Tiêu Phàm nhếch miệng, cười một tiếng ngạo nghễ.
Huống chi, ta cần nhiều hơn một kiện Minh Văn!
….
…
“Đi lâu như vậy, các người đến chỗ nào rồi?”
Quân Lâm bày ra tư thế cao cao tại thượng, lạnh lùng liếc nhìn hai người Từ Bắc Vọng và Tiêu Phàm, ánh mắt sắc bén như tia chớp, khiến chấn động tâm hồn.
Những người còn lại không nói một lời, tất cả đều hoài nghi hai người tìm được cơ duyên, thu hoạch được Minh văn, nếu không thì sẽ không lưu lại lâu như vậy.
“Chém giết hải thú, nâng cao tu vi.”
Từ Bắc Vọng bình tĩnh trả lời.
“A…”
Quân Lâm cười nhạo một tiếng, sắc mặt trở nên âm trầm ngay lập tức: “Xin nhớ kỹ, người nào mới là đội trưởng, nếu còn dám thoát ly đội ngũ một lần nữa, ta sẽ không tha cho ngươi!”
Từ Bắc Vọng nhẹ nhàng gật đầu: “Được rồi.”
Khí tức của Quân Lâm đột nhiên tăng vọt, uy nghiêm quân lâm thiên hạ tản ra tứ phía,
Cái thứ chó mèo gì đâu, dám coi thường uy nghiêm của hắn.
Luận thực lực hay bối cảnh, ta đều có thể dễ dàng nghiền nát con kiến cỏ như ngươi!
Tiêu Phàm phát giác sát khí của đệ tử danh ngạch Thiên Thần Điện, hắn lấy hết can đảm để nói. “Quân đội trưởng, lẽ nào ngươi muốn để cho đội ngũ sụp đổ?”
Nói xong, bảy người quay đầu nhìn lại.
Đám người này đã bất mãn với Quân Lâm từ lâu, ngay cả hai thiên kiêu thuộc mười vị trí đứng đầu bảng Thanh Vân là Lâm Liễn và Cơ Huyền Nhã đều có lời oán than.
Mọi người chỉ liên thủ với nhau trong thời gian ngắn, chúng ta cũng không phải tùy tùng của ngươi. Mỗi lần chém giết hải thú, yêu đan huyết khí thịnh vượng nhất đều bị ngươi lấy đi, dựa vào cái gì chứ?
Lâm Quân nheo mắt, không nói một lời liền bỏ đi xa.
Sở dĩ hắn tra hỏi con sâu kiến Doanh Chính này là bởi vì hắn thông hiểu một chút thuật tính toán của Thiên Thần Điện.
Hắn ta có dự cảm mãnh liệt rằng Doanh Chính chắc chắn đã nhặt được Minh văn.
Nói chung, dự cảm của hắn sẽ không sai.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Đội ngũ tiến vào sâu bên trong hải vực, Quân Lâm cuối cùng cũng đã thu hoạch được Minh văn từ bụng cá.
Nhưng hắn từ đầu đến cuối vẫn thèm thứ trên người tên sâu kiến đó.
Nếu sở hữu nhiều loại thần thông bí kỹ, khi đối mặt với ba tên đứng đầu bảng Thiên, hắn sẽ có nhiều phần thắng hơn.
“Mọi người phân tán để cán quét, tự quyết định phương hướng của mình.”
Trên một hòn đảo có địa thế dốc đứng, Quân Lâm chắp hai tay sau lưng, ra lệnh cho đám người.
Đám người đều có chút lo lắng, bọn hắn chỉ thu được yêu đan cùng thi thể hải thú dọc theo đường đi, chứ hoàn toàn không tìm ra Minh văn.
Hiện tại, bọn hắn đã cơ hội hành động đơn độc, đương nhiên có chút mất kiên nhẫn.
Bảy đạo cầu vòng rời khỏi hòn đảo, Tiêu Phàm nhìn Từ Bắc Vọng bằng ánh mắt mờ mịt, ra hiệu hắn phải cẩn thận chú ý Quân đội trưởng, sau đó mới bỏ đi.
Từ Bắc Vọng vẫn vô cảm như cũ, hắn bước lên chiến xa, lướt qua bầu trời.
…
….
Sóng biển cuộn trào, hải thú gầm thét.
Chiến xa sừng sững giữa không trung, Từ Bắc Vọng phát giác được điều gì đó, thản nhiên mỉm cười: “Thật biết chọn chỗ mai táng.”
Ở nơi chân trời biển động, một bóng người mảnh khảnh giẫm trên một thanh trường đao phát ra ánh sáng màu vàng kim xuất hiện ở phía đối diện của chiến xa.
Quân Lâm chắp tay sau lưng, giọng điệu gần như ra lệnh: “Tự biết thì tốt.”
“Nếu không muốn xương cốt bị hải thú lấy đi, hãy tự giác giao Minh văn ra đây.”
Từ Bắc Vọng lắc đầu, tiếc nuối nói: “Ta đang nói ngươi.”
Ầm!
Ngay khi hắn vừa dứt lời, sương máu tràn ngập sau lưng, ngưng tụ thành thế giới huyết sắc vắt ngang qua hải vực, oan hồn vong linh bắt đầu hình thành.
Trong phút chốc, Quân Lâm như bị sét đánh!
Lại là hắn!
Làm sao lại có thể là hắn!!
Lòng căm thù lập tức tuôn ra, khiến cổ và khuôn mặt Quân Lâm đỏ bừng.
Kẻ thù gặp nhau, hai mắt đỏ quạnh!
Lúc này, Quân lâm giống như có thiên thạch nổ tung trong tâm nhĩ, huyết mạch toàn thân lập tức bùng cháy.
“Từ, Bắc, Vọng.”
Hắn khàn giọng hét to.
Trường đao biến thành một chưởng màu hồng đáng sợ, gần như xé toạc bầu trời, thanh thế to lớn, sắc bén kinh người
Ầm ầm!
Thế giới huyết hải chợt ngưng tụ một chưởng máu, mang theo minh khí kinh hoàng đập xuống.
Trường đao chấn động, không thể chống lại loại uy lực này, khí tức bị ngưng trệ ngay lập tức.
Từ Bắc Vọng để lộ diện mạo thật sự, mái tóc đen trắng tung bay trong gió, đôi mắt thâm sâu không một gợn sóng, bình tĩnh nói: “Toàn lực ứng phó đi.”
Quân Lâm lau máu trên miệng, hắn ta cười gằn một tiếng, buông lỏng cấm chế trong cơ thể, phát ra khí tức của Tông Sư tứ phẩm!
“Để ta cho ngươi hiểu thế nào gọi là chênh lệch nghiêng trời.”
Một pho tượng cổ xưa hiện ra sau lưng Quân Lâm, tỏa ra khí tức năm tháng viễn cổ.
Bầu trời xa xăm rơi xuống, sát khí lạnh lẽo của pho tượng lan tràn ra tứ phía, ngay cả hư không cũng đang run sợ, khó có thể chịu đựng được loại biến động này.
“Mau chết đi, ta còn muốn đóng giả là ngươi đây.”
Từ Bắc Vọng bày ra phong thái vân đạm phong khinh, vận chuyển tinh huyết, kích hoạt thần thú Côn Bằng.
Ầm!
Một con Côn Bằng tự do ngao du trong biển máu, khí tức cuồng bạo của nó trực tiếp đè ép nước biển trào ngược về phía sau, có thể đập vỡ trảo tham lai của Thiên Hoàn Vũ.
Kim tử quan run lên, da đầu tê dại, Quân Lâm cảm thấy con tim trong lồng ngực đập nhanh từng hồi.
“Không th…”
Trong âm thanh run rẩy, hắn lấy ra một tấm chắn kim sắc, thần quang rực rỡ vô song.
Tấm chắn phóng to giữa hư không, từng dòng phù văn chảy xuôi đan xen trên đó, chất liệu vô cùng phi thường.
Răng rắc…
Cự chưởng chấn đập mạnh rơi xuống, thi thể của hải thú nổi lên trên mặt biển, mà tấm chắn cũng lộ ra vết nứt.
“Đối thủ của ta là Sở Thái Hư, Thương Hạo Nhiên, ngươi thì tính là gì mà cũng dám ra lệnh cho ta?”
Nam tử áo trắng bước ra một bước, quan tài cổ trong suốt như pha lê khuấy động sóng biển rồi đánh về phía pho tượng. Khi đối mặt với bảo khí ngoại vực, pho tượng sụp đổ chỉ trong nháy mắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT