*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một căn phòng bệnh cao cấp có vẻ hơi trống vắng, Cố Thanh Mộc đang đeo mắt kính gọng vàng, ánh mắt chuyên chú, ngón tay lướt nhanh đánh chữ ở trên bàn phím.
Cho dù hiện giờ cô bị thương nằm viện, nhưng một số việc công ty là không thể bỏ xuống.
Thời gian một tuần, vết thương của cô đã dần dần khỏi hẳn.
Mà một tuần này cô cũng tổng cộng gặp An An hai lần, một lần là lúc vừa tỉnh lại kia, một lần còn lại là giữa tuần có một ngày nàng tới kiểm tra phòng, từ đó về sau, thì không còn đến nữa.
Kẽo kẹt một tiếng, ăn mặc xinh đẹp thời thượng, xách theo túi văn kiện màu đen, Hứa Hi đẩy cửa tiến vào.
"Cố tổng, đây là tư liệu mà cô cần."
Hứa Hi nhẹ nhàng chậm chạp đặt túi văn kiện lên bàn, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo một chút khó hiểu.
Tại sao Cố tổng lại muốn điều tra bác sĩ Diệp? Hơn nữa cô ta có thể cảm giác được Cố tổng đối với bác sĩ Diệp rất đặc biệt.
Từ ngày bị bác sĩ Diệp bắt gặp mình mua coca và bò bít tết cho Cố tổng, Cố tổng vẫn luôn ăn cháo rau xanh đến bây giờ, rốt cuộc không còn nhắc tới mấy thứ kia nữa.
Lấy hiểu biết của cô ta về Cố tổng, người tính tình cố chấp như vậy làm sao có thể cứ như vậy mà khuất phục.
Cố tổng đối xử đặc biệt với bác sĩ Diệp, cũng làm cô ta mơ hồ có cảm giác nguy hiểm, hoặc là nói, chuyện mà trong lòng cô ta sợ hãi nhất có thể sắp xảy ra.
Cố Thanh Mộc ngược lại không chú ý tới ánh mắt liên tục biến hóa của Hứa Hi, dừng công việc trong tay, mắt đen nhìn chằm chằm vào túi văn kiện kia, thanh âm lại bình tĩnh hỏi.
"Bên phía tai nạn giao thông có tiến triển gì mới không? Chứng cứ tìm được thế nào rồi?"
Hứa Hi kính cẩn đứng ở một bên, thái độ nghiêm túc cẩn thận nói "Cục trưởng Lâm còn đang điều tra, nhưng mà từ những chứng cứ tìm được xem ra, chỉ sợ nhằm vào chúng ta không chỉ có tập đoàn Trình thị, quốc tế Vinh Thành hẳn là cũng tham dự."
Cố Thanh Mộc ánh mắt trầm tĩnh xẹt qua một tia tàn nhẫn, giọng vững vàng giao phó "Tiếp tục giám sát tập đoàn Trình thị, bên phía Vinh Thành để Lâm Phiêu tới phụ trách."
"Vâng, Cố tổng." Hứa Hi rũ mắt lên tiếng.
"Không có việc gì, cô lui xuống trước đi."
Cố Thanh Mộc đôi mắt sáng chói tựa như hắc diệu thạch nhìn chằm chằm vào túi văn kiện kia, thanh âm bình tĩnh nói.
"Vâng, Cố tổng."
Hứa Hi rũ thấp mi mắt, cất bước nhẹ nhàng chậm rãi đi ra ngoài đồng thời nhẹ nhàng đóng cửa lại, chỉ là trong đôi mắt vẫn luôn rũ thấp tràn đầy mất mát cùng khó hiểu.
Cố tổng rõ ràng là thích bác sĩ Diệp, nếu không cũng sẽ không tiêu tốn nhiều tinh lực đi điều tra một bác sĩ như thế. Tuy rằng bác sĩ Diệp trông rất đẹp, nhưng 5 năm qua Cố tổng cũng không ít lần gặp được những cô gái tướng mạo xinh đẹp, gia thế cực tốt, cũng không thấy Cố tổng để tâm như thế.
Tại sao đối với bác sĩ Diệp lại không giống, chẳng lẽ là vừa găp đã yêu? Cô ta âm thầm suy đoán.
Thấy Hứa Hi đi khỏi, Cố Thanh Mộc mặt mày lạnh lùng mới nhu hòa hơn không ít, đưa tay mở nút thắt túi văn kiện, chỉ là bàn tay khẽ run chứng tỏ cô căng thẳng cùng bất an.
Rốt cuộc 5 năm qua An An đã trải qua những gì?
Nhìn ảnh chụp cô gái trong trang văn kiện đầu tiên, lạnh lùng xa cách đến thế, cô vươn tay nhẹ nhàng vuốt v e bức ảnh, An An của cô làm sao không thích cười vậy chứ?
Kể từ ngày gặp nhau hôm ấy, cô đã không còn thấy An An cười qua, vĩnh viễn đều lạnh lùng xa cách như thế, mặc kệ là đối với cô hay là đối với người khác. Thái độ của nàng luôn là nhàn nhạt, không có một chút cảm xúc cá nhân nào.
Lòng mang tâm lý khẩn trương, cô nhìn kỹ từng dòng thông tin liên quan tới An An.
Diệp Vãn An, 23 tuổi, sinh viên hàng đầu của Học viện Y sĩ Hoàng gia nước O. 5 năm trước từ thành phố A di cư tới nước O, cùng năm đó đính hôn với gia tộc Peter - quý tộc địa phương, năm sau đó thi vào đại học y khoa đứng đầu nước O, Học viện Y sĩ Hoàng gia nước O, dùng thời gian ba năm học xong chương trình đại học, phát biểu rất nhiều luận văn kinh điển trong giới y học nước O.
Sau đó tiếp tục theo học thạc sĩ tại Học viện Y sĩ Hoàng gia, và nhận bằng thạc sĩ hai năm sau đó. Trở thành học sinh ưu tú nhất của tiến sĩ Mike - ngôi sao sáng trong giới y học nước O.
Đáp ứng lời mời của viện trưởng bệnh viện Nhân Dân số 1 thành phố B - thủ đô Trung Quốc, đảm nhiệm chức vụ trưởng khoa ngoại cùng khách mời chuyên gia, cũng được phong tặng danh hiệu cao quý nhất của Bệnh viện Nhân Dân số 1, "Vinh dự y sư".
Mà hôn ước giữa nàng và gia tộc Peter cũng duy trì 5 năm, không có gì bất ngờ xảy ra thì một năm sau, hôn ước giữa nàng và gia tộc Peter sẽ có hiệu lực. Dự tính thành hôn tại nước O.
Cố Thanh Mộc nắm chặt túi văn kiện, ánh mắt vô cùng dữ tợn. Hai chữ 'thành hôn' này đã mạnh mẽ k1ch thích đến cô, nếu cô không thể tìm thấy An An, có phải An An liền phải gả đi làm vợ người khác hay không?
Gia tộc Peter đúng không, xem ra là phải cho các người trải nghiệm một chút kh0ái cảm cổ phiếu rớt thảm bại rồi.
Ánh mắt cô sâu thẳm thâm thúy, trộn lẫn một tia thù hận. Lúc trước cô không có tài nguyên chống lại Diệp gia cùng với gia tộc Peter, mới bất đắc dĩ lựa chọn tạm thời buông tay. Nhớ lại vô số đêm miên man mất ngủ, chính sự không cam lòng cùng cố chấp tận đáy lòng đã chống đỡ giúp cô không ngừng tiến về phía trước. Cũng vì sự vô năng và mềm yếu của bản thân mà cảm thấy đau khổ.
Hiện giờ, cô đã có thực lực đi trả thù những kẻ đã gián tiếp dồn ép cô buông tay.
Cười lạnh một tiếng, cô buông lỏng túi văn kiện kia ra, ánh mắt ôn nhu, ngón tay thon dài cẩn thận vuốt v e ảnh cô gái.
An An, là của cô, không ai có thể cướp đi.
Màn đêm buông xuống, tổng bộ tập đoàn Đoạn thị chiếm cứ vị trí nòng cốt của khu trung tâm thương nghiệp thành phố B.
Văn phòng rộng lớn trang trí lộng lẫy không bật đèn, trong phòng có vẻ hết sức u ám. Một cô gái mặc sơ mi trắng không có một tia nếp nhăn, đôi tay chống trán trơn bóng, đôi mắt nhạt màu đã khép lại.
Ở trên bàn làm việc làm bằng gỗ sồi đen đặt một bản hợp đồng kết hôn cùng một bản hợp đồng ly hôn.
Còn ba tháng nữa, cô sẽ tròn 23 tuổi. Mà ba năm hôn nhân giữa cô và Giang Khuynh Ca cũng sắp đi tới hồi kết.
Năm đó ông nội bệnh nặng, bất đắc dĩ đem chuyện kết hôn đưa vào nhật trình, cho nên cô cùng Giang Khuynh Ca cũng kết hôn trước thời hạn coi như xung hỉ.
Bởi vì hợp đồng kết hôn nói rõ thời hạn cuối cùng là hai người 23 tuổi, cho nên hôn nhân giữa cô và Giang Khuynh Ca duy trì nhiều hơn một năm rưỡi so với trước kia.
Hồi lâu, Đoạn Mộ Thừa chậm rãi mở mắt ra, xuất thần nhìn cửa kính sát đất lấp lánh ánh trăng.
Năm đó sau khi tổ chức hôn lễ, cô liền ở lại thành phố B, hiển nhiên cơ hội ở chung với cô ấy trên danh nghĩa vợ chồng trở nên nhiều lên. Cũng có chút hòa hoãn.
Trước mặt người ngoài, hai người là một đôi tình nhân ân ái, lúc riêng tư, bọn họ cũng chỉ là một đôi bạn bè bình thường ở chung hòa thuận. Xa cách mà lại hài hòa.
Nhiều năm như vậy, tình cảm có lẽ đã chuyển biến gần như là tình thân đi. Cô không chắc bản thân có còn yêu cô ấy hay không, mà trên thực tế cô ấy cũng không yêu cô.
Rốt cuộc cô cũng không còn là Đoạn Mộ Thừa xung động ngang ngược của trước kia, tự nhiên sau này cũng biết lúc trước bản thân đã tạo thành bao nhiêu phiền nhiễu cho cô ấy.
Cũng bởi vì như thế, các cô làm bạn bè bình thường nhất.
Đem bản hợp đồng ly hôn đã nghĩ kỹ bỏ vào túi văn kiện trong tay, cô giấu đi ánh mắt cô đơn vô hình, lấy áo khoác tây trang màu đen đang đặt ở trên sô pha, mở cửa xuống lầu đi tới hầm gara.
Trên đường nhựa lập loè ánh sáng cam vàng ấm áp, một chiếc Lamborghini màu đen đang chạy trên đường.
Bật máy sưởi trong xe, tản ra một mùi hương tử lan la*, sâu thẳm tao nhã, đang phát một khúc dương cầm âm hưởng phong phú trầm thấp, đằng sau âm điệu sôi nổi chất chứa một vẻ u buồn cùng thương cảm.
Bàn tay mảnh mai của Đoạn Mộ Thừa cầm tay lái, đôi mắt nhạt màu nhìn thoáng qua đèn xanh đèn đỏ phía trước, tiện đà nhìn về phía một nhà hàng ở ven đường.
Cô còn nhớ rõ đó là năm đầu tiên quan hệ giữa họ hòa hoãn, cũng chính là ngày cô sinh nhật 21 tuổi, cô và Giang Khuynh Ca cùng nhau tới đây.
Đó là lần đầu tiên cô ấy cùng ăn sinh nhật với cô. Khi đó bọn họ còn có lý do ở cạnh nhau.
Ánh mắt có chút xuất thần, thẳng đến khi phía sau vang lên tiếng còi xe, cô mới giật mình lấy lại tinh thần, khóe môi giương lên một nụ cười chua xót, sau đó lập tức dẫm chân ga, vọt đi mất.
Cùng một căn phòng không có một chút ánh sáng như trong tưởng tượng, đôi mắt cô hơi nhức, mở cửa phòng ra. Chỉ là lúc này di động cũng vang lên.
"Đoạn tổng, hôm nay Giang tổng uống nhiều quá, nếu không cô tới đón Giang tổng trở về đi, phó tổng Tần bên này cũng cần có người đưa."
Người bên kia điện thoại quả nhiên là trợ lý riêng của Giang Khuynh Ca - Mạnh Vi.
"Được. Hai người ở chỗ nào, tôi lập tức qua đó." Đôi mắt trong trẻo nhạt màu của Đoạn Mộ Thừa hiện lên vẻ hoảng loạn, buông túi văn kiện, nhanh chóng xỏ đôi giày da được đánh đến sáng bóng một lần nữa.
"Chúng tôi đang ở khách sạn Vinh Thành, cô nhanh tới đây đi."
Bên phía Mạnh Vi tín hiệu không tốt lắm, nhưng có thể nghe thấy hoàn cảnh bên kia rất ồn ào, còn có giọng đàn ông.
Tầng hầm của khách sạn Vinh Thành, Mạnh Vi đỡ một cô gái mặc bộ tây trang màu đen dựa vào xe đứng ở một bên.
Khuôn mặt cô gái trắng nõn hơi say, đôi mắt nhắm chặt, mái tóc hơi loạn được bàn tay như ngọc hơi run rẩy vén ra sau tai, nhưng nhìn từ đôi mày nhíu chặt lại với nhau, cô ấy trong trạng thái say rượu lúc này cũng không thoải mái.
"Mạnh Vi, cô đưa phó tổng Tần đi về trước đi. Giang tổng, tôi đưa là được."
Là một người đàn ông anh tuấn mặc tây trang giày da, trên gương mặt lịch thiệp nho nhã mang theo một tia nóng bỏng. Đôi mắt có chút mịt mờ nhìn chằm chằm vào cô gái được Mạnh vi đỡ.
Vừa là mê thích cũng nhiều thêm một phần tham lam không nên có.
"Không được, giám đốc Trương, Đoạn tổng sắp tới rồi. Không làm phiền anh."
Mạnh Vi không chút lưu tình cự tuyệt hắn, ánh mắt nhiều ít có chút khinh thường cùng đề phòng, một đứa con rể lên chức giám đốc dựa vào thân phận cũng dám có những suy nghĩ không đúng mực với nữ thần Giang tổng như vậy. Thật là mơ giữa ban ngày.
Trương Nhất Hào ánh mắt tàn nhẫn, trừng mắt liếc nhìn Mạnh Vi, nhưng trên khuôn mặt anh tuấn vẫn là giữ vẻ ôn hòa, giọng điệu chế giễu nói:
"Ai mà không biết Đoạn tổng có vấn đề về tâm lý, giao Giang tổng cho người như vậy mới không yên tâm đi."
Nghe được lời này, Mạnh Vi hung hăng liếc Trương Nhất Hào, nhưng không nói thêm gì nữa, nói chuyện với người như vậy quả thực chính là hạ thấp trình độ của bản thân.
Chỉ là cô gái được Mạnh Vi đỡ lặng lẽ mở đôi mắt hơi mê ly kia ra, ánh mắt nguy hiểm nhìn thoáng qua Trương Nhất Hào, ngón tay mảnh mai trắng nõn không khỏi nắm chặt.
"Ai có vấn đề về tâm lý? Anh đang nói bản thân anh sao?"
Đoạn Mộ Thừa ánh mắt lạnh lẽo, mang theo rét lạnh nhìn Trương Nhất Hào, tiếng lộc cộc của đôi giày da đắt tiền vang vọng trong hầm đỗ xe.
"Đoạn tổng, cô rốt cuộc tới rồi. Giang tổng uống say rồi, làm phiền cô vậy." Mạnh Vi nhanh chóng đỡ Giang Khuynh Ca đi qua.
Đoạn Mộ Thừa cẩn thận đỡ lấy cô ấy, đôi mắt lạnh lùng liếc qua Trương Nhất Hào, thanh âm càng không hề có chút cảm xúc nào, nói:
"Sợ là Giám đốc Trương cho rằng Trình tổng không biết lai lịch của anh."
_________________
(*) đây là hoa tử lan la nè: