Hàn Diệp vừa nhận được thông báo hành trình từ Thích Uyển.
Anh dặn dò thư ký nhanh chóng sắp xếp thời gian rảnh rỗi để có thể đưa ra quyết định hợp tác sớm hơn.
Sau khi biết sự thật, anh luôn cảm thấy tâm tính của mình có một chút thay đổi.
Đối với Thích Thời Tự, những cảm xúc có thể bị kìm nén trong mối quan hệ trước đây dường như đột nhiên được phóng đại, anh càng nếm càng cảm thấy khó đoán, rốt cuộc vẫn là không biết tâm tư của mình như thế nào.
Chủ yếu là vì tình cảm của anh dành cho Thôi Húc vẫn quá khó để phân biệt.
Mà thái độ của Thích Thời Tự vẫn luôn khó đoán, hắn sẽ dùng giọng điệu mềm mại cầu khẩn anh đừng đi, sẽ bởi vì một câu nói của anh mà khổ sở, ánh mắt nhìn về phía anh luôn nóng rực, nhưng đồng thời có lúc nhân cách của hắn như bị tách làm hai, sẽ tỉnh táo gọi anh là tổng giám đốc Hàn, sẽ tuân thủ nghiêm ngặt những giới hạn không rõ ràng kia, sau đó sẽ không bao giờ đi quá phận, đơn giản mà nói, anh cũng không hiểu tâm tư của Thích Thời Tự dành cho mình.
Kẻ nào giở trò lừa bịp, kẻ nào coi trò lừa bịp ấy là thật, ai sẽ lâm vào tình cảnh tồi tệ hơn.
Hàn Diệp xoa xoa hai thái dương, cảm thấy mọi chuyện càng lúc càng phức tạp.
Anh nên nói sao về sự thay đổi tâm lý này đối với Thôi Húc đây? Quan hệ hai nhà thân thiết, mặc dù bố mẹ anh hiện giờ đang ở nước ngoài, nhưng dù gì bọn họ cũng là người mà Thôi Húc gọi bằng chú, hơn nữa ngoại trừ nguyên nhân là Thôi Húc, chắc chắn anh phải tôn trọng người lớn tuổi hơn, nhưng chuyện hiến tủy vẫn không khỏi vướng mắc trong lòng.
Anh có thể hiểu rằng với tư cách là bậc bố mẹ, họ sẽ lo lắng vì vấn đề sức khỏe của con mình, nhưng Thích Thời Tự vô tội không liên quan lại bị kéo vào thì sao?
Khi ấy anh chỉ thoáng nhìn một cái, cứ như vậy mà nhận nhầm người.
Hơn nữa, sự xuất hiện của Thích Thời Tự quả thật có chút đúng lúc, tại sao nhanh như vậy đã có thể chắc chắn rằng tủy của hắn sẽ cấy ghép thành công? Điều kỳ quặc hơn nữa là trong cô nhi viện mà Thích Thời Tự từng đề cập tới không hề có hồ sơ nào về sự tồn tại của Thích Thời Tự.
Trong lời kể của Thích Thời Tự, hắn đã cố hết sức phủi sạch quan hệ với Thôi Húc, nhưng mấu chốt là nếu như được nhà họ Thôi nhận nuôi, tại sao nhà họ Thôi lại không cho hắn bất kỳ một lợi ích nào? Anh thật sự không tin một đứa con nuôi do nhà họ Thôi bảo vệ sẽ bị anh bao nuôi, hơn nữa lần đầu tiên quay phim cũng là vì học phí đại học, nhà họ Thôi thậm chí còn không cho hắn học nốt sao?
Dù gì, Thôi Húc có tệ đến đâu cũng không thể hiến tủy cho anh, bọn họ đã tìm được Thích Thời Tự, tại sao còn phí công sức giở trò linh miêu tráo thái tử? Thay vì trực tiếp nói cho nhà họ Hàn biết sự tồn tại của Thích Thời Tự, nhà bọn họ có lẽ sẽ nguyện ý đối xử tử tế với ân nhân cứu mạng anh là Thích Thời Tự, nhưng rốt cuộc nhà họ Thôi giấu giếm vì điều gì?
Thật sự sẽ có một chuyện trùng hợp như vậy sao? Một đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa có thể phẫu thuật ghép tủy thành công với anh, điều đó đồng nghĩa với việc ở một mức độ nhất định nào đó thì hắn cũng có thể cấy ghép thành công với Thôi Húc, mà Thích Thời Tự cũng có năm sáu phần giống với Thôi Húc...
Thật sự không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào sao?
Nếu nói đến huyết thống... Không lẽ, Thích Thời Tự là con riêng của Thôi Đình?
Hàn Diệp cảm thấy suy nghĩ của mình rất có lý.
Anh có thể nghe ra được sự giấu giếm trong lời nói của Thích Thời Tự, nhưng sở dĩ Thích Thời Tự nói đơn giản và để lại nhiều sơ hở như vậy là vì cho rằng anh sẽ lười điều tra về hắn ư?
Thích Thời Tự rất hiểu anh, biết thủ đoạn của anh, biết anh vẫn luôn lười biếng tiến hành cái gọi là xác minh chứng thực đối với một thông tin mập mờ không rõ ràng, một lời nói dối dẫn đến nhiều lời nói dối khác, mà sự thật cũng có thể do lời nói dối biểu đạt, anh cần nhất chính là sự chân thành, kiểu suy đoán này quá hao phí tinh thần, không có ý nghĩa.
Thế nên Thích Thời Tự cảm thấy anh hoàn toàn không quan tâm đến hắn, có thể tùy tiện vứt bỏ hắn bất cứ lúc nào, tìm hiểu đến cùng cũng chỉ vô ích, cho rằng anh chắc chắn sẽ để hắn rời đi, thế nên mới nói ra một lý do như vậy?
Hàn Diệp cười khổ, cảm thấy sự thật quả nhiên rất tàn nhẫn.
Có thể thấy được Thích Thời Tự hiểu hết tất cả, có thể nghĩ tới được từng cái mà anh nghĩ ra trong đầu, thậm chí còn dự đoán được phản ứng đầu tiên của anh khi biết được sự việc.
Nghĩ đến đây, trái tim Hàn Diệp khẽ xao động, Thích Thời Tự quan tâm đến nhất cử nhất động của anh, để ý đến tất cả các biểu hiện của anh, có phải hay không ở một mức độ nào đó, anh có thể miễn cưỡng cho rằng Thích Thời Tự thích anh?
Thích Thời Tự thích anh, tưởng tượng này quả thật có chút ngọt ngào.
Hàn Diệp gần như khó mà kiềm chế được vui sướng khi nghĩ tới đây, nhưng mà...
Nhưng mà tại sao hắn lại núp trong nơi tăm tối vô biên, chăm chú dõi theo anh những năm này, nhưng một tia tâm ý cũng không chịu nói ra?
Hàn Diệp cảm thấy mình khó khăn lắm mới bắt được một chút đầu mối nhưng đều bị nỗi buồn không nói thành lời xua tan, chỉ gác tay lên trán, mệt đến mức không muốn nói chuyện.
Thỉnh thoảng Thích Thời Tự sẽ dừng lại để giảm bớt khó chịu trên người, kiên nhẫn tập trung vào món súp cua bốc khói trước mặt, trong đầu có một số kế hoạch.
Hắn muốn đến công ty của Hàn Diệp để đưa súp cho anh.
Có thể là vì quan hệ của hai người họ gần đây đã tốt lên không ít, thế nên cũng sinh ra một số tâm tư trước đây chưa từng dám mơ tưởng. Hoặc cũng có thể là vì bị ấm áp cưng chiều mấy ngày nay chiều hư, thế nên chỉ mới mấy tiếng đồng hồ không gặp anh thôi đã cảm thấy rất nhớ anh rồi. Hơn nữa ở nhà dưỡng thương cũng không có việc gì làm, tâm tư này lại càng thêm tràn lan, buộc hắn phải nghĩ về những điều mà trước đây hắn đã quá lạnh lùng không dám thực hiện.
Nhưng hắn vẫn đang do dự, Thích Thời Tự nhìn súp, không dám đưa đi.
Nếu thật sự đi một bước này, giới hạn sẽ nhanh chóng trở nên mơ hồ, cho dù có cố gắng bù đắp cũng không thể giải thích rõ ràng.
Thích Thời Tự thở dài, đưa tay ra, bưng súp lên trước mặt, hay là hắn uống cho rồi, nếu thật sự uống không hết thì đổ đi cũng được, nói không chừng đưa qua cũng sẽ khiến số phận bị sụp đổ, vậy thì hắn còn cần một trận dày vò này làm gì?
Ngay từ lúc mới bắt đầu, Thích Thời Tự vẫn chưa nhận thức được vị trí của mình, còn tưởng rằng chỉ cần mình thật sự có lòng là có thể khiến đối phương hồi tâm chuyển ý.
Ngày đó, sau những hôm quay phim liên tục, vất vả lắm mới có được một buổi chiều để nghỉ ngơi, cơ thể rất mệt mỏi, còn có chút sốt nhẹ, mơ màng trầm trầm, cuối cùng vẫn là chịu đựng để đi phỏng vấn. Vốn dĩ anh Triệu đang chuẩn bị đưa hắn về nghỉ ngơi, nhưng hắn hết lần này đến lần khác muốn đến gặp Hàn Diệp một chút, mơ tưởng rằng đối phương cũng sẽ có một chút nhớ nhung mình, thế nên hắn đã để toàn bộ đội về trước, còn bản thân thì đến gặp Hàn Diệp.
Cái lạnh đầu đông không đánh thức được đầu óc uể oải của hắn.
Khi hắn đến phòng làm việc của Hàn Diệp mới bừng tỉnh sực nhớ tới cô gái ở quầy lễ tân hỏi hắn có hẹn trước hay không, tốt xấu gì cuối cùng cũng là nhìn thấy giấy chứng nhận làm việc tạm thời trên người hắn hôm nay nên mới không đuổi theo, dây dưa nhiều hơn.
Nghĩ đến đây, Thích Thời Tự dùng khẩu trang che miệng mũi lại, thấp giọng ho khan vài tiếng, loáng thoáng còn có mấy tiếng cười.
Không dám làm phiền người khác, ở nơi này hắn cũng chỉ biết thư ký của Hàn Diệp mà thôi, huống chi cũng có thể thấy rằng Hàn Diệp không quá nguyện ý để nhiều người biết được quan hệ của bọn họ.
Vì vậy hắn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh phòng họp nhỏ, gối tay ngủ một lát.
Lúc hắn tỉnh lại thì trời đã tối, tuy ngủ thiếp đi nhưng cổ họng vẫn rất ngứa ngáy, chỉ ngủ được nửa giờ mà thôi.
Nhấn vào màn hình điện thoại — Sáu giờ.
Coi như là vẫn còn chút thời gian ăn cơm.
Thích Thời Tự chống bàn đứng lên, chuẩn bị đến trước cửa văn phòng của Hàn Diệp để thử vận may.
Sự thật chứng minh rằng may mắn của hắn vẫn luôn không được tốt.
Vừa mở cửa phòng họp, hắn đã đối mặt với Hàn Diệp vừa đi ngang qua.
Thích Thời Tự còn chưa kịp chào hỏi đã trông thấy đôi mắt kia của Hàn Diệp chợt lạnh xuống, tối đen đến mức thậm chí hắn không thể nhìn thấy bóng dáng của chính mình.
Cổ họng hắn như bị nghẹn lại, một nửa âm thanh cũng không thốt ra được.
Tại sao cậu lại ở đây?
Hàn Diệp lạnh lùng mở miệng chất vấn.
Thích Thời Tự cúi đầu, không thấy rõ sắc mặt, bàn tay đặt lên chốt cửa cũng giằng co đông cứng, nghe đến đó thì mỉm cười: "Không có gì, muốn hỏi hôm nay tổng giám đốc Hàn có cần phục vụ đặc thù gì hay không thôi.
Hàn Diệp nhíu mày, không cảm thấy bất ngờ: Lượng công việc ít quá à? Tôi nhớ rằng công ty của tôi chưa bao giờ ký hợp đồng với những người lười biếng.
Sau khi Thích Thời Tự nghe xong, cuối cùng vẫn không thể ngừng duy trì dáng vẻ ngả ngớn: Ừ, tôi rảnh rỗi quá.
Cố gắng điều chỉnh giọng nói: Cho nến đến đòi một chút tài nguyên.
Lần này Hàn Diệp nghe thấy mấy lời lảm nhảm của Thích Thời Tự thì không muốn nói chuyện với hắn nữa, thẳng thừng đi ngang qua hắn tiến vào phòng làm việc rồi đóng cửa lại.
Thích Thời Tự nhìn cánh cửa đóng lại, hồi lâu vẫn không nhúc nhích.
Có lẽ đây chính là câu trả lời tốt nhất.
Nếu vượt quá các quy tắc, nhất định sẽ bị tổn thương, nếu đã khiến người khác chán ghét thì cần gì phải đâm đầu.
Xem ra hôm nay, những lời này vẫn có hiệu quả.
Khiến người ta chán ghét thì cần gì phải đâm đầu?
Thích Thời Tự lẩm bẩm trong lòng, nhưng vẫn chỉ bưng súp chứ không đặt nó lên bàn.
Hắn không thể giải thích vì sao, cũng đại khái biết rõ mùi vị khiến người khác chán ghét, nhưng mỗi ngày vẫn không khống chế muốn làm điều gì đó không thể giải thích được.
Thấy đã đến gần giờ ăn, dạ dày Thích Thời Tự không tốt lắm, hay gây rắc rối cho chủ nhân của mình, lúc này không đưa đến cũng tránh khỏi rước nhục về cho bản thân, dạ dày cũng sẽ dễ chịu hơn một chút. Lúc này đưa qua bị người ta đuổi về không nói, ước chừng cái dạ dày này cũng sẽ dày vò hắn không được yên ổn.
Câu trả lời rất rõ ràng dễ thấy, thế mà người đặt câu hỏi vẫn chưa đưa ra được lựa chọn, thật quá nực cười.
Thích Thời Tự đang đấu tranh với chính mình chợt nghe thấy âm thanh mở cửa, nghiêng đầu qua nhìn thì trông thấy Hàn Diệp mặc một thân âu phục đang đứng mỉm cười ở đối diện hắn.
Có chút kinh ngạc.
Thích Thời Tự nhìn Hàn Diệp bước từng bước đến gần hắn, ngây người tại chỗ.
Hàn Diệp tiến tới không nói gì, vừa giận vừa buồn cười, súp bưng trong tay nặng như vậy mà không biết mỏi à?
Sau khi nhận lấy súp từ tay Thích Thời Tự rồi đặt xuống, mới không nhịn được mà cười ghẹo nói: Ngớ ra làm gì? Rèn lực cho cánh tay à?
Thích Thời Tự hoàn hồn lại, không để ý đến lời trêu ghẹo của Hàn Diệp, khó hiểu nói: Sao bây giờ anh đã về rồi? Không đi xã giao sao?
Hàn Diệp đặt thức ăn xuống bàn, trả lời: Có, nhưng tôi đẩy xuống rồi.
Dù sao trong nhà cũng có một người hay quên mất giờ cơm, tôi lo lắng cậu ấy lại bị bệnh dạ dày.
Thích Thời Tự hơi mở to mắt, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin: Cho nên anh đặc biệt về ăn cơm cùng em ạ?
Hàn Diệp không trả lời, anh nhìn thấy bộ dụng cụ dùng để đóng gói thức ăn đặt ở góc bàn, thế nên người này vừa rồi sững sờ ở đây là vì đang băn khoăn xem có nên đến đưa cơm cho anh hay không à?
Cũng phải, Hàn Diệp cười khổ, nhìn những món ăn trên bàn cũng biết Thích Thời Tự không làm cho bản thân hắn. Thích Thời Tự vẫn luôn hời hợt với chính mình, nhất là trong chuyện ăn uống, tuy hắn không kén ăn, nhưng Triệu Lục cũng nhiều lần phàn nàn với trợ lý của anh rằng khẩu vị của Thích Thời Tự kém đến mức đáng sợ, trước giờ chưa từng nói mình thích ăn món gì.
Dù sao chỉ cần có thể cho vào miệng một ít là được, đặc biệt thích cái gì cũng không chịu ăn nhiều, khiến mỗi lần trợ lý đặt cơm đều giống như chơi trò chơi dò mìn vậy. Cũng đúng, nếu người này chịu quan tâm bản thân nhiều hơn một chút thì cũng sẽ không mắc phải bệnh dạ dày.
Hơn nữa hộp đồ ăn được đặt cẩn thận như vậy cũng có thể nói ra được tâm tư của Thích Thời Tự, nhưng hắn vẫn còn đang do dự có nên đến công ty của anh hay không, một mực dè dặt như thế, Thích Thời Tự, em thật sự không quan tâm tôi sao?
Hàn Diệp khẽ thở dài, nhìn Thích Thời Tự đang bất an lo lắng, chân thành khẳng định nói: "Đúng vậy, tôi sợ con mèo nhỏ ở nhà không quan tâm đến tôi nữa, sẽ chết vì nhịn đói.
Còn mang theo chút bi thương, rù rì nói: Em có biết tôi sẽ đau lòng đến mức nào không?