*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thích Thời Tự sống những năm này, chưa từng trải qua được mấy ngày sinh nhật nghiêm túc.

Thứ nhất là còn quá nhỏ khi còn ở nhà họ Thích, trẻ con thì có quan niệm ngày tháng gì chứ? Không người quan tâm, không người nhắc nhở, ngày hôm đó vẫn giống như bất kỳ một ngày nào khác, mà hắn vốn dĩ nên được tổ chức cho một bữa tiệc nhỏ, thế nên ban đầu không có khái niệm gì đối với ngày mình được sinh ra.

Sau năm sáu tuổi, coi như là miễn cưỡng biết được từ người khác sẽ có chuyện gì diễn ra vào hôm sinh nhật, nhưng đó lại là ngày Thích Uyển bỏ rơi hắn, sau này nhớ lại cảm thấy ý nghĩa có hơi buồn cười.

Ở cô nhi viện một năm, có lẽ là người mới nên hắn không thích ứng được với nhiều thứ, không có bạn bè, cũng không có người tình nguyện nói chuyện với hắn, hắn không phải là một người quá mong chờ sẽ có thông báo mới mỗi ngày, vì vậy đã ném nó vào góc xó xỉnh trong ký ức, tùy ý phủ bụi nó, sau đó được nhà họ Thôi nhận nuôi, hắn vẫn một mực như vậy, bao nhiêu năm nay cũng đã quen thói ít nói rồi.

Về sau nữa, vào ngày mười tám tuổi năm ấy, bởi vì lễ trưởng thành của Thôi Húc mà người đến người đi trong nhà cũ rất nhiều, vì để tránh hiềm nghi nên hắn bị đưa ra bên ngoài ở mấy ngày, lúc này mới hoang mang nhận ra sinh nhật của Thôi Húc đã đến, mà sinh nhật của hắn cũng chỉ cách đó mấy tháng nữa, cùng lắm thì không có gì phải mong đợi, dù sao ngày hắn được đón về đã có người báo cho hắn biết rằng vào ngày mười tám tuổi trưởng thành đó, hắn phải dùng tủy của mình để cứu sống một người.

Vì vậy, tuổi mười tám không quá được mong đợi vẫn đến trong từng ngày hắn đếm, cùng với Hàn Diệp, có thể miễn cưỡng được coi là quà sinh nhật của hắn.

Về sau nữa, để có được tự do, hắn làm việc kiếm tiền vào năm đầu đại học để tiết kiệm học phí cho năm thứ hai, bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại thông báo đến bệnh viện — để đổi tim cho Thôi Húc.

Đối mặt với cái nắng cuối hè, hắn nhanh chóng đến bệnh viện, phối hợp làm xong tất cả, khi nhìn thấy Thôi Đình và Bạch Lê đứng ở trước mặt hắn, hắn cũng biết mình không thể làm gì được hơn trong chuyện này, vì vậy hạ quyết tâm ôm một sự phản kháng nho nhỏ liều chết nằm trên bàn phẫu thuật.

Sau đó hắn mở mắt ra, nhớ lại thời điểm hắn nghe thấy câu báo tử trong cơn buồn ngủ khi thuốc mê vẫn còn tác dụng — ngày bốn tháng chín lúc mười ba giờ năm mươi bốn phút.

Thật tình cờ, trong cuộc đời của hắn từ trước đến nay, ba bước ngoặt của hắn đều diễn ra trong ngày này.

Sinh nhật của hắn.

Ngày giỗ của Thôi Húc.

Thích Thời Tự nghĩ đến đây, cảm thấy cực kỳ buồn cười. Bất cứ điều gì liên quan đến ngày này trong trí nhớ của hắn đều không quá tốt đẹp.

Ba lần sinh nhật.

Một lần bị vứt bỏ, một lần vì cứu người mình yêu, một lần vì moi tim. Có điều như vậy cũng tốt, những năm sau đó hắn sẽ không còn quên ngày sinh nhật của mình nữa, bởi vì Hàn Diệp luôn nhớ đến ngày này, luôn đi cúng bái cho Thôi Húc, thế nên hắn luôn lãng phí thời gian mà sống trong mê muội cũng bừng tỉnh phát hiện, một năm rồi lại một năm trôi qua.

Không còn sinh nhật nữa.

Nhưng mà cũng không sao, những thứ như sinh nhật gì đó trước giờ chưa từng liên quan đến hắn, và điều vẫn luôn hư vô mờ mịt nhất mà hắn muốn có được hết lần này đến lần khác là một nguyện vọng vào hôm sinh nhật chẳng có chút tác dụng nào.

Hắn có rất ít cơ hội có thể cầu nguyện, nhưng đường hoàng vui vẻ cầu nguyện trong ngày giỗ của người khác cũng quá không biết sống chết, thế nên hắn chưa từng nói qua bất kỳ điều viển vông ảo tưởng nào nữa.

Thích Thời Tự nhìn hồ sơ của mình trên Baidu, mặc dù khi đó hắn không nghĩ rằng mình sẽ nổi tiếng, nhưng vẫn nghe theo lời của anh Triệu sửa lại ngày sinh nhật của mình thành lớn hơn vài tháng, cũng không quá nhớ lắm, nhưng những người hâm mộ của hắn vẫn luôn dịu dàng tổ chức sinh nhật trực tuyến mừng hắn hằng năm.

Mỗi một lần nhìn thấy như vậy, hắn đều cảm thấy hồi đó mình đã quá tiên phong, nếu thật sự điền đúng ngày sinh nhật chính xác, không biết Hàn Diệp mở một bữa xã giao trên sân thượng vì người hâm mộ đã tổ chức hoạt động sinh nhật lãng mạn cho hắn nên nghĩ thế nào.

Thế nên hắn không có sinh nhật.

Những năm này khi ở cùng với Hàn Diệp, nếu hắn không kịp thông báo vào ngày này, hắn vẫn sẽ đến nghĩa trang tưởng niệm cùng Hàn Diệp, cũng không xuất hiện, yên lặng ở với anh ngay bên cạnh, dù sao nếu như Thôi Húc đã chết biết hắn trộm giấu kín tâm tư của mình, chẳng biết anh ta chết có nhắm mắt được hay không.

Hắn ở trong bóng tối chờ Hàn Diệp, Hàn Diệp vẫn luôn không thích xem dự báo thời tiết, có lúc sau đó trời sẽ mưa, anh lại không cho phép bất kỳ ai quấy rầy ngày đoàn tụ khó khăn lắm một năm mới có này, tất cả những gì hắn có thể làm là đặt chiếc dù ở trong tầm mắt của anh, sau đó sẽ tỏ ra không quá cân nhắc.

Về sau có một lần hắn chờ Hàn Diệp, sau khi rời đi hắn cũng chọn cho mình một ngôi mộ trong nghĩa trang, rất yên tĩnh, sẽ không bị ai đến làm phiền.

Có thể là hắn cảm thấy ngôi mộ đó thật sự quá phù hợp với mình, hắn vội vàng đặt mua và thanh toán tiền, đến khi ký tên mình xuống hợp đồng mới tìm lại được một chút cảm giác chân thật — vào ngày sinh nhật khi đó của mình, hắn tặng cho bản thân một ngôi mộ.

Hàm ý khá hay, chết là xứng đáng, theo nghĩa đen.

Khi Hàn Diệp tỉnh dậy lần nữa, trên giường đã không còn bóng người của Thích Thời Tự, nhưng drap trải giường bên cạnh anh vẫn còn ấm, hẳn là hắn chỉ mới vừa rời đi. Nghĩ đến vết thương của Thích Thời Tự, Hàn Diệp không khỏi tức giận, trong lúc nhất thời không phát hiện ra mảnh giấy được Thích Thời Tự để lại ở mép giường.

Đang quay phim, chắc là buổi chiều sẽ trở về. — Thích Thời Tự.

Tối hôm qua Hàn Diệp bị Thích Thời Tự hôn môi khiến miệng lưỡi đều tê dại, ban đêm đầu óc lại nhộn nhạo một hồi, chỉ là hai người đã trải qua quá nhiều chuyện, nằm ngủ bên cạnh nhau, một đêm yên lặng, nào ngờ Thích Thời Tự mới sáng sớm đã không thấy bóng dáng đâu, người này không biết thân thể mình đang xảy ra chuyện gì sao?

Giận đến mức đau cả đầu, mặt mày Hàn Diệp âm trầm, gọi diện thoại cho Triệu Lục, đợi đối phương bắt máy mở miệng chất vấn: Thích Thời Tự đâu? Không phải tối hôm qua anh lại đưa kịch bản cho cậu ấy đó chứ? Lời tôi nói không có tác dụng nữa phải không?

Chưa hết giận, Hàn Diệp chống cằm, đang muốn tiếp tục dạy dỗ thì nghe thấy đối phương lộ ra tiếng cười: A Diệp? Là em.

Hàn Diệp ngậm miệng lại, thả chậm giọng nói: Là em?

Ừm, là em ngay từ đầu. Thích Thời Tự điên cuồng nháy mắt cho anh Triệu của hắn, ra hiệu không cần phải gấp gáp.

Cái đó... Hàn Diệp cân nhắc giọng điệu của mình: Cho nên...

Thích Thời Tự nghe thấy đối phương đứt quãng lên tiếng, trong lòng tự nhiên sáng tỏ Hàn Diệp đang lúng túng, cũng không nói gì về chuyện vừa rồi nữa, tự đẩy câu chuyện đi: Em có để lại một tờ giấy, nó ở trên ngăn tủ bên cạnh... Anh có xem không?

Nghe thấy tiếng sột soạt của chiếc chăn được vén lên ở đầu dây bên cạnh, Thích Thời Tự kiên nhẫn chờ đợi một hồi, sau đó nói tiếp: Đã kết thúc rồi, bây giờ có thể lập tức trở về.

Hàn Diệp cầm tờ giấy trong tay, hơi nhíu mày: "Thế nên, tại sao em lại cầm điện thoại của Triệu Lục?

Thích Thời Tự cười như không cười nhìn Triệu Lục một cái, âm thanh ngọt ngào gây khó dễ: "Bởi vì em biết người anh muốn tìm là em.

Hơn nữa, em muốn tự mình bắt máy để tổng giám đốc Hàn bớt giận.

Hàn Diệp nghe thấy giọng nói lấy lòng của Thích Thời Tự, khó chịu trong lòng thoáng đè xuống mấy phần, nhưng anh vẫn không khỏi lo lắng: Em không biết rõ tình trạng sức khỏe của chính mình sao?

Tiểu Thất...

Khi Thích Thời Tự nghe thấy tiếng Tiểu Thất kia, bàn tay siết chặt điện thoại không khỏi run lên một cái.

Tiểu Thất? Em...

Hàn Diệp nhớ tới lời nói của Triệu Lục ngày hôm qua, hiểu vì sao giọng nói của đối phương không ổn định, càng đau lòng hơn: Đúng vậy, Tiểu Thất.

Sau này tôi cũng gọi em là Tiểu Thất.

Thích Thời Tự nắm chặt điện thoại, cười rạng rỡ: Được!

Triệu Lục thấy sắc mặt Thích Thời Tự vẫn như thường cũng biết tổng giám đốc Hàn phỏng chừng đã được xoa dịu, chỉ là trong lòng vẫn có hơi bất bình thay Thích Thời Tự.

Hôm nay Thích Thời Tự đến đây hoàn toàn không phải để quay bù.

Làm gì có chuyện quay bù nhanh đến vậy, bộ phim này quay rất lâu, chấn thương ở lưng tái phát không nói, người cũng quá gầy. Bây giờ đạo diễn nói đổi người liền đổi người, còn lấy danh nghĩa nhà họ Thôi ra đè ép Thích Thời Tự, bày tỏ hắn không có vốn liếng để đấu lại, không làm được chuyện không nên làm.

Bản thân Triệu Lục giận đến mức không nhịn được, nhưng nhìn thấy Thích Thời Tự bình thản ký kế hoạch hoạt động tiếp theo, có thể nói là ôm một bụng tức không thể bùng phát.

Lúc này vừa vặn tổng giám đốc Hàn nói, Triệu Lục vốn dĩ đang muốn làm loạn, nói thật nhé, ai sợ ai chứ? Thật ra ai mới không có người sau lưng?

Vừa mới chuẩn bị bắt máy thì bị Thích Thời Tự cầm lấy điện thoại, trước mặt là một đoạn đối thoại nhàm chán có thể nói là tình nhân nhỏ.

Triệu Lục OS*: Anh trai, cậu có thể nói vài điều mình nên nói không? Làm nũng đi, than thở đi, dù sao cũng khóc một chút đi, nếu không kim chủ này làm sao phát huy tác dụng được?

(*OS = Overlapping Sound: độc thoại nội tâm, tiếng nói trong lòng.)

Triệu Lục: Cứ nói đi, bản thân rất đau lòng!

Thích Thời Tự khó hiểu nhìn Triệu Lục đang gãi đầu làm dáng ở bên cạnh, sau khi bảo đảm rằng mình sẽ chú ý thân thể mới cúp điện thoại.

Nghi hoặc nhìn quản lý của mình: "Anh làm sao vậy?

Triệu Lục: Tiếng mẹ đẻ của tôi không nói nên lời.

Triệu Lục: "Tiểu Thất này, sao cậu không nói chuyện này ra?

Thích Thời Tự: Hử? Nói chuyện gì?

Triệu Lục tê dại, tự bóp nhân trung của mình: Chuyện đổi vai chứ còn gì nữa?

Thích Thời Tự trả điện thoại lại cho Triệu Lục, bình thản nói: Không cần, cho dù có đổi trở lại, anh cảm thấy chúng ta còn có thể làm việc mà không xuất hiện khoảng cách với đạo diễn không? Còn có A Diệp, à không...

Thích Thời Tự thuận miệng gọi nhanh chóng đối diện với ánh mắt chế nhạo bên kia, cam chịu số phận nói tiếp: "Là tổng giám đốc Hàn, vốn dĩ hai bên là hai nhà thế gia, chuyện như thế này cũng chỉ là chuyện nhỏ, hơn nữa vai diễn này cũng không tốt như thế, còn cần hai bên Hàn, Thôi ra mặt sao? Cùng lắm chỉ là vấn đề của em thôi, nếu nhà họ Thôi đã muốn gây chuyện thì còn làm phiền đến tổng giám đốc Hàn làm gì chứ?

Huống chi, Thích Thời Tự dừng lại, giọng nói trầm xuống: Em còn phải tăng cân...

Thích Thời Tự suy nghĩ rất rõ ràng, mặc dù quả thật hắn đã bỏ ra rất nhiều cho vai diễn này, nhưng diễn viên cũng là một cái nghề, nếu đã là nghề thì cố gắng hoàn thành công việc là một nghĩa vụ cơ bản, tạm thời chia công việc cho người khác cũng coi như là một tình huống trong đó, cho nên không có gì phải cảm thấy sai trái hay không đáng, hơn nữa phương án giải quyết coi như cũng trả đủ thù lao cho hắn, đã vậy rồi thì còn nói gì với Hàn Diệp nữa? Vấn đề đã được giải quyết.

Đương nhiên, áp lực nhà họ Thôi gây ra cho hắn mới là điều cốt yếu trong sự việc lần này, dẫu sao... Thích Uyển cũng sắp sửa về nước...

Thích Uyển, cái tên vừa quen thuộc mà cũng vừa xa lạ.

Nghĩ đến Thích Uyển, ánh mắt Thích Thời Tự nhất thời tối sầm lại, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh xong trạng thái, giả vờ như nội tâm không có chút gợn sóng nào.

Hắn không quan tâm đến bà, nhiều năm như vậy không gặp, cũng không biết bất kỳ tin tức nào liên quan đến bà, thế nên từ lâu đã là người xa lạ không một chút liên hệ.

Chỉ có nhà họ Thôi cho rằng hắn còn có thể dựa vào nhà họ Thích, nhưng dựa bằng cái gì chứ?

Bọn họ nóng lòng muốn hắn quay trở về, áng chừng là sợ hắn đứng bên cạnh người nhà họ Thích thì sự thật năm đó sẽ bị uy hiếp.

Nhưng bây giờ, chuyện năm đó, hắn ẩn giấu một nửa, vạch trần một nửa, trên cơ bản đều nói ra sự thật, bây giờ che đậy có ích lợi gì?

Thích Thời Tự đang cầm giấy hoa của tổ biểu diễn, đương nhiên hắn biết vì sao.

Chẳng qua lần này thứ hắn đặt cược chính là lòng tin của Hàn Diệp.

Liệu hắn có thua không?

Chuông điện thoại reo lên...



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play