, mi tâm đau đớn kịch liệt, đầu óc như sắp bị đục nát.

Một đoạn hình ảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.

Trong vườn ngự uyển Tiên hà, một vị tôn thần mặc áo giáp vàng đang ung dung nhổ một cọng cỏ dưới mặt đất.

Hắn nắm vuốt cọng cỏ này bằng cả hai tay, sau đó ném về phía hư không.

Một con hung thú dữ tợn trồi lên trên mặt đất, nó có chín đầu sư tử và một móng vuốt sắc nhọn, khí tức hung bạo khiến hàng chục cường giả gục ngã.

Ngay khi tất cả mọi người đang tuyệt vọng, bọn họ chợt nhìn một ngọn cỏ lơ lửng giữa hư không, nó không có khí tức dao động của pháp bảo, giống như chỉ là một cộng cỏ được hái một cách ngẫu nhiên.

Sư Vương chín đầu khinh thường, chiếc đuôi khổng lồ phủ đầy vảy của nó vung về phía ngọn cỏ.

Bùm!

Cơ thể Sư Vương nổ tung, máu thịt chia năm xẻ bảy, chín cái đầu lập tức bị cháy đen.

Cọng cỏ xanh biếc lay động một lúc, sau đó bay về cung điện một lần nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp