Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 208: Cùng lão đại tương ái tương sát, máu nhuộm đầy trời, không thể rung chuyển (6)


1 tháng

trướctiếp

Mấy chục người hốt hoảng với tay lên đỉnh đầu, lập tức bóp nát hạt sáng, cả người bị cuốn vào vết nứt không gian, trở về dược viên ở tầng một!

Nhưng hầu hết các võ giả không cam tâm, bọn hắn dồn hết tất cả sức lực, thi triển một kích mạnh nhất đánh về phía hư ảnh, sau đó đạp vào đài sen để tẩu thoát khỏi dụng tâm hiểm ác của Từ ác liêu!

Mười mấy thiên kiêu phá tan hư ảnh, vội vàng nhảy lên đài sen dưới chân, hoá thành từng tia sáng rực rỡ rồi tiêu tán. Trong số đó có Diệp Thiên, hắn vừa rồi suýt chút nữa đã bị cự chưởng đập chết, cả người nhuốm đầy máu me, nhưng nhờ sự giúp đỡ của Diêm Lão, hắn gian nan lắm mới có thể đánh bại hư ảnh của cường giả.

“Cút hết đi!”

Nương theo tiếng gầm thét, nam tử áo trắng tuôn ra khí tức tràn đầy uy lực, đôi mắt xanh lam trở nhuốm màu đỏ tươi.

Đột nhiên, một cỗ uy áp hoành tráng âm trầm từ trên không khung hạ xuống mặt đất, thế giới huyết hải hoàn toàn biến thành màu đen, minh khí chết chóc nhanh chóng quét qua.

Có vẻ như, các oan hồn của địa ngục đang hợp lực với nhau để mở ra một vùng không gian hoàn toàn mới, sau đó đi đến nơi này từ một vùng đất xa xôi.

Khi nhìn thấy âm khí lan tràn vô biên, những thiên kiêu còn lại ở đây đột nhiên biến sắc, hai chân run rẩy như cầy sấy.

Có nỗi sợ hãi kinh hoàng phát ra từ sâu trong linh hồn, thần thức trở nên hỗn độn, bảy hồn sáu phách run rẩy, bọn hắn không nhịn được mà quỳ phục trên mặt đất.

“Trốn!”

Có người lập tức bóp nát điểm sáng.

Còn lại, đã quá muộn.

m khí kết hợp sự tác động của tinh huyết thiêu đốt, tạo thành một màn thiên la địa võng bao trùm toàn bộ thiên địa.

Một chiếc búa gỗ treo lơ lửng trên không, sau đó đập xuống mặt đất một cách nặng nề. Chiếc quan tài cổ trong suốt như pha lê đã bị nghiền nát ngay sau đó.

Tựa hồ muốn tàn sát tất cả các sinh vật sống trong phạm vi vạn dặm, giết tới khi Cửu Thiên Thập Địa phải run rẩy sợ hãi!

“Phụt…”

Vô số đầu sọ nổ tung, thân thể vỡ nát, tinh huyết bị hút khô, trở thành thây khô, thậm chí là bạch cốt.

Cự chưởng tàn phá, nhuộm máu cả bầu trời!

Một quả cầu lửa rực lửa, đang thiêu đốt hàng trăm giọt máu!

Vụt!

Năng lượng chết chóc u ám lại xẹt qua, như thể quét qua chiến trường.

Màn sương máu trên bầu trời khiến người ta không thể nhìn rõ bóng người.

Trên thực tế, cũng không còn ai nữa.

Không, chỉ còn một người.

Trời đất trong phút chốc đứng lại, như một ngôi mộ u ám, không còn một bóng người!

Tĩnh mịch!

Ngay cả tiếng hít thở yếu ớt cũng không xuất hiện tại nơ này.

Toàn thân nam tử áo trắng nhuốm máu, giống như một vị tôn thần huyết ma, hắn chống hai tay xuống mặt đất, khí tức uể oải héo úa.

“Phốc…”

Từ Bắc Vọng nôn ra một ngụm máu tươi, gian nan uống hai gốc linh dược chữa thương.

Hắn rã rời đến mức không thể cử động những ngón tay, vào lúc này, nếu có một thiên kiêu nào đó tuỳ tiện tung ra một chiêu thì cũng có thể giáng cho hắn một đòn nặng.

Trong thế giới rộng lớn không còn ai khác, chỉ còn lại bóng dáng cô đơn của nam tử áo trắng.

Hắn nhìn cái bệ sen duy nhất còn lại trong khoảng không, im lặng một lúc rồi điềm nhiên nói: “Tiền bối, trong số bốn mươi chín cơ hội thông quan, còn sót một cái.”

Quái vật khổng lồ chậm rãi mở ra con mắt lớn màu đỏ, nó quan sát nam tử áo trắng một lúc lâu và thốt liên bằng giọng điệu già nua: “Đúng là còn sót một cái.”

Vừa nói xong, một cột sấm sét đổ xuống, một bóng ma đứng ở trung tâm của sấm sét.

Thân thể cực kỳ suy yếu, Từ Bắc Vọng lấy ra cây tiên dược màu huyết dụ từ chiếc nhẫn trữ vậy hình trăng lưỡi liềm.

Lúc trước, hắn thường nơm nớp lo sợ chiếc nhẫn sẽ bị lấp đầy, mà bản thân cũng không nỡ từ bỏ, nhưng một trận vừa rồi đã khiến tiêu tốn hết ba phần tư vật phẩm bên trong.

Hắn ngồi ngay ngắn, từ từ ngấu nghiến những chiếc lá đỏ tươi, cơ thể rã rời tìm lại cảm giác dễ chịu một lần nữa.

“Bùm!”

Từ Bắc Vọng vận chuyển long khí, bắn ra một chưởng, hư ảnh sấm sét vỡ vụn trong phút chốc.

Mảnh đất này trở lại yên tĩnh, tất cả hư ảnh lập tức tan vỡ, cột sấm biến mất.

Nam tử áo trắng sừng sững đứng trên đài sen lơ lửng, sau lưng hắn là núi thây biển máu.

….

….

Lúc này, con Phượng Hoàng xinh đẹp đang cố thủ trên không trung.

Mặt mũi mèo mập trở nên bầm dập, nó buông thõng hai chân xuống bên dưới, đầu nhỏ để lệch qua một bên, mỏi mệt tựa lên trên lưng của Phượng Hoàng.

Tiểu phôi đản, meo meo rất nhớ ngươi.

Meo meo vô cùng tủi thân.

Meo meo chịu khổ chịu cực để phun lửa xào rau, vậy mà còn bị đại phôi đản ném vào bên trong cuồng phong, bị chà đạp đến nỗi đáng thương vô cùng.

Ngươi mau trở lại đi, meo meo chỉ là một con mèo thôi, không chịu đựng giày vò đến nhường này.

“Hửm?”

Mèo mập đang nguyền rủa đại phôi đản trong lòng, thì một tiếng quát lớn lạnh lùng cắt ngang dòng suy nghĩ của nó.

Nó mím mím khuôn miệng, nghiêng nghiêng ngả ngả chạy vào bên trong

Trong toà lâu đài được tạo ra từ trận pháp Quỳnh Lâu Ngọc Vũ., Đệ Ngũ Cẩm Sương dùng tay nâng má, đôi chân ngọc thẳng tắp buông lỏng một cách lười biếng, các ngón chân đẫy đà cuộn lại như cặp chân phấn nộn nhưng nhộng tằm.

Tư thế ngả ngớn ở trên giường của nàng càng tôn lên bộ ngực sữa căng đầy mềm mại.

Nếu như tùy tùng ở đây, chắc chắn trong đầu hắn chỉ có một loại suy nghĩ duy nhất, chính là đem đầu mình vùi vào trong lòng ngực của chủ nhân cho tới khi ngạt thở, cái này được tính là tự sát hay là bị nàng giết?

Nhưng tuyệt nhiên, đó là một cái chết sung sướng nhất …

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp