Hòn đảo đột nhiên rung chuyển kịch liệt, một đám sương mù xám xịt rộng lớn mang theo khí tức cổ xưa uy nghiêm quét qua, hải thú sống xung quanh khu vực này bất chợt nổ tung rồi chết.

Cảnh tượng này khiến hai con ngươi của Tiêu Phàm co rút, hắn còn chưa kịp lấy ra Thánh thể để tháo chạy.

Một lớp sương mù dày đặc màu xám bao phủ xung quanh Tiêu Phàm, một móng vuốt khổng lồ vô hình đang tóm lấy hắn ta.

Ngay khi Tiêu Phàm còn đang hoảng loạn, một thân ảnh nhanh chóng lướt tới, sau đó thi triển một chưởng để hắn ta ném về phía bãi đá ngầm ở xa xa.

“Cẩn thận!”

Ngay lập tức, móng vuốt khổng lồ tóm lấy Từ Bắc Vọng, hắn khàn giọng nói: “Đi mau.”

“Tiêu lão đệ, đừng quản ta, đi mau đi!”

Mí mắt của Tiêu Phàm như muốn rách ra, hắn chỉ biết trơ mắt nhìn Doanh huynh của mình bị bắt đi, sau đó biến mất vào trong màn sương mù dày đặc màu xám.

Nơi này đã yên tĩnh trở lại, tựa như tình huống vừa rồi chỉ là ảo ảnh, chưa từng xảy ra.

Tiêu Phàm hồn bay phách lạc, cả thân thể ngã vào trong nước biển.

“Doanh huynh…”

Bốp!

Ánh mắt trở nên đờ đẫn, sau đó hắn đột nhiên hung hăng tự cho mình một bạt tai, bắn tung tóe vô số bọt nước.

Vốn dĩ, hắn có thể sử dụng thân pháp tổ truyền thánh địa Đại Diễn, xuất hiện trước mặt Doanh huynh ngay lập tức là có thể ngăn chặn thảm họa, nhưng hắn đã do dự.

Khi khoảnh khắc trôi qua, mọi chuyện đã quá muộn, sống chết của Doanh huynh vẫn chưa biết thế nào.

“Không nên như thế này.”

“Ta không phải người ích kỷ như vậy!”

Hai mắt của Tiêu Phàm nhuốm màu đỏ tươi, khuôn mặt có chút méo mó.

Chỉ trách Từ ác liêu!

Cũng bởi vì lòng hận thù thấu xương đã che mờ tâm trí, khiến hắn trở thành con người mà mình ghét nhất!

“Doanh huynh, tiểu đệ có lỗi với huynh!”

Tiêu Phàm trở nên đờ đẫn, cảm giác tội lỗi và áy nán vô vàn đã nuốt chửng hắn, khiến hắn cơ hồ hít thở không thông.

….

….

Trong màn sương mù xám xịt, thân thể Từ Bắc Vọng không hề hao tổn chút gì, hắn ta chỉ có chút choáng váng.

Khi hắn mở mắt ra, bất chợt phát hiện mình đang ở trong một không gian đỏ tươi.

Một khúc xương màu đỏ xuất hiện ở trung tâm.

Bởi vì uy áp mênh mông phát ra từ khúc xương, huyết dịch bên trong cơ thể của Từ Bắc Vọng trở nên đông cứng, khiến hắn căn bản không thể cử động.

Một giọt máu trồi lên từ đỉnh đầu của hắn.

Áp lực giam cầm vừa nãy tan biến ngay lập tức.

Vẫn là giọt máu của Lão Đại đã cứu hắn….

Đột nhiên.

Từ Bắc Vọng có chút kinh ngạc.

Hắn nhìn thấy một con thú dữ với thân hình to lớn vô tận xuất hiện trong không gian. Thân thể của nó có màu đỏ vàng, mình cá nhưng lại không vảy, phần thân mọc ra hai cánh, tựa như có thể lật trời xé mây, hình dáng hung tợn đến mức khiến cho dã thú hoang vu cũng phải phủ phục!

“Bắc Minh có cá, kỳ danh là Côn…”

“Đây là Côn Bằng!”

Từ Bắc Vọng khó nén sự vui mừng trong đáy mắt, vùng biển này thật sự có xương cốt của thần thú!

Kiếm bộn rồi đây!

Đặc biệt là đối với hắn mà nói, bên trong xương cốt ẩn chứa rất nhiều tinh huyết, thật sự đúng với câu nói – –

Lên cao như diều gặp gió chín vạn dặm!

Từ Bắc Vọng không chút do dự, sải bước đi lên, năm ngón tay chộp lấy bộ xương.

Nhờ vào giọt máu của lão đại, hắn có thể bình chân như vại, vận chuyển ma lực mà không lo bị phản phệ.

Sau khi kích hoạt Bắc Minh Phệ Huyết Thần Công, hắn ta trực tiếp uống máu của Côn Bằng, thậm chí còn phát hiện bản nguyên bí thuật Côn Bằng bên trên bộ hài cốt.

Một chiêu một thức, sức mạnh vô hạn!

Không biết qua bao lâu, không gian đỏ tươi sụp đổ thành từng mảng sương mù trôi dạt.

Tiêu Phàm vừa rời đi, bất chợt phát giác được khí tức con người, hắn nhanh chóng quay trở lại hòn đảo, lập tức nhìn thấy Doanh huynh đang nằm uể oải trên mặt đất.

Từ Bắc Vọng giả vờ chán nản, nở một nụ cười thoát chết: “Ông trời cũng không giết được ta!”

“Doanh huynh, huynh còn sống sau?”

Tiêu Phàm vội vàng chạy tới với, sắc mặt vô cùng áy náy.

Từ Bắc Vọng nở nụ cười lạnh lùng: “Đúng vậy, ta đã bị một con hải thú am hiểu mê huyễn bắt giữ, nhưng may sao đã thoát thân ra được.”

“Ta cứ tưởng Tiêu lão đệ sẽ cứu ta, là ta tự mình đa tình. ”

Khuôn mặt Tiêu Phàm nóng bừng, khí tức kinh hãi vừa rồi đã khiến hắn cho rằng Doanh huynh chắc chắn sẽ chết nếu bị cuốn vào đó, hắn thậm chí đợi một lúc lâu mới rời đi.

Tiêu Phàm đành phải giải thích: “Doanh huynh hiểu lầm rồi, tiểu đệ muốn điều động viện binh, mời Quân đội trưởng đến đây.”

Nói xong, Tiêu Phàm cũng tự cảm thấy xấu hổ, chỉ muốn độn thổ cho xong.

“Ngươi và ta ân đoạn nghĩa tuyệt ngay tại đây.”

Từ Bắc Vọng phất tay áo, loạng choạng rời đi.

“Không!”

Tiêu Phàm đột nhiên giật mình, bước lên phía trước: “Doanh huynh, ngươi cứu ta ở trong nguy nan, ta phải dùng gì để báo đáp ân nghĩa này?”

“Ngươi cầm Minh văn này đi, xem như tiểu đệ tạ tội với ngươi.”

Nói xong, hắn chịu đựng cơn đau thấu thịt, đưa vỏ tôm tới trước mặt Từ Bắc Vọng.

Tiêu Phàm cũng không muốn con thuyền hữu nghị này bị lật đổ nhanh như vậy.

Huống hồ, việc này là do hắn hèn kém, xấu hổ đến tột đỉnh.

Hành vi vừa rồi có gì khác với nhân vật phản diện ma đầu đâu chứ? Hắn chỉ có thể giao ra Minh Văn để bù đắp được đạo tâm.

Từ Bắc Vọng ra vẻ do dự một lúc, rốt cuộc vẫn tiếp nhận vỏ tôm, sau đó khẽ thở dài: “Tiêu lão đệ, ta thực sự coi ngươi là huynh đệ, nếu gặp phải nguy cơ lần nữa, ta vẫn sẽ lựa chọn làm như vậy.”

Tiêu Phàm cảm động đến mức mơ mơ hồ hồ, hắn trầm giọng nói: “Doanh huynh nghĩa khí ngút trời, tiểu đệ đời này quyết không phụ Doanh huynh!”

“Thật chứ?”

Từ Bắc Vọng nhìn chằm chằm vào hắn.

Tiêu Phàm lớn tiếng nói: “Đó hoàn toàn là sự thật!”

“Ta nhớ rồi.”

Bỏ lại những câu này, Từ Bắc Vọng đạp lên chiến xa rồi rời đi.

Tiêu Phàm lấy ra tọa giá theo sát ở phía sau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play