Cố Thanh Mộc nhắm chặt hai mắt, môi mỏng tái nhợt vô cùng hanh khô, cổ họng lại càng khô khốc khiến cô có chút mơ mơ màng màng cảm thấy hết sức khó chịu.
Đang lúc đầu óc mơ hồ, loáng thoáng nghe thấy tiếng Hứa Hi nói chuyện với một người phụ nữ, giọng người phụ nữ kia tuy trong trẻo lạnh lùng dị thường, nhưng lại mạc danh rất giống giọng của An An, cùng một âm điệu, chỉ là giọng điệu không giống nhau.
Giọng của An An là kiểu rất ôn nhu.
"Bác sĩ Diệp, khi nào Cố tổng mới có thể tỉnh."
Hứa Hi còn đang mặc bộ lễ phục dạ hội tối hôm qua, lớp trang điểm tinh xảo đã nhòa đi một nửa, ngoại trừ một ít vết thương nhỏ đã qua xử lý ở trên cánh tay cô ta, trên cơ bản không có gì trở ngại.
Lúc ấy, khi chiếc xe tải lớn chở đầy cát đá đó đâm tới, bởi vì cô ta và tài xế ngồi ở hàng phía trước đã thắt đai an toàn, hơn nữa chiếc Maybach đó sau khi được cải tạo, tính năng cực tốt, cô ta cùng tài xế đều không sao.
Nhưng Cố tổng ngồi ở hàng phía sau, bởi vì không thắt đai an toàn, bị xung lực mạnh mẽ hất văng ra ngoài. Cố tổng mạng lớn, trực tiếp bị văng ngã trên bãi cỏ cạnh đường lớn, không có gì đáng ngại, chỉ là trên người bị mảnh vỡ thủy tinh cắt một vết sẹo rất lớn.
Mới vừa tiêm thuốc tê để khâu lại, cũng không biết khi nào mới có thể tỉnh lại. Rốt cuộc chuyện Cố tổng bị thương ngoài ý muốn cũng không thể để lộ ra ngoài, bằng không sẽ ảnh hưởng cổ phiếu của công ty cùng làm cho nhân viên kinh hoảng.
Thậm chí trước lúc chưa tìm được chứng cứ rõ ràng, là không thể rút dây động rừng.
Diệp Vãn An mặt mày lãnh đạm nhìn thoáng qua Hứa Hi, giọng thanh lãnh nói. "Hôm nay sẽ có thể tỉnh lại, chỉ là chỗ miệng vết thương trên người cô ấy diện tích rất lớn, cần phải ở lại bệnh viện một tháng để quan sát tình hình."
Nói xong liền từ trong túi áo blouse trắng lấy ra một chiếc bút máy, điền thông tin vào thủ tục nhập viện. Bởi vì viết chữ, cổ tay trắng nõn nàng giấu ở trong áo blouse trắng lộ ra một đoạn, mà phía trên cổ tay có đeo một dây tơ hồng thủ công rất tinh xảo.
"Tên họ?" Diệp Vãn An ngón tay trắng lạnh cầm bút máy màu đen, gương mặt xinh đẹp vẫn là vẻ cao quý cùng thanh lãnh bất biến.
Lúc người bệnh được đưa tới đây, chỉ biết là một người có địa vị rất quan trọng ở thành phố B, dù sao cũng là viện trưởng đích thân gọi điện thoại cho nàng, thời gian đó nàng đã nghỉ ngơi.
Nhưng bởi vì là viện trưởng cố ý giao phó, nàng mới tự mình tới đây làm tiểu phẫu khâu lại cho bệnh nhân.
"Cố Thanh Mộc, 23 tuổi, tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn WK, địa chỉ nhà là số 1601 cảnh viên đường Tân Dương thành phố B. Số điện thoại là..." Hứa Hi thuần thục báo thông tin liên quan về Cố Thanh Mộc, tiện cho Diệp Vãn An điền tư liệu.
Diệp Vãn An cầm bút điền thông tin xong, nhìn dòng tên họ điền ba chữ Cố Thanh Mộc có chút ngẩn ra, sao lại là là cô ấy?
Đôi mắt màu hổ phách quay đầu nhìn lại cẩn thận đánh giá người ở trên giường bệnh như thể đang xác nhận, khuôn mặt đó cùng khuôn mặt non nớt 5 năm trước chồng chéo vào nhau.
Vừa rồi nàng không nhận ra cô. Dù sao thời điểm đưa tới đây, trên mặt cô dính vết bẩn trên mặt cỏ cùng máu tươi, hơn nữa đầu óc nàng cũng hoàn toàn đặt vào phẫu thuật, tất nhiên xem nhẹ những nhân tố khách quan này đó.
Thật sự không ngờ sẽ là cô. Quả thật rất bất ngờ. Rốt cuộc kể từ lần nhìn thấy 5 năm trước kia, nàng đã không còn gặp qua cô. Cô đưa tơ hồng, xuất phát từ một loại cảm giác rất lạ, nàng vẫn luôn đeo ở trên người, cũng bởi vì vậy sẽ thỉnh thoảng nhớ tới cô.
Rõ ràng các nàng mới gặp qua một lần, nhưng nàng lại cảm giác hai người đã quen biết từ rất lâu. Nàng đối với cô, có sự gần gũi cùng thiện cảm thuần túy nhất từ trong tiềm thức, là thứ mà vị hôn phu Allen hoàn toàn không có. Nàng và Allen trước giờ cũng giới hạn chỉ ở ôm nhau, cũng chưa từng có hành động gì quá mức.
Nàng thật sự không nghĩ tới, nếu là cô, vậy thời điểm vừa rồi nàng làm phẫu thuật hẳn là xuống tay nhẹ một chút, suy cho cùng dù là ai hơn nửa đêm bị kêu tới làm phẫu thuật đều sẽ tâm trạng không tốt đi.
Mặt mày phức tạp mà điền đơn đăng ký nhập viện đưa cho Hứa Hi xong, dặn dò nói "Đừng để dính nước, không ăn thức ăn cay, thức ăn gây lắng đọng sắc tố cũng không được ăn, ăn uống cố gắng thanh đạm một chút."
Sau khi giao phó xong, nàng rũ mắt thoáng nhìn di động, còn mười phút nữa sẽ phải mở họp, nàng phải rời đi. Đôi mắt thâm trầm nhìn thoáng qua người trên giường bệnh, liền xoay người rời đi.
Lúc Cố Thanh Mộc tỉnh lại đã là giữa trưa, cổ họng so với lúc vừa mới hôn mê đã đỡ khô khan hơn một chút.
Mở đôi mắt đen có chút mông lung, Hứa Hi đã thay thường phục, cầm tăm bông thấm nước cho cô.
"Cố tổng. Cô tỉnh rồi, muốn ăn cái gì tôi đi mua?" Hứa Hi thấy Cố Thanh Mộc tỉnh lại, cặp mắt trong veo lập tức có tia sáng, giọng điệu vui mừng nói.
Tuy rằng cô ta vừa mới về nhà thay quần áo, cũng do dự có nên nấu một bát canh cho Cố tổng hay không, nhưng suy nghĩ bản thân mình ngày thường đến xào rau cũng không biết, vẫn là thôi đi.
"Coca lạnh và bò bít tết." Cố Thanh Mộc giọng nói khô khốc. Cổ họng quá khô khan, cô cần coca tới an ủi tâm hồn cùng cổ họng của mình.
Hứa Hi khó xử. Cố tổng cố chấp với coca, cô ta là biết. Ba cái tủ lạnh trong nhà Cố tổng có gần một nửa đều là coca. Có thể thấy Cố tổng đặc biệt chung tình với nó.
Chỉ là vừa rồi bác sĩ Diệp dặn ăn uống phải thanh đạm. Coca và bò bít tết có phải hơi dầu mỡ quá rồi không?
"Cố tổng, hiện giờ thân thể của cô không thể ăn mấy thứ này, nếu không tôi đi tiệm cháo mua một chút cháo rau xanh gì đó?"
Hứa Hi nói bằng giọng điệu thương lượng. Rất có dáng vẻ như thể dỗ dành trẻ con.
Cháo rau xanh, cái quỷ gì! Cô ghét nhất là ăn rau xanh.
Cố Thanh Mộc khẽ nhíu mày, thanh âm không kiên nhẫn nói "Không sao, tôi chỉ ăn một chút, cô mau đi mua đi."
Sau mấy lần thương lượng không có kết quả, Hứa Hi từ bỏ. Mang tâm lý may mắn nghĩ Cố tổng chỉ ăn một chút, vả lại hiện tại bác sĩ Diệp cũng không có ở đây, hẳn là không có chuyện gì.
Năng suất làm việc của Hứa Hi rất cao, chỉ chốc lát sau liền xách theo một phần bò bít tết tiêu đen được đóng gói kỹ cùng một lon coca đi tới.
Thật cẩn thận điều chỉnh góc độ giường bệnh một chút, Hứa Hi mở bọc ra, nhẹ giọng nói "Cố tổng, cần tôi đút cho cô không?"
Cố Thanh Mộc nhìn cũng không thèm nhìn cô ta một cái, cẩn thận kiểm soát cánh tay còn có thể vận động, lấy được lon nước kia, nhấp một ngụm.
Bởi vì có nước coca, Cố Thanh Mộc mặt mày hơi nhu hòa hơn một chút, nhàn nhạt nói.
"Cô giúp tôi cắt bò bít tết là được, tôi tự mình làm."
"Oh." Hứa Hi rũ mắt lên tiếng, giọng điệu có chút mất mát nho nhỏ, cầm dao nĩa cắt bò bít tết thành từng miếng nhỏ.
Từ phòng họp đi ra, Diệp Vãn An đem văn kiện cùng bút máy bỏ lại vào túi áo blouse trắng của mình, mắt đẹp thanh lãnh nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường, rũ mắt suy nghĩ một hồi.
Bước chân vốn dĩ định đi nhà ăn liền quay đầu đi về phía phòng bệnh cao cấp bên kia.
Cố Thanh Mộc chịu đựng sự khó chịu từ vết thương trên cơ thể, gian nan mà dùng nĩa xiên một miếng bò bít tết đưa lên bỏ vào trong miệng.
Kết quả một giây tiếp theo cửa phòng bệnh bị người đẩy ra, cũng khiến cô trực tiếp cứng đờ tại chỗ, trong mắt đen đủ loại cảm xúc đan xen vào nhau.
Diệp Vãn An mặt mày nhàn nhạt, chỉ là mới vừa tiến vào đã nghe thấy mùi tiêu đen làm nàng không khỏi nhăn mày lại.
Ánh mắt đảo qua, liền nhìn thấy lon coca đã uống một nửa cùng bò bít tết đã được cắt miếng ở trên bàn ăn giường bệnh.
Khí áp phòng bệnh trong nháy mắt rơi vào băng giá.
"Bác sĩ Diệp, không phải, tôi..." Bị Diệp Vãn An nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng, Hứa Hi chỉ cảm thấy một cổ lạnh lẽo từ phía sau lưng nhảy lên, nói năng có chút lộn xộn.
Dù sao lúc Diệp Vãn An rời đi đã nói qua với cô ta, ăn uống cố gắng thanh đạm, kết quả giây tiếp theo cô ta liền mua đồ uống cùng bò bít tết. Đây chẳng phải vả mặt sao. Đều do Cố tổng, rõ ràng mình cũng đã nói ăn cháo rau xanh rồi.
Diệp Vãn An cũng không nhìn cô ta, lập tức đi đến bên giường bệnh, động tác nhẹ nhàng nắm lấy nĩa trên tay Cố Thanh Mộc, sau đó gom cả đ ĩa bò bít tết chưa ăn xong còn có lon coca cùng ném vào thùng rác ngoài ban công.
Động tác vừa sạch sẽ gọn gàng lại nhanh chóng.
Cố Thanh Mộc cả người hoàn toàn đều ngốc lăng, mở to đôi mắt mà nhìn chằm chằm Diệp Vãn An, đây là đang nằm mơ sao?
Cho đến khi nàng đi tới lấy nĩa chạm phải tay cô, khoảnh khắc ngón tay tiếp xúc, xúc cảm nóng lạnh chân thật nói cho cô biết, đây là sự thật, không phải đang nằm mơ.
Ánh mắt không tự chủ được mà dính ở trên người nàng, nhìn thế nào cũng không đủ, nhất thời cảm xúc phức tạp. Đây là An An của cô.
"Bệnh nhân không nên uống đồ lạnh và thức ăn dầu mỡ." Diệp Vãn An đưa lưng về phía Cố Thanh Mộc, vừa nhấn mạnh lại một lần, mặt mày lạnh lẽo không thay đổi.
Nhưng cho dù là đưa lưng về phía cô, nàng cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng đó, bàn tay nhỏ nhắn đặt ở trong túi không khỏi có chút căng thẳng nắm chặt, cặp mắt đẹp lãnh đạm cũng lóe lên vẻ hoảng loạn.
Hứa Hi nhanh chóng gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, sau đó vội vàng xuống tiệm cháo dưới lầu mua cháo. Bác sĩ Diệp này thật là đáng sợ, còn không đi cô ta cảm giác sẽ bị nàng đông chết.
Thấy Hứa Hi rời đi, trong ánh mắt Diệp Vãn An có chút phức tạp, sau đó cũng không nhìn người sau lưng nữa, bước chân nhẹ nhàng chậm rãi đẩy cửa phòng ra.
"Bác sĩ Diệp, chờ đã." Cố Thanh Mộc nhịn xuống khó chịu từ vết thương, sắc mặt có chút đau đớn mà gọi nàng lại.
Có trời mới biết cô nhớ nàng biết bao nhiêu, làm sao có thể mặc kệ nàng cứ như vậy rời đi chứ.
"Còn có việc?" Diệp Vãn An xoay người, nhìn cô, vẻ mặt bình tĩnh, thanh âm rất bình đạm. Chẳng qua bàn tay nhỏ nhắn luống cuống trong túi cho thấy nội tâm nàng cũng không bình tĩnh.
"Vết thương hình như nứt ra. Đau quá."
Không biết nên làm thế nào để giữ nàng lại, Cố Thanh Mộc ánh mắt tối tăm, cắn răng một cái, âm thầm dùng sức lực phá miệng vết thương, chỉ là nỗi đau đớn thấu xương này, khiến mặt cô lập tức trắng bệch tái mét.
Thấy sắc mặt cô rất tệ, Diệp Vãn An vội vàng đi tới, bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng giữ bả vai cô lại, mặt mày có một tia trầm trọng, nhẹ giọng nói
"Đừng động lung tung."
Đỡ cô dựa vào giường bất động, nàng duỗi tay nhẹ nhàng cởi áo bệnh nhân của cô ra, quả thực băng vải màu trắng đều nhuốm màu đỏ tươi.
Vẻ mặt nàng càng thêm nặng nề, tại sao lại như vậy, nhưng xuất phát từ bản năng của người bác sĩ, nàng vẫn là chuẩn bị giúp cô đổi một lớp băng cùng gạc mới.
"Đừng nhìn tôi như vậy."
Diệp Vãn An mặt mày trầm tĩnh đưa tay giúp cô thay băng gạc trên người, đôi mắt trong vắt như nước tuy rằng nghiêm túc nhưng lại mang theo một tia luống cuống.
Từ bên cạnh truyền đến ánh mắt nóng bỏng làm nàng căn bản không thể bỏ qua. Hơn nữa, bởi vì vấn đề khoảng cách, hơi thở ấm áp của cô thường phả ở trên người nàng, làm nàng có chút đứng ngồi không yên.
"Bác sĩ Diệp, đợi lát nữa khi nào cô lại đến vậy?" Cố Thanh Mộc nhìn sườn mặt nghiêm túc của nàng với ánh mắt tràn đầy mong đợi, đôi mắt sáng lấp lánh, mang theo lấm tấm tinh quang.
An An trưởng thành, cũng càng tỏa sáng hơn. Hơn nữa trên cổ tay còn đang đeo tơ hồng mà cô đưa, chỉ là làm cô vô cùng chướng mắt, chính là chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của An An.
Nghĩ tới nhẫn kim cương, đôi mắt trong trẻo của cô hiện lên một tia tối tăm cùng tàn nhẫn. Đợi lát nữa cô phải cho Hứa Hi đi xuống điều tra kĩ càng một lượt.
An An, chỉ có thể là của cô, bất luận kẻ nào cũng đều không thể.
"Hôm nay sẽ không tới, đợi lát nữa có y tá giúp cô đổi thuốc." Cuộn xong lớp băng gạc cuối cùng, Diệp Vãn An đứng lên, sau đó xoay người, mắt đẹp hơi rũ thấp, chuẩn bị rời khỏi phòng bệnh.
"Bác sĩ Diệp, cô kết hôn chưa vậy?" Thấy nàng muốn rời khỏi, Cố Thanh Mộc mở to đôi mắt, ánh mắt phức tạp mà nhìn nàng. Có lẽ cô không đợi được giây phút Hứa Hi đi xuống điều tra nữa rồi, cô chờ không được, cô muốn biết ngay bây giờ.
Ngón tay nhỏ nhắn của Diệp Vãn An nắm lấy chốt cửa ngừng một lát, trong ánh mắt có chút không rõ nguyên do, tại sao cô ấy lại muốn hỏi mình vấn đề này?Tại sao phải dùng ánh mắt phức tạp như vậy nhìn mình?
Tuy cách một khoảng, nàng vẫn thấy rõ sự quan tâm, không nỡ, cố chấp trong mắt cô.
Mềm lòng một cách khó hiểu. Thật ra bác sĩ thì không thể tùy tiện để lộ thông tin cá nhân của mình.
"Chưa."
____________________________
Editor: Chương sau có cp phụ. Dạo này ít thấy ai bình luận, Tà thích đọc cmt của mọi người (o_o)