Đầu tóc Quân Lâm rối tung, bộ dáng vô cùng chật vật, cánh tay tràn đầy đầy máu tươi, thậm chí còn lộ rõ xương trắng..

“Làm sao… ngươi có thể mạnh như vậy?!”

Hắn ta bày ra biểu cảm dữ tợn, âm thanh đứt đoạn.

Từng tấc da thịt run rẩy kịch liệt, nội tâm nảy sinh một nỗi sợ hãi khó tả.

Nam tử áo trắng bình tĩnh bước tới, đôi mắt xanh thẳm ẩn chứa thần sắc ngưỡng mộ: “Quân Tự Liệt, ngươi thật ra cũng không tệ.”

Hắn ngừng một chút, giọng điệucó chút tiếc nuối: “Nhưng là đối với người khác.”

Đối mặt với biểu cảm khinh thường không thèm che giấu của Từ bắc Vọng, Quân Lâm cứng đờ cả người, hắn ta cảm thấy cực kỳ nhục nhã và phẫn nộ.

Ầm!

Pho tượng toả ra ánh sáng màu vàng chói lọi khắp bầu trời, tất cả pháp khí Thiên giai đều được mang ra, trường đao sáng bóng đúc luyện từ thiên thạch mang theo khí tức khủng bố quét về phía Từ Bắc Vọng, sát khí uy nghiêm bắn ra tứ phía!

Quân Lâm ngửa mặt lên trời, thét lên một tiếng, hóa thành một đạo cầu vòng hồng rồi chạy.

Từ Bắc Vọng đứng trên mặt biển như đứng ở đất liền, sắc mặt uể oải lười biếng, bình tĩnh nói: “Muốn chạy? Ta chơi còn chưa chán đâu, sao có thể để ngươi bỏ chạy?”

Hắn tùy tiện nâng tay lên, nhẹ nhàng nói một chữ.

“Phong.”

Thoáng chốc, cuồng phong dữ dội ập đến, thi thể hải thú bị cuốn ra xa hàng trăm thước.

Nam tử áo trắng bình tĩnh nói tiếp: “Vũ.”

Ầm!

Mây đen đột nhiên kéo tới, sấm chớp ngổn ngang như muốn rạch nát bầu trời, nước biển cuồn cuộn chảy ngược, tạo thành cảnh tượng đáng sợ vô cùng.

Một con Côn Bằng khổng lồ dạo chơi trong gió bão, mỗi lần nó vỗ đôi cánh, sấm sét lại nổi lên cuồn cuộn.

Từ Bắc Vọng đứng sừng sững giữa không trung, hắn ta giống như Phong Bá Vũ Sư (thần mưa thần gió) đã tồn tại từ viễn cổ.

“Điều này là không thể nào!”

Quân Lâm hoảng sợ, thậm chí còn không thể tin được, từ khi loại pháp thuật này được thi triển, hắn ta lập tức có cảm giác không thở nổi.

Ta sẽ không chết!

Ta là đệ tử danh ngạch Thiên Thần Điện, tương lai sẽ thừa kế chức vị điện chủ, làm sao ta có thể chết giữa chừng cơ chứ?!

“Từ ác liêu!”

Quân Lâm gầm thét một tiếng tràn đầy đau thương, âm thanh rung chuyển mưa gió, tang thương vô tận, đầy rẫy thảm thiết.

Từ Bắc Vọng ngoảnh mặt làm ngơ, biển máu cuồn cuộn phía sau lưng hắn ta bất chợt ngưng tụ thành một chưởng máu, mang theo tất cả mưa gió rồi đổ xuống từ phía xa xa.

Cùng lúc đó, hai cánh của Côn Bằng cuộn lại vào nhau, nó tỏ ra vô cùng hung hăng ác liệt rồi hạ xuống, giống như nghiền chết một con kiến bẩn thỉu.

“Không!”

Quân Lâm gào thét trong đau đớn, pho tượng thiêng liêng đã sụp đổ trong phút chốc, toàn bộ thân thể bị đâm xuyên qua, máu tươi đầm đìa, đầu lâu nứt toác.

Người đứng thứ năm bảng Thiên, chết tại hải vực vô biên!

Sắc mặt Từ Bắc Vọng trở nên tái nhợt, một kích này đã làm khí huyết của hắn hao tổn đôi phần.

“Hửm?”

Hắn nhìn về phía thi thể của Quân Tự Liệt, sau đó không khỏi nhíu mày.

Còn chưa ngỏm củ tỏi à?

Sức sống vô cùng yếu, giống như ngọn nến trong gió lạnh, có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào.

Một đoạn xương thô ráp to bằng cánh tay nổi lên giữa không trung, đường nét hoa văn đan xen phức tạp, chói lọi ánh sáng mặt trời.

Vù vù!

Chân khí tuôn trào từ giữa các ngón tay của Từ Bắc Vọng, nắm lấy đoạn xương, không nấn ná thêm nữa mà trực tiếp kích hoạt Bắc Minh Phệ Huyết Thần Công.

Sau khoảng thời gian một nén nhang, sắc mặt của hắn có chút quái dị, chân khí vận chuyển khắp cơ thể, một pho tượng màu vàng không có khuôn mặt xuất hiện đằng sau lưng.

“Báu vật của Thiên Thần Điện rơi vào tay ngươi lại trở thành viên minh châu bị phủ bụi, ta thay ngươi phát huy toàn bộ.”

Từ Bắc Vọng khẽ thở dài một tiếng sau đó bắt tay vào xử lý hậu sự.

..........

..........

Chiến xa ầm ầm xẹt qua bầu trời, đứng trên đó là một nam tử khí phách hiên ngang.

Đầu đội mũ tử kim, mặc áo choàng có thêu hoa văn nhật nguyệt tinh tú, đi giày làm từ lụa vàng, lưng đeo trường đao, ánh mắt vừa cường thế vừa tự phụ.

Để không bị lộ ra sơ hở, Từ Bắc Vọng đã chăm chú nghiên cứu bộ dáng của Quân Tự Liệt một lúc lâu.

Ánh mắt không coi ai ra gì, vừa chảnh lại vừa làm màu, nhìn ai cũng chỉ bằng nửa con mắt, tựa như chúng sinh chỉ là mấy con ruồi yếu đuối.

“Ta cũng không giống hạng người hay làm màu, thật là khó bắt chước.”

Từ Bắc Vọng nhìn lên bầu trời, hất cầm một góc bốn năm độ, kiêu ngạo vô cùng.

Hắn quay về hòn đảo ban đầu, tám người đã đợi ở nơi này từ lâu.

“Quân Tự Liệt, Doanh huynh đâu?”

Tiêu Phàm cảm thấy vô cùng bất an, lập tức chất vấn Quân Lâm.

Bảy người còn lại đều vô cùng nhạy bén, vừa liếc mắt đã nhìn thấy đỉnh đầu Quân Lâm có thêm ba trăm hạt điểm sáng.

Từ Bắc Vọng đứng chắp tay, ánh mắt uy thế bức người, lạnh lùng nói: “Hắn bị ta chém thành nghìn mảnh rồi.”

Ồ!

Một câu nói liền khiến cả hòn đảo chìm vào trong im lặng.

Bảy thiên kiêu nhìn nhau, ai nấy dều nhìn thấy sự kinh hãi trong ánh mắt mỗi người.

Tiêu Phàm như bị sét đánh, ánh mắt tối sầm, một luồng khí lạnh từ sống lưng phóng thẳng đến đại não.

Huynh trưởng cùng mình vào sinh ra tử, cứ như vậy mà chết sao?

Trong giây lát, hắn nắm chặt hai tay, hận ý điên cuồng!

“Làm sao?”

Từ Bắc Vọng hất tay áo, thản nhiên nói: “Hắn ra tay trước, ta chỉ phòng vệ chính đáng.”

“Họ Tiêu, ngươi không phục?”

Ngữ khí vô cùng nhẹ nhàng, nhưng đồng thời cũng biểu lộ sức mạnh cường thế.

Khi chạm phải ánh mắt sắc bén của đối phương, Tiêu Phàm nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

Phải nhịn!

Nhất định phải nhịn!

Nếu bây giờ trở mặt, đừng nói là đi vùng biển phía bắc, ngay cả tính mạng cũng không giữ được.

Doanh huynh, thứ lỗi tiểu đệ vô dụng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play