Từ Bắc Vọng và Tiêu Phàm nắm tay bước vào bên trong lốc xoáy.
Ngay sau đó, thần quang rực rỡ hiện ra trước mắt hai người bọn họ, một dòng sông thần tiên trải dài trăm vạn dặm trên không trung, một đài hoa sen chói lọi sừng sững giữa các tầng mây, ánh sáng màu vàng kim kéo dài xuống dưới mặt đất.
Sáu đại thiên kiêu còn lại đều đã có mặt tại đây, sắc mặt ai nấy đều rất nghiêm túc, dục vọng không thể kiểm soát tràn ngậo trong đôi mắt của mỗi người.
Vương tọa tối cao!
Một khi bước lên đài sen, bọn hắn sẽ có thể nhận được một sợi Hồng Môn Tử Khí. Nếu như không có nó, bọn hắn không có cách nào siêu thoát.
“Vô Kỵ, bóp nát điểm sáng.”
Lúc này, Sở Thái Hư bình tĩnh mở miệng, ngọn lửa trên khuôn mặt hắn ta trông đặc biệt u ám.
Khương Vô Kỵ đột nhiên biến sắc, ánh mắt luôn luôn kiên định cũng có chút đờ đẫn. Tà áo choàng đen lộng lẫy phấp phới trong gió, càng khắc hoạ dáng vẻ cô đơn suy sụp của hắn.
Trong quá trình tiếp xúc, Khương Vô Kỵ biết được thân phận kiếp trước của người đứng đầu bảng Thiên, Sở Thái Hư chính là tổ tiên của Khương gia, từng đã bước được đến ngôi vị Bán Bộ Chí Tôn.
Lão tổ đã thề mình phải đăng đỉnh Thiên Xu, ai dám chặn đường, thề giết không tha!
Bao gồm cả chính mình, cháu ruột đời thứ mười ba của hắn.
Khương Vô Kỵ liếc nhìn đài sen một cái thật sâu, nở nụ cười ảm đạm, sau đó rót chân khí vào điểm sáng, sau đó biến mất khỏi thế giới này trong nháy mắt.
Cùng lúc đó, Từ Bắc Vọng đang giả trang thành nam tử đội tử kim quan, mặc một chiếc áo dài màu vàng trên người cũng đột nhiên xuất hiện trong sân, theo sau hắn là Tiêu Phàm.
Bảy người không nói lời nào, ai nấy đều im lặng chờ đợi thời điểm công bố quy tắc.
“Bùm!”
Bầu trời rung chuyển dữ dội, quái vật khổng lồ quan sát dưới mặt đất, thốt ra âm thanh già nua tang thương: “Chỉ giữ lại một người.”
Khi vừa dứt lời, đôi mắt khổng lồ đỏ rực nhắm hờ, con quái vật khổng lồ tựa như lại rơi vào giấc ngủ say.
Sắc mặt của bảy người đều trở nên u ám khó hiểu, mỗi người một suy nghĩ khác nhau.
Không có quy tắc!
Nói cách khác, bọn hắn có thể sử dụng phương pháp gì, chỉ cần trở thành người sống sót cuối cùng, lập tức đăng đỉnh Thiên Xu!
Sở Thái Hư liếc nhìn xung quanh, ngữ khí thản nhiên như đang chuẩn bị bóp chết đám sâu kiến.
Tất nhiên, đây chính là sự tự tin dựa trên sức mạnh, Sở Thái Hư tin mình có thể dễ dàng đè bẹp tất cả mọi người, bao gồm cả Thương Hạo Nhiên, người đã đạt tới cảnh giới Tông Sư trung giai.
Lúc này.
Từ Bắc Vọng tiến lên phía trước, tuỳ ý mở miệng: “Sáu người chúng ta hợp lực giết Sở Thái Hư trước đi.”
Trong phút chốc, một bầu không khí im lặng chết chóc bao trùm nơi này.
Thương Hạo Nhiên híp mắt, đây chính là điều hắn muốn.
Một khi Sở Thái Hư ngã xuống, hắn ta sẽ trở thành người mạnh nhất ở đây.
Ba người còn lại nhìn nhau, đồng thời có thể nhìn thấy sát ý trong mắt của đối phương.
Nếu có thể tiêu diệt mối đe dọa lớn nhất thì còn gì tốt bằng?
“Nên như vậy!”
Tiêu Phàm rất tán thành đề nghị của huynh trưởng.
“Ha ha…”
Khuôn mặt Sở Thái Hư như bị bao phủ bởi mây mù, đáy mắt nổi lên sát khí.
“Chiến!”
Trong tích tắc, cuộc chiến bao vây tiêu diệt bắt đầu!
Thương Hạo Nhiên khởi động chân khí toàn thân, hoa đào biến ảo, che khuất bầu trời.
Sáu thanh kiếm thần của Hiên Viên Trường Khanh xông lên bầu trời, tạo thành kiếm trận uy nghiêm đáng sợ.
Lâm Viễn Cơ và Huyền Nhã đánh ra sát chiêu.
Bùm!
Một pho tượng màu vàng kim xuất hiện ở sau lưng Từ Bắc Vọng, mặt trời đỏ rực.hiện ra bên ngoài cơ thể của Tiêu Phàm.
Sáu thiên kiêu tạo thành một vòng tròn bao vây Sở Thái Hư.
“Dù sao cũng là chết, chuyện đã đến nước này, chư vị hà tất phải làm chuyện vô ích?”
Sở Thái Hư khẽ lắc đầu, giống như đang thương hại đám sâu kiến này.
Ngay sau đó, trên trời xuất hiện một thanh đao dài màu máu. Đao ý uy nghiêm vô song, tựa như có thể bất cứ lúc nào cũng có thể biến thành một vị vua cái thế, công phạt thiên hạ, áp lực kinh khủng hạ xuống.
Ầm!
Không khí chấn động, từng vết nứt xuất hiện trên mặt đất.
Ánh sáng bao phủ sáu người bị mai một trong chớp mắt, ánh sáng rực rỡ ngay lập tức biến thành tro.
“Đây là sức mạnh sau khi liên thủ của các ngươi?”
Sở Thái Hư cười to, trong giọng nói mang theo sự giễu cợt.
Hắn ta đã sống hai đời, cho nên đã hiểu rõ bản chất con người. Mếu sáu người dốc hết toàn lực, hắn ta chỉ có thể tránh né, nhưng chuyện này không có khả năng xảy ra.
Sắc mặt sáu người trong sân thay đổi, mỗi người đều có tâm tư của riêng mình, cho nên chỉ sử dụng một phần mười sức mạnh, đương nhiên không thể làm gì Sở Thái Hư.
Có ai dám lựa chọn được ăn cả ngã về không?
Cho dù giết chết Sở Thái Hư nhưng chân khí của bản thân bị tổn thất vậy thì chẳng phải để người khác ngư ông đắc lợi?
Cho nên, kế sách liên thủ vốn đã là một trò cười.
Chiến trường rơi vào tình thế giằng co, mọi người im lặng như sáu pho tượng điêu khắc.
“Đến lượt ta.”
Sở Thái Hư lạnh lẽo quát một tiếng, ánh mắt bất thình lình nhìn về phía Thương Hạo Nhiên.
Không khí đột nhiên chuyển động, sương máu lan ra tứ phía, một con rồng vàng xuất hiện từ đằng sau, bễ nghễ nhìn xuống nhân gian như một vị chiến thần mạnh mẽ vô song
Ầm ầm ầm!
Móng vuốt khổng lồ màu vàng tràn ngập khí tức kinh người rơi về phía Thương Hạo Nhiên, uy lực của một trảo này dường như có thể trấn áp Bát Hoang vạn cổ, khiến cho muôn loài yêu thú đầu hàng.
“Sao có thể…”
Thương Hạo Nhiên kinh hãi, hắn đã đánh giá thấp sức mạnh của Sở Thái Hư. Dư âm của chiêu thức này đủ để da dẻ của hắn nứt toát, máu tươi tuôn trào.
Ông!
Một cuộn da cừu ố vàng treo lơ lửng giữa không trung, phát ra ánh sáng chói mắt. Một vầng trăng tròn bay lên cao, chiếu về phía chiếc móng vuốt màu vàng.
Năm người còn lại đều lựa chọn khoanh tay đứng nhìn.
Ầm!
Dưới sự va chạm mãnh liệt, mặt đất sụp đổ, mặt trăng vỡ vụn, móng vuốt màu vàng mờ dần.
Ngay khi Thương Hạo Nhiên đang thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Ầm ầm ầm!
Cuồng phong đột nhiên gào thét, mưa to như trút nước, một con Côn Bằng không ngừng phi nước đại trong mưa gió, giơ móng vuốt về phía Thương Hạo Nhiên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT