Thế giới này hiện đang bị bao phủ trong bóng tối mờ mịt, tiếng rì rào mơ hồ vang lên giữa đêm khuya thanh vắng, vùng biển rộng lớn thỉnh thoảng le lói những tia sáng lấp lánh như những viên ngói tráng men cổ kính.

Đội nhóm mười người đồng tâm hiệp lực để đối phó với lũ hải thú một cách khó khăn, cuối cùng, hai thiên kiêu yếu nhất trong đội cũng đã bị trọng thương.

Từ Bắc Vọng giả vờ nhu nhược, hắn ngồi xếp bằng để phục hồi cơ thể, sau đó tiếp tục ăn một vài đan dược trị thương để bổ sung khí huyết.

Quyết sách này rất đúng đắn, hắn không thể một thân một mình vượt qua vùng biển này.

Một khi lâm vào bầy hải thú, cho dù hắn có thể tự mình đột phá vòng vây, nhưng cũng sẽ chậm trễ nhiều thời gian. Hơn nữa, nếu hắn thường xuyên giao chiến sẽ tiêu hao chân khí, khi đi đến cực Bắc thì cơ thể cũng rơi vào trạng thái bất ổn.

Hiển nhiên, tham gia đội nhóm, liên thủ chiến đấu sẽ dễ dàng hơn nhiều.

“Doanh công tử, ngươi là viên ngọc quý mà bảng Thiên đã bỏ sót.”

Tiêu Phàm sải bước về phía trước, hắn ta bày ra vẻ mặt kiên quyết, không hề keo kiệt ngôn từ ca ngợi.

Hắn thấy, thực lực của vị huynh đệ Doanh Chính này ít nhất có thể sánh ngang với hai mươi người đứng đầu bảng Thiên, là do lão nhân ở Thiên Cơ Các đã bỏ qua hắn, hay là hắn đã tiến bộ nhanh chóng khi đang chiến đấu trong Thiên Xu?

Núi không hiển, nước không lộ, trầm mặc ít nói, rất phù hợp với tính khí của Tiêu Phàm ta.

“Quá khen.”

Từ Bắc Vọng khiêm tốn đáp lời, sau đó chợt nói với ý nghĩa thâm sâu: “Sức lực bộc lộ của Tiêu lão đệ, e là một góc của núi băng? ”

“Ha ha…”

Tiêu Phàm né tránh không trả lời, chỉ nhếch mép cười ngây dại.

Cho dù cả hai người hối tiếc vì đã không gặp sớm hơn, nhưng bọn hắn vẫn chưa thể mở lòng và tin tưởng nhau.

Thiên Xu là một khu rừng tàn ác, cá lớn nuốt cá bé, hắn không thể bộc lộ sức mạnh của bản thân một cách dễ dàng như vậy được.

Làm sao mà giống như Từ ác liêu?

Kiêu ngạo ngông cuồng, tự cao tự đại, không hề để ai vào mắt.

Kết quả thì sao?

Hắn ta đang phải nhặt phế phẩm trong dược viên!

Nghĩ đến đây, Tiêu Phàm không nhịn được mà chế nhạo: “Doanh Công Tử, ngươi nghĩ Từ Bắc Vọng của Cửu Châu hiện đang làm gì?”

Sau đó, hắn chợt mỉm cười như một kẻ ngu ngốc…

Từ Bắc Vọng cười thản nhiên: “Dựa theo khẩu khí này, chẳng lẽ Tiêu lão đệ có thù oán gì với hắn à?”

“Đâu chỉ có thù! Ta hận không thể ăn thịt, gặm xương hắn.”

Vầng trán của Tiêu Phàm nổi đầy gân xanh, khuôn miệng phun nhả lửa giận gò má có chút run rẩy.

Từ trước đến nay, Tiêu Phàm luôn tỏ ra trầm mặc độc đoán, không bao giờ để lộ cảm xúc ra bên ngoài, nhưng mỗi lần nghe đến cái tên này, hắn không thể nào kiềm chế hận ý cùng sát khí trong lòng.

Từ Bắc Vọng nhắm hờ hai mắt, mở miệng nói: “Chớ buồn bực, đợi đến khi Thiên Xu kết thúc, hắn ta sẽ không còn cùng đẳng cấp với chúng ta.”

Nghe những lời này, Tiêu Phàm cảm thấy thanh thản hơn rất nhiều.

Đúng vậy, ngay cả cửa ải thứ hai cũng không bước qua nổi, chẳng lẽ Từ ác liêu còn muốn tiếp tục một tay che trời sao?

Một bước lạc hậu, từng bước lạc hậu, số mệnh của hắn đã định trước trở thành kẻ tầm thường, chỉ có thể núp dưới cánh của Đệ Ngũ ma đầu mà run rẩy.

Còn ta?

Tiêu Phàm ta sẽ giống như mặt trời tỏa sáng rực rỡ ở Cửu Châu, quan sát tất cả chúng sinh, có được kiều thê xinh đẹp.

Tiêu Phàm phấn khởi, một lát sau, hắn nắm chặt hai tay rồi nói: “Doanh huynh trước tiên nghỉ ngơi đi, tiểu đệ sẽ chém một ít hải thú để tu luyện!”

Từ Bắc Vọng ‘ừ’ một tiếng, ánh mắt của hắn đột nhiên nhìn chằm chằm vào Tiêu Phàm.

Tháp khí vận đã thay đổi.

Hào quang chín mươi tám tầng ban đầu, đột nhiên vọt tới tầng chín mươi chín, sáng chói nồng đậm đến mức tràn ra phun ra ngoài.

Khá lắm, ông trời lại chiếu cố tên khốn may mắn nhà ngươi, thật là làm cho người khác ngưỡng mộ đố kị.

“Sao vậy?”

Phát hiện được ánh mắt dị thường của Doanh huynh, Tiêu Phàm có chút bối rối.

Từ Bắc Vọng từ từ đứng dậy, tản bộ trong sân với Tiêu Phàm, sau đó chắp tay sau lưng nhìn về phía xa xăm: “Không có gì, huynh đệ đồng tâm, kỳ lợi đoạn kim, gặp nguy hiểm cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau.”

Nghe được lời nói xúc động chân thành của Từ Bắc Vọng, Tiêu Phàm cảm thấy ấm áp trong lòng, rất khó để không cảm động.

Doanh Chính có xuất thân, có thực lực, tính tình cởi mở, ham học hỏi, vì đây là cơ hội tuyệt vời để mối tình hữu nghị này càng thêm sâu sắc, hai người quyết định tiêu diệt hải thú cùng nhau.

“Cầu còn không được.”

Tiêu Phàm nặng nề gật đầu, mỉm cười làm động tác mời chào.

Sau đó, hắn báo cáo với đội trưởng Quân Lâm một tiếng, hai huynh đệ lập tức đi đến một hòn đảo cách đó hàng chục dặm.

Ước chừng mấy canh giờ, mặt biển nhuộm một màu máu đỏ tươi, thi thể của hải thú ở khắp nơi.

Một con quái vật khổng lồ đuôi rắn thân tôm, cùng với phần đầu như báo đỏ, đã bị chia năm xẻ bảy.

Những dòng chữ đen dày đặc trên vỏ tôm, toả ra ánh sáng mờ nhạt dày đặc.

“Cái này…”

Vẻ mặt Tiêu Phàm rối rằm, thanh âm khàn khàn.

Thời điểm bối rối nhất đã xuất hiện.

Minh văn này sẽ thuộc về ai?

Đây chính là bí tịch thần thông đến từ ngoại vực, uy lực của nó đủ để đè bẹp các tài nguyên tương tự ở Cửu Châu.

Lẽ nào, tình huynh đệ của bọn họ sắp rạn nứt sao?

Thật sự, lợi ích là một bài khảo nghiệm tình cảm chân tình a!

Bầu không khí có chút trầm mặc, chỉ còn lại tiếng gào thét của sóng biển không dứt.

Thần sắc của Từ Bắc Vọng không chút gợn sóng, khoé mắt chú ý tháp khí vận của Tiêu ở rể.

Vẫn là chín mươi chín tầng ánh sáng tràn ra, điều này chứng tỏ, cơ duyên không phải là Minh văn này.

Vận khí mẹ nó thật sự không hợp thói thường!

Sau một hồi im lặng, Từ Bắc Vọng mở miệng, rất thoải mái vẫy tay: “Lão đệ, giữ lại đi.”

Cái gì?

Tiêu Phàm chấn kinh, có chút không tin vào thính giác của mình.

Từ Bắc Vọng giả vờ thành khẩn, chân thành nói: “Ngươi chính là ta.”

Ngập ngừng một chút, bổ sung một câu giống như đang đùa giỡn: “Tiêu lão đệ cũng sẽ không bạc đãi ta đâu.”

Nghe vậy, Tiêu Phàm lập tức lấy ra mười mấy gốc tiên dược từ chiếc nhẫn, linh khí lan tràn xung quanh, hắn nói bằng giọng điệu cẩn trọng: “Doanh huynh khẳng khái chính trực, xin ngươi hãy nhận lấy, nếu không thì tiểu đệ sẽ cảm thấy áy náy.”

“Nếu huynh từ chối thì là bất kính rồi.”

Từ Bắc Vọng bỏ tiên dược vào túi trữ vật.

Để không lộ bất kỳ sơ hở nào, hắn tất nhiên không được đeo nhẫn trữ vật trăng lưỡi liềm.

Đối với Minh văn thần thông, ở trên người chuột tầm bảo họ Thiên thì cũng không khác gì ở trên người mình.

Cảm xúc của Tiêu Phàm có chút kích động, nói cái gì cũng đều cảm thấy quái đản.

Nội tâm của hắn xúc động dạt dào: “Ngoại trừ hồng nhan ra, Doanh huynh có thể là tri kỷ tâm giao quan trọng nhất của ta sau này! ”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play