Bên trong xe yên tĩnh ấm áp, cửa kính xe chỉ mở một khe hở nhỏ, thỉnh thoảng thổi vào một hơi gió lạnh, nhẹ xua tan chút choáng váng do máy sưởi mang đến.

Cô gái mặc đồ màu đen nhẹ khép đôi mắt xinh đẹp, tấm lưng mảnh khảnh mềm mại dựa vào ghế phụ, vầng trán trắng nõn trơn bóng tựa ở cửa kính xe, chỉ là gương mặt hiện lên chút ửng hồng bởi vì say rượu có vẻ có chút mệt mỏi cùng khó chịu, đôi mày thon dài càng nhíu rất chặt.

Thời gian chờ đèn xanh đèn đỏ, Đoạn Mộ Thừa ngước mắt, mặt mày mang theo một phần lo lắng, bàn tay trắng thon gầy lấy áo khoác nhẹ nhàng đắp ở trên người cô ấy, sau đó vươn tay muốn để cho cô ấy không cần dựa vào cửa sổ.

Trán trắng nõn của cô ấy đều bị cọ đỏ rồi.

Chỉ là mới vừa vươn tay, cô gái liền mở đôi mắt mê mang, hai cặp mắt tinh xảo liền đối diện với nhau.

Trong không gian tối tăm nhỏ hẹp, tựa hồ có dòng sóng ngầm lưu động, hết sức cuốn hút, không thể rời mắt.

Đoạn Mộ Thừa ánh mắt hơi tối lại, gian nan bình tĩnh lại, chuyển dời ánh mắt của bản thân khỏi môi đỏ kiều diễm của cô ấy, rũ mắt tiếp tục đánh tay lái trong nháy mắt chỉ cảm thấy yết hầu không khỏi căng chặt.

"Sắp đến rồi. Nhiều nhất ba phút."

Giọng cô bình tĩnh lại nhỏ nhẹ, không còn vẻ non nớt cùng ngọt mềm của trước kia, mang theo một loại ý vị thành thục.

Giang Khuynh Ca mặt mày hơi rũ, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng kéo áo khoác tây trang trên người lại, khe khẽ đáp một tiếng.

Một toà biệt thự 3 tầng trang hoàng cực kỳ hiện đại. Trong nhà ngoại trừ mùi hương của chính bản thân nó còn cộng thêm một hương thơm thanh đạm.

Đoạn Mộ Thừa đang đeo tạp dề nấu canh giải rượu.

Cuộc sống hôn nhân gần bốn năm, dường như đã sớm bồi dưỡng ra loại ăn ý này.

Người tỉnh táo luôn làm canh giải rượu cho người say.

"Uống một chút đi."

Chén sứ trắng sáp đựng đầy nước canh màu vàng nhạt. Đoạn Mộ Thừa nhẹ tay đặt chiếc chén kia lên bàn đá cẩm thạch màu trắng, trong ánh mắt bình tĩnh lại hàm chứa một vẻ thâm trầm.

Cô gái đang nhắm mắt nghỉ ngơi vì nghe thấy âm thanh mà mở đôi mắt vẫn phiếm sương mờ. Chỉ một tiếng:

"Lại đây."

Bầu không khí xung quanh dâng trào, tình tố lưu động.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, Đoạn Mộ Thừa liền lấn người lên, nhắm mắt hôn lên đôi môi đỏ kiều diễm mà cô khát cầu đã lâu, đem cô gái mềm mại đó chặt chẽ khóa ở trong lòng mình.

Cường thế lại bá đạo đòi lấy hương vị chỉ thuộc về cô ấy. Mà Giang Khuynh Ca rơi vào cảnh bất lợi, ngoài ôm cổ cô đón ý nói hùa ra, chỉ có thể nhắm mắt khẽ th ở dốc.

"Đủ rồi." Bị cô hôn đến trời đất xoay chuyển, cô gái đẩy cái người ở phương diện nào đó đặc biệt cường thế kia ra, đôi mắt trong veo phủ kín một tầng liễm ý.

Dựa trán vào nhau, tim đập như nổi trống.

"Vào phòng được không?"

Đôi mắt màu xám nhạt của Đoạn Mộ Thừa loé lên tia sáng khác thường. Bình tĩnh giấu đi tình triều sóng to gió lớn.

Từ sau một năm trước có một lần như thế, dường như mỗi tháng một hai lần như vậy đã trở thành một sự thật ngầm thừa nhận.

Rốt cuộc mọi người đều là người trưởng thành, đều có nhu cầu s1nh lý, huống chi hai người còn là bạn đời trên danh nghĩa. Chỉ có điều giữa bọn họ cũng chỉ bao gồm giao lưu thân thể, không bao gồm giao lưu đi sâu vào linh hồn.

Sau một hồi h0an ái qua đi, cô gái nằm trên giường đắp drap màu trắng ngủ say, mặt đẹp trắng nõn hiện lên chút hồng nhuận nhàn nhạt sau khi được thoải mái.

Đoạn Mộ Thừa ánh mắt phức tạp bước xuống giường, kéo xuống bao ngón tay dính chất lỏng ném vào thùng rác bên cạnh.

Khoác một bộ áo ngủ màu trắng nhẹ nhàng đẩy cửa kính ban công phòng ngủ ra. Sau đó lập tức khép lại.

Chỉ là trong khoảnh khắc cánh cửa kính nhẹ khép lại, cô gái đang ngủ đưa lưng về phía cô lại bỗng mở đôi mắt tràn đầy cảm xúc phức tạp.

Đã là cuối mùa thu, khí hậu cũng dần dần trở nên lạnh hơn, ban công lầu 3 lại càng không cần phải nói.

Ngồi ở trên chiếc ghế dài ngoài ban công, cô động tác thành thạo mà mở bật lửa, một điếu thuốc lá dành cho nữ liền bắt đầu sương khói lượn lờ, vẻ mặt cô trầm tĩnh, thất thần nhìn khu thương nghiệp phồn hoa phía đối diện.

Một năm sau khi ông nội chết, chướng ngại tâm lý của cô liền hoàn toàn bình phục, chỉ là một năm đó, Đoạn gia cũng chỉ còn lại một mình cô, cô trở thành một người cô đơn đúng nghĩa. Cũng không còn có ai sẽ chủ động quan tâm cô nữa.

Tuy rằng bởi vì hợp đồng kết hôn, cô ấy vẫn luôn ở đây, nhưng mà cô biết rất rõ, cũng có lẽ bởi vì đã từng bị đau thương dạy dỗ, cô biết cô ấy cũng không yêu mình. Mà cô cũng không còn gọi cô ấy là tỷ tỷ nữa.

Còn có ba tháng, cô ấy cũng sẽ phải rời khỏi cô, đi tìm kiếm hạnh phúc của cô ấy, từ lâu đã nghe nói cô ấy cùng công tử tập đoàn Hứa thị qua lại vô cùng thân thiết, cô ấy hẳn là vừa ý với hắn rồi đi.

Cong cong khóe môi như tự giễu, cô ấy đối với cô đã tận tình tận nghĩa, cô còn đang hy vọng xa vời cái gì chứ.

Thật lâu sau, đứng dậy, bước chân nhẹ nhàng từ từ đẩy cánh cửa phòng ngủ kia ra, sau đó là cửa phòng nặng nề bị đóng lại.

Giang Khuynh Ca mở mắt nhìn trần nhà trang trí xa hoa trên đỉnh đầu, ngón tay trắng nhỏ siết chặt lòng bàn tay mềm mại, huyết sắc trên mặt hoàn toàn phai đi, có vẻ rất tái nhợt.

Trên chiếc giường lớn mềm mại chỉ còn lại có một mình cô ấy. Từ ngày ở chung hôm đó, bọn họ liền phân phòng. Chỉ có thỉnh thoảng lúc làm cô mới có thể ở lại.

Hôm nay như vậy cô cũng không muốn ở lâu, ngoại trừ cô đã không còn để tâm đ ến mình, cô ấy dường như cũng tìm không ra lý do khác.

Suy cho cùng, là lúc trước chính tay mình đẩy cô ấy ra.

Tầng 18, một tiểu khu hạng sang nào đó ở thành phố B. Một cô gái thân hình mảnh khảnh cao gầy, mái tóc đen nhánh toàn bộ buộc lên sau đầu đang cầm muỗng nấu canh, mà trong hộp giữ ấm còn đang tỏa ra hơi nóng của sườn xào chua ngọt.

Diệp Vãn An chăm chú nhìn làn hơi nóng từ trong nồi. Trong đầu lại nhớ tới cảnh tượng tối hôm qua gặp Cố Thanh Mộc ở phòng bệnh.

Bởi vì đối với cô khác biệt cùng không biết làm sao, khoảng thời gian đó, quả thật là nàng cố ý né tránh cô. Rốt cuộc dù thế nào đi nữa, nàng và Allen sang năm sẽ phải kết hôn. Sự xuất hiện của cô đã ảnh hưởng tới tâm trí luôn bình tĩnh, không dậy nổi bất kỳ gợn sóng nào của nàng. Cũng làm cho nàng cảm giác được bản thân có chút mất khống chế.

Chỉ là tối hôm qua trong lúc vô tình kiểm tra phòng, nhìn thấy khuôn mặt cô dần gầy ốm đi, nàng lại đau lòng một cách khó hiểu. Sự mong đợi trong mắt cô quá mức rõ ràng, cũng quá mức mãnh liệt, cũng một lần nữa làm đáy lòng nàng chua xót.

Loại cảm giác này với nàng mà nói là quá đỗi xa lạ, chưa bao giờ có cảm giác như thế. Đối với vị hôn phu Allen cũng chưa từng có. Nếu như không phải do mẹ kiên trì, thật ra cảm giác của nàng đối với Allen rất bình thường, có lẽ đa phần chỉ là một loại cảm động cùng áy náy mà thôi.

Allen đợi nàng 5 năm, 5 năm qua, cho dù nàng nhiều lần cho hắn mặt lạnh đi nữa, hắn cũng chưa từng lùi bước. Cũng bởi vậy, khiến cho nàng cảm thấy rất áy náy.

Cẩn thận múc canh gà trong nồi vào trong hộp giữ ấm. Bởi vì bị cảm xúc khó hiểu trong lòng quấy phá, nàng chủ động mở miệng lên tiếng hỏi cô muốn ăn gì.

Sau đó cái người gầy đi rất nhiều kia toét miệng nói bản thân muốn ăn sườn xào chua ngọt.

Thật ra rất nhiều món ăn khá phức tạp, nàng đều sẽ không biết làm, nhưng lại chỉ biết mỗi món sườn xào chua ngọt này, trong đầu dường như có ký ức mơ hồ, nàng đã từng trong lòng tràn đầy vui vẻ mà nấu một món ăn như vậy cho một ai đó. Nhưng nàng nhớ không ra gường mặt người kia. Cũng không có bất kỳ ấn tượng gì về người kia.

Dùng túi đóng gói xong, nàng thay quần áo chuẩn bị ra cửa. Đột nhiên điện thoại trong phòng khách vang lên.

"An An. Có ở đó không? Xảy ra chuyện lớn rồi." Đầu kia điện thoại là giọng của mẹ, chẳng qua có thêm một chút nôn nóng cùng cấp bách so với âm điệu ôn nhu thường ngày.

Nàng dùng ngón tay trắng nhỏ vén tóc mái hỗn độn ra sau tai, ánh mắt bình tĩnh nhưng lại có chút khó hiểu nói:

"Làm sao vậy?"

"Cổ phiếu nhà chú Peter của con, mấy ngày nay không biết thế nào đột nhiên liên tục xuống dốc, hiện tại đã đạt đỉnh rồi, có thể sẽ phải sụp đổ. Cùng với đó cả cổ phiếu Diệp thị cũng trượt dốc không phanh."

Giọng Diệp mẹ không giấu nổi sốt ruột cùng bất lực.

"Tại sao lại như vậy?" Diệp Vãn An tròng mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn lướt qua đồng hồ trên tường, đã gần 12 giờ rồi, nàng muốn đi đưa cơm cho Cố Thanh Mộc.

Đối với thị trường chứng khoán, nàng không hiểu biết nhiều, nhưng mấy năm gần đây thị trường chứng khoán nước O đều không quá lạc quan, hơn nữa nàng cũng chưa từng nhúng tay vào Diệp thị, một số tình huống nàng cũng không hiểu rõ lắm.

Điều khiến nàng khó hiểu chính là, tại sao mẹ lại gọi điện thoại cho nàng? Nàng lại không hiểu rõ tình huống.

"Mẹ đã nhờ mấy người chuyên gia xem rồi, là có người ác ý đang lật đổ gia tộc Peter và Diệp thị, chuyên gia bên kia điều tra ra người đứng phía sau điều khiển là WK thành phố B quốc nội. Ý tứ cũng chính là tổng giám đốc đương nhiệm của WK - Cố Thanh Mộc."

Nhắc tới ba chữ Cố Thanh Mộc, giọng Diệp mẹ dần dần nhỏ đi rất nhiều. Thậm chí đến cuối cùng là trầm mặc.

"An An, con đi tìm Cố Thanh Mộc một chút, nói cô ta dừng tay được không, bằng không nhà chúng ta và gia tộc Peter đều phải xong đời."

"Tại sao lại để cho con đi?"

Trong đôi mắt trong suốt hiện đầy nghi hoặc, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt di động, đầu ngón tay trắng nõn trở nên trắng bệch. Thanh âm tuy rằng bình tĩnh, nhưng lại hàm chứa một chút run rẩy.

Bởi vì những lời của Diệp mẹ, làm cho chỗ sau gáy đã từng bị thương của nàng mơ hồ nhói đau, không nhịn được cau mày, trong đôi mắt đẹp đẽ mang theo một chút yếu ớt.

"An An, chuyện về Cố Thanh Mộc, sau này mẹ sẽ giải thích với con, lần này cô ta là hướng về phía con mà tới, cô ta cũng sẽ chỉ nghe lời con, con trước tiên đi khuyên nhủ cô ta một chút được không? Nếu không nhiều năm tâm huyết của mẹ và ba con sẽ bị hủy trong một sớm đó."

Giọng Diệp mẹ bên kia điện thoại quả nhiên không kiềm được nghẹn ngào.

Nhưng mà nếu sớm biết có hôm nay, hà tất phải như lúc trước chứ.

Cố Thanh Mộc đang nằm ở trên giường bệnh, ngón tay linh hoạt mà gõ bàn phím, trong đôi mắt giấu sau cặp kính gọng vàng tràn ngập nghiêm túc cùng chuyên tâm.

Trợ lý riêng Hứa Hi thì mặc sơ mi trắng, váy đen ôm dáng ngồi ở trên ghế bên cạnh cầm dao gọt vỏ táo, ánh mắt ẩn chứa cảm xúc khó đoán.

Nếu như nói lúc trước là suy đoán Cố tổng thích bác sĩ Diệp, vậy thì hiện tại cô ta gần như là khẳng định.

Nếu không, làm sao Cố tổng có thể hao tổn tâm huyết đi chèn ép gia tộc mà bác sĩ Diệp đã đính hôn.

Cô ta lén xem bản báo cáo điều tra thông tin về bác sĩ Diệp, điều khó hiểu duy nhất chính là, tại sao Cố tổng còn muốn kết hợp chèn ép cả Diệp thị.

Diệp thị nói thế nào cũng là doanh nghiệp của gia đình bác sĩ Diệp.

Vả lại, bác sĩ Diệp tuy vẻ ngoài xinh đẹp, khí chất lạnh lùng, khiến người ta có một loại h@m muốn chinh phục, nhưng mình cũng không kém a. Tại sao Cố tổng trước nay đều chưa từng nhìn mình nhiều hơn dù chỉ một chút?

Hứa Hi mạc danh đau lòng, nói sao đi nữa cô ta cũng là đối tượng tin đồn của Cố tổng ba năm qua, ngày thường Cố tổng đối với cô ta cũng là lịch sự nhẹ nhàng.

Không được, mình phải chủ động xuất kích, không thể để cho người khác cướp mất Cố tổng đi được.

"Cố tổng, táo của cô." Đem táo đã gọt vỏ bày lên dĩa, xiên que tăm, Hứa Hi nhẹ nhàng đặt lên trên bàn ăn của giường bệnh. Trong đôi mắt xinh đẹp linh động hiện lên một tia chờ mong, hy vọng Cố tổng có thể chú ý tới mình.

"Ừm." Cố Thanh Mộc chỉ khẽ lên tiếng, ngay cả mi mắt cũng không nâng lên.

Nhưng Hứa Hi là người dễ dàng từ bỏ như vậy sao? Thanh âm cố ra vẻ quyến rũ thốt lên một câu.

"Cố tổng, người ta thích chị."

Nói xong, đôi môi đỏ được tô son bóng loáng còn in lên má Cố Thanh Mộc.

Cố Thanh Mộc đẩy cô ta ra ngay lập tức, vừa định dạy dỗ cô ta mấy câu, lại thấy cửa phòng bệnh bị nhẹ nhàng đẩy ra, 'xoảng' một tiếng, hộp giữ ấm mà người kia xách theo rơi vãi ở trên mặt đất, trong đôi mắt thanh lãnh ấy dâng trào đủ loại cảm xúc.

Ngay sau đó nàng nhanh chóng xoay người, đẩy cửa chạy ra ngoài.

"An An."

___________________________________

Editor: Chương tên 'Tình tố' mà lại ngược.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play