*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hàn Diệp nhìn câu trả lời trong lòng, nhưng lại giống như có một tấm màn ngăn cách anh.

Nhưng nếu đúng là vậy, khoảnh khắc anh đường hoàng rung động bắt đầu từ khi nào?

Thích Thời Tự nhìn vẻ mặt có chút méo mó của Hàn Diệp, không lên tiếng, chỉ lặng lẽ thu cánh tay đang ôm lấy Hàn Diệp trở về.

Hắn nghĩ, dù sao Hàn Diệp cũng không phải diễn viên chuyên nghiệp, cho nên rất khó để dễ dàng nhập vai diễn kịch đúng không?

Có lẽ vì chuyện hiến tủy của hắn đã khiến suy nghĩ của Hàn Diệp bị rối loạn, khiến anh lầm tưởng thương hại thành cảm thông, thương hại thành đau lòng, thế nên mới trộn lẫn giữa yêu và không yêu lại với nhau.

Nhưng không ngờ, tất cả đều bắt đầu từ cảm giác tội lỗi.

Vừa vặn đó là cảm giác tội lỗi mà hắn không muốn nhất.

Thế nên, hắn phải phá vỡ sự thướt tha, phá vỡ sự mập mờ, buộc Hàn Diệp phải đi, không mong đợi anh sẽ trở lại.

Đến nỗi bây giờ hắn vẫn phải nhận cái cảm giác tội lỗi mà hắn không thích nhất, thậm chí còn tự lừa dối bản thân rằng đây là tình yêu của Hàn Diệp dành cho hắn.

Buồn cười nhất là, tuy hắn chán ghét, nhưng lại không có cách nào chối bỏ.

Đây là Hàn Diệp cho, hắn không có tiền đồ, hắn chỉ muốn.

Nhưng hắn biết mình phải khắc chế, dẫu sao tình cảm bố thí có thể bị lấy lại bất cứ lúc nào, nếu hắn hãm sâu vào trong đó mà quên mất phải che giấu những gì, thì hắn làm sao để giải thích được tình cảm rung động của mình đối với Hàn Diệp đây?

Trước mặt Hàn Diệp, hắn là một sủng vật mua được bằng tiền, là một kẻ đã đi quá xa, chỉ cần có lợi ích, cho dù, cho dù mình đã từng vô tư hiến tủy vì anh, thì đó cũng chỉ là đã từng, liên quan gì đến Thích Thời Tự của hiện tại?

Thích Thời Tự dứt khoát miễn cưỡng nằm trong ngực Hàn Diệp, miễn là có thể trôi qua một ngày, một ngày thôi...

Hàn Diệp không nhận ra được cảm xúc của Thích Thời Tự thay đổi, nhất thời nhớ tới câu nói kia của Thích Thời Tự trong bệnh viện, em có rất nhiều lời suýt chút nữa đã không kiềm được muốn nói với anh, nhưng Thích Thời Tự muốn nói chuyện gì chứ?

Hay là hắn thật sự muốn rời đi?

Hàn Diệp mím chặt môi, có hơi mất mát, anh không biết nên đối mặt với khả năng đó như thế nào.

Anh đã quen có Thích Thời Tự ở bên cạnh.

Anh yêu hơi thở ấm áp của hắn sau khi làm tình.

Yêu làn da trắng lạnh của hắn khi nhuốm sắc hồng của tình dục.

Yêu mỗi khi hắn dành sự quan tâm trọn vẹn nhất cho anh.

Yêu đầu ngón tay hắn vuốt lên phím đàn, thỉnh thoảng trên gương mặt sẽ lóe nỗi cô đơn.

Yêu hắn...

Có thật sự là yêu hắn hay không?

Hàn Diệp nắm chặt tay thành quyền, giống như một con thú bị mắc bẫy muốn tìm lối thoát ra nhưng vẫn bị giam cầm ở bên trong.

Anh không quên Thôi Húc, nhưng mọi hình ảnh về anh và Thích Thời Tự đều sống động trong từng ký ức của anh.

Thật sự, Thích Thời Tự không giống Thôi Húc một chút nào.

Chẳng qua anh chỉ cố chấp lấy một cái lý do buồn cười để giữ Thích Thời Tự ở lại bên cạnh mình mà thôi.

Thích Thời Tự không trả lời câu hỏi của Hàn Diệp.

Tất cả những từ ngữ hôm nay dường như đều không được đúng lúc.

Không cần phải nói rằng hắn đã biết rõ ràng về tất cả các kết quả, ngay cả khi hắn không.

Hắn muốn một kết quả thế nào chứ?

Là Hàn Diệp vừa nghe thấy hắn thổ lộ liền bày tỏ nói rằng anh yêu hắn, là nhìn thấy Hàn Diệp rối rắm không bỏ được Thôi Húc nhưng đồng thời lại thuyết phục bản thân tiếp nhận hắn, hay nhận được sự từ chối rõ ràng, bảo hắn đừng nằm mơ nữa?

Hắn không muốn bất kỳ một kết quả nào.

Hắn không muốn nhận được một câu trả lời mập mờ của Hàn Diệp, nhưng hắn càng không muốn nghe đến câu kết luận cuối cùng — dù là tốt hay xấu.

Nếu Hàn Diệp cứ đồng ý với hắn đơn giản như vậy thì những năm chờ đợi này không khỏi có chút vô nghĩa, nhưng nếu Hàn Diệp từ chối hắn, hắn... Lại không bỏ được...

Có lẽ đây chính là tình yêu mà người khác nói đến, bướng bỉnh cố chấp nhưng lại không muốn thỏa hiệp ở một ranh giới nào.

Thích nhưng lại cố chối từ tình yêu.

Như thể sự lộn xộn đủ để che giấu sự chân thành của một con người.

Mớ hỗn độn này... Thật sự rất đau...

Cho nên hắn ngậm miệng không nói, liệu có thể tránh khỏi những tổn thương mà hắn đã tưởng tượng, liệu có thể kiềm chế tình yêu của mình hơn một chút, ở bên cạnh anh như không có chuyện gì xảy ra, và hắn cũng sẽ hiểu chuyện hơn một chút nữa.

Sự rung động chất chứa quá nhiều nỗi sợ hãi, làm sao hắn nói được với Hàn Diệp, rằng không chỉ từ cái nhìn đầu tiên, mà cả từng mỗi khoảnh khắc của sau này, nhịp đập cuồng loạn của trái tim hắn chưa từng vì anh mà lệch đi, tất cả đều có liên quan đến anh.

Vì vậy, Thích Thời Tự nhìn Hàn Diệp đang chờ đợi câu trả lời của hắn, đôi mắt màu lưu ly chứa đựng sự chân thành tuyệt đối, chỉ cúi người khẽ hôn lên nơi giữa hai hàng chân mày của Hàn Diệp, một chữ cũng không cất lên.

Hàn Diệp siết chặt tay Thích Thời Tự, độ cong của nội tâm chấn động vượt qua cả triều cường của sông Tiền Đường.

Trái tim anh đau nhói, rốt cuộc từ bỏ không hỏi nữa: Chậc, chỉ cần cậu ấy muốn nói, vậy thì cứ chờ cậu ấy thôi, không đi đâu cả, chờ cậu ấy trả lời...

Thích Thời Tự nhìn gò má của Hàn Diệp, nhớ đến bóng dáng của Hàn Diệp lúc nửa đêm.

Cô đơn mà tĩnh mịch.

Vì vậy, hắn đã đứng ở nơi đó, cùng với Hàn Diệp hồi lâu.

Hàn Diệp đối xử với hắn rất tốt.

Thật sự rất tốt.

Tốt đến mức nếu như không phải hắn mang theo loại tâm tư đó, bất kỳ minh tinh nào được bao nuôi cũng sẽ cảm thấy biết ơn.

Mặc dù hắn không nói cho Hàn Diệp biết những đau khổ của mình, nhưng Hàn Diệp đã làm những gì, hắn đều biết.

Nửa đêm hôm đó, Hàn Diệp bị trút rất nhiều rượu nhưng anh vẫn kiên cường bảo vệ quyền lợi của hắn không lùi bước, đây cũng là lý do mà bao năm nay không ai dám mắng hắn trước mặt Hàn Diệp.

Trước đây hắn nói hắn được bao nuôi là vì hắn tình nguyện, người khác khua môi múa mép hắn cũng không thèm để ý, hắn đã sớm hình thành thói quen khinh thường các cảm nhận của mình, nếu không, hắn đã chẳng thể trưởng thành được đến mức này, nhưng Hàn Diệp lại nói với hắn rằng anh quan tâm.

Rõ ràng đó là một hạng mục rất quan trọng đối với công ty, rõ ràng không cần phải uống nhiều rượu như vậy, rõ ràng chỉ cần đẩy hắn ra ngoài kính một ly rượu là được...

Tại sao lại không đồng ý? Có lý do gì mà lại không đồng ý?

Nhưng Hàn Diệp chỉ ngăn hắn bước lên trên, mỉm cười nâng rượu với đối phương, cuối cùng ép người nọ cũng phải nâng ly theo.

Hóa ra đây là cảm giác được bảo vệ.

Vốn dĩ hắn ôm mục đích đưa canh giải rượu cho Hàn Diệp để đến gặp anh, nhưng khi nhìn thấy đối phương đứng một mình trong bóng tối, hắn lại không dám đến gần.

Hắn nghĩ, Hàn Diệp không cần canh giải rượu, chỉ cần hắn lẳng lặng đứng ở đó với anh là đủ rồi, cho dù anh không ở trong tầm mắt hắn, Hàn Diệp cũng cô đơn hệt như hắn vậy.

Sau đó là Đại hội thể thao cho các ngôi sao, trong lúc vận động sẽ không tránh khỏi bị thương.

Đó là những gì mà hắn đã dặn dò với Triệu Lục, bỏ qua vết thương của mình một cách hời hợt.

Sau đó, hắn thấy rất nhiều bài đăng được đăng lên mạng cùng các đoạn clip về vết thương của hắn.

Những chi tiết mà người hâm mộ không để ý, những chi tiết về sự kiên nhẫn của hắn mà tất cả mọi người xung quanh đều không phát hiện ra, được thể hiện cực kỳ chi tiết trong từng khung hình ở đoạn video đó.

Đó là những đoạn phim mà Hàn Diệp đã cắt ra từng cái một, là anh đã thức trắng đêm để làm ra nó.

Anh giống như đang bảo toàn lòng tự trọng của mình nên không nói gì với hắn cả, thậm chí ngay cả Triệu Lục cũng không biết ông chủ của mình lại có một động thái lớn như vậy, nếu không phải hắn phát hiện ra những ngọn đèn mờ còn le lói lúc nửa đêm của Hàn Diệp, hắn cũng sẽ không biết.

Anh dùng cách thức vụng về nhất để bảo toàn thể diện của mình, bộ phận PR của công ty không ra mặt, anh cũng không ra mặt, thậm chí còn không có thời gian để tiếp thị dư luận, đại chúng không tạo ra được động lực, chỉ với thân phận một người tốt trên mạng, đội lốt người hâm mộ của hắn, giúp hắn giải thích rõ ràng tất cả những ủy khuất khó có thể mở miệng.

Hàn Diệp, đó là Hàn Diệp tinh tế và tỉ mỉ.

Về sau nữa, hắn không có sở thích gì đặc biệt trong kỳ nghỉ phép. Không thích sản phẩm điện tử, ngay cả trò chơi cũng không biết được bao nhiêu, lúc nghỉ phép chỉ nằm trên chiếc ghế trong vườn hoa của mình và ngắm sao.

Hàn Diệp chưa bao giờ đến quấy rầy hắn, phần lớn thời gian đều chiều theo sở thích của hắn, thậm chí có lúc còn nằm xuống ngắm sao cùng với hắn.

Sao rất sáng, chỉ là không có ánh trăng sáng trong một đêm đầy sao mà thôi.

Có lẽ là những tiếc nuối không được bù đắp thuở thiếu thời, hắn luôn nhìn lên bầu trời đêm rất lâu, có lúc ngủ thiếp đi khi ngắm nhìn đã mỏi mệt.

Đến rồi lại đi, thời tiết chuyển lạnh, hắn vô tình bị cảm, ở nhà ho khan thật lâu mà vẫn không chuyển biến tốt, hôm sau Hàn Diệp vừa giải quyết xong công việc đã vội vã trở về, rõ ràng chẳng cần phải gấp gáp như vậy, tuy tầm mắt bỏng rát của hắn mơ hồ không thấy rõ nhưng vẫn có thể trông thấy gương mặt lo lắng của Hàn Diệp.

Mặc dù anh sẽ tức giận, nói tại sao lớn như thế rồi mà cũng không biết tự chăm sóc bản thân mình thật tốt, nhưng vẫn là anh dỗ dành hắn truyền nước, sắp xếp hết công việc của hắn cho đến khi hắn khỏi bệnh.

Sau đó, chờ hắn khỏi bệnh rồi, hắn sẽ nhìn thấy một chiếc kính viễn vọng thiên văn trên ban công trong phòng mình.

Đây là quà mà Hàn Diệp tặng cho hắn.

Đây là món quà đầu tiên hắn nhận được, sau ngần ấy năm.

Ngoại trừ chuyến đi đến công viên giải trí năm sáu tuổi, vị ngọt của món quà này đủ để chữa lành thứ mụn nhọt đã kéo dài nhiều năm.

Hắn là một người không được yêu thương, tất cả tình cảm đều phải được giấu kín, bởi vì sợ bị tổn thương, nhưng ngày đêm khi Hàn Diệp ở bên cạnh hắn, Hàn Diệp luôn ghi tạc điều đó trong lòng, nếu không cũng sẽ không có câu chuyện về chiếc kính viễn vọng thiên văn.

Hàn Diệp chưa bao giờ đứng ra thay mặt hắn, cho hắn tài nguyên, hay thậm chí là các món đồ quý giá như những minh tinh được bao nuôi hay khoe khoang khác. Ngay cả trong bữa tiệc lúc nửa đêm, khi mà ý thức của anh đã không còn rõ ràng được một lúc lâu rồi, hắn vẫn nghe thấy Hàn Diệp trả lời người nọ: "Cậu ấy không giống như vậy.

Người nọ nói: "Minh tinh mà, tùy tiện đuổi đi cũng được, trang sức châu báu, nhà cửa xe hơi, cái nào là cậu ta không thích chứ?

Hàn Diệp say đến mức ánh mắt cũng mờ đi, anh cởi vài nút áo sơ mi, ánh mắt không thể tập trung được, nhưng sắc mặt vẫn nghiêm túc nói: "Cậu ấy không giống như vậy.

Hắn đến đón Hàn Diệp uống say về nhà, nhưng khi nghe thấy câu này, hắn lại dừng đôi tay đang đẩy cửa lại: Tôi không muốn tùy tiện với cậu ấy.

Anh chưa bao giờ tùy tiện với hắn.

Mấy chục năm nay, những lời nói này quá mức trân trọng, mi mắt Thích Thời Tự đều mang theo ý cười, cuối cùng cũng có chút ngọt ngào.

Trong tất cả những điều này, Thích Thời Tự cảm thấy mình không có cách nào là không thể yêu anh, hắn nhìn thấy anh cô độc, nhìn thấy anh thất thần, nhìn thấy anh tan vỡ mà cầu xin Thôi Húc quay trở lại, cũng nhìn thấy anh hành động kiên quyết không nhân nhượng chút nào...

Mỗi một mặt của Hàn Diệp, hắn đều nhìn thấy.

Nhưng mỗi một mặt đó, hắn đều thích, cho nên giống như ánh trăng càng ngày càng dày, thích trở thành yêu, hắn đuổi theo ánh sáng...

Chẳng qua muốn xứng đôi với anh quả thật quá khó khăn, tìm được một từ ngữ để miêu tả chính xác cũng quá khó khăn.

Ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ, kể từ ngày gặp Hàn Diệp, thế giới của hắn cuối cùng cũng đã trở nên tươi đẹp.

Hàn Diệp đối xử tốt với hắn, chỉ có hắn biết, cho nên buông tay có bao nhiêu khó khăn, cũng chỉ có hắn biết.

Hắn hôn lên mi tâm của Hàn Diệp, dời xuống dưới, cuối cùng hôn lên đôi môi cũng nghênh hợp của đối phương, cho đến khi hai bờ môi hòa quyện vào nhau, răng lưỡi quấn quít, tình yêu giữa đôi bên trào dâng mạnh mẽ, nhịp tim rộn ràng dồn dập đủ để nói ra rõ ràng tất cả những bí mật của nhau, vì vậy bọn họ che tai của nhau lại, không biết đến vô vàn tiếng ồn ào ở bên ngoài, chỉ nghe dấu thời gian chảy trên môi răng, Hàn Diệp, em yêu anh, anh có nghe rõ không?



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play