Cẩu Dậu một lòng một dạ lo khen quả táo, hoàn toàn không nhận ra hành động của mình: “Cậu nói xem rõ ràng cậu hôn mê chẳng thể ăn được gì mà ngày nào cũng để cả đống táo Aomori này ở đây, tên Tư Việt này thật là...”

Liếc thấy Yến Cửu đang dụi mắt, Cẩu Dậu còn tưởng cậu cảm động đến nói không nên lời, bèn đưa tay sang khều khều cậu: “Ê, này, đừng vậy chứ, tới mức đó luôn hả?”

“Anh làm văng nước trúng mắt tôi rồi.” Yến Cửu hít sâu một hơi, thầm niệm trong lòng rằng “Mạt Mạt ở đây, không thể động thủ”.

“À à.” Cẩu Dậu vội vàng rút khăn giấy nhét vào tay Yến Cửu.

Hồ Bằng và Cẩu Dậu biết Mạt Mạt đang ngủ nên nói chuyện cũng rất nhỏ, nhưng không biết có phải do nước táo cũng lỡ văng trúng mặt Mạt Mạt hay không mà làm cậu nhóc đột nhiên tỉnh dậy.

Mạt Mạt không gắt ngủ, bị giật mình cũng chỉ ngơ ngác chớp mắt, rúc trong khuỷu tay của Yến Cửu thẫn thờ một hồi.

Thấy người quen ngồi bên giường, Mạt Mạt lập tức cười nhe răng sữa thương hiệu: “Hi~ Chú Tiểu Cẩu~”

Nghe tiếng của Mạt Mạt, Cẩu Dậu hưng phấn kéo đứa bé trong ổ chăn ra, ôm vào lòng làm như muốn cù léc cậu nhóc: “Bé nghịch ngợm, nói với cháu là không thể thêm chữ “tiểu” trước họ của bác bao nhiêu lần rồi? Với lại, bác lớn hơn ba cháu, muốn gọi thì cũng phải gọi là bác.”

Mạt Mạt là một đứa trẻ ngoan biết sai thì sửa, nghe Cẩu Dậu nói xong thì lập tức ngoan ngoãn sửa miệng: “Bác Đại Cẩu~”

“...” Đột nhiên Cẩu Dậu thấy hối hận rồi: “Bé ngoan, thật ra chú Tiểu Cẩu cũng hay lắm, tiếp tục gọi đi, cứ gọi là chú Tiểu Cẩu đi.”

“Sau này cũng có thể lượt bớt hai chữ đó luôn.”

Hồ Bằng không khách sáo cướp Mạt Mạt khỏi vòng tay của Cẩu Dậu, cười híp mắt hỏi: “Mạt Mạt, có biết chú là ai không nào?”

Mạt Mạt rất công bằng nhe răng sữa nhỏ ra: “Chào chú Tiểu Phúc ạ~”

Cẩu Dậu lại giành cậu nhóc về: “Chú Tiểu Cẩu mạnh, giơ Mạt Mạt lên cao chịu không nào?”

“Chịu~~~” Mạt Mạt chỉ vào ông ba già của mình, nói với chú Tiểu Cẩu: “Giơ Cửu Cửu chung nữa~”

Cẩu Dậu nhìn Yến Cửu đang nói chuyện với Hồ Bằng, quyết đoán từ chối yêu cầu của Mạt Mạt: “... Cái này thì thôi nhé, daddy của cháu sẽ lấy mạng chó của chú Tiểu Cẩu mất.”

“Trợ lý Văn tìm các cậu đến có việc gì à?” Yến Cửu hỏi Hồ Bằng.

Tư thị có chi nhánh tạm thời xảy ra chút vấn đề, chỉ có thể do trợ lý Văn đích thân đi giải quyết, nhưng Yến Cửu ở đây lại không ai chăm sóc, nhờ y tá lại không yên tâm, anh ta chỉ có thể tìm hai người bạn thân nhất của Yến Cửu đến đây gánh vác. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Mà nếu đã được Văn Chinh gọi đến thì Hồ Bằng và Cẩu Dậu cũng biết được chút ít tình trạng của Yến Cửu qua lời nói của anh ta, nói tới nói lui cũng là chú ý nhiều vào, không nói mấy câu gây kích thích trước mặt Yến Cửu.

“Trợ lý Văn bảo chúng tôi lát nữa đến văn phòng chủ nhiệm tìm hiểu bệnh tình của cậu, để tiện báo lại.” Hồ Bằng lựa lời không có sai sót, ngắn gọn dễ hiểu.

“À, vậy hả.” Yến Cửu gật đầu, nhìn đến tay của Cẩu Dậu, giọng điệu bỗng dưng cứng lên: “Chơi thì chơi, anh còn nựng mặt con trai tôi thử xem.”

Hai bàn tay to chẳng khác gì quạt hương bồ kia, lướt nhẹ cái thôi mà má của Mạt Mạt cũng đỏ lên rồi, chứ đừng nói tới việc anh ấy cứ hôn rồi lại véo không ngừng.

“Ôi, không nựng không nựng, có gì từ từ nói mà Tiểu Cửu...” Cẩu Dậu luyến tiếc trả con lại cho ba người ta, rồi chào đón sự tấn công hung hãn tàn bạo hơn —

“Đem cùi táo của anh cút ra ngoài cho tôi.”

...

Trong văn phòng.

Bác sĩ riêng của nhà họ Tư đã đến bệnh viện, kiên nhẫn giải thích lời của chủ nhiệm Tống nói cho Hồ Bằng và Cẩu Dậu, đồng thời ghi chép bệnh tình để sau này tiện truyền đạt lại cho Tư Việt.

Chuyện ngoài tầm với, dù lực chấp hành của Tư Việt thường ngày có mạnh đến cỡ nào, trong tình huống thế này cũng không thể hiểu kỹ như bác sĩ được.

“Cậu Yến bị va đập chấn thương vùng đầu do tai nạn xe gây ra, mà thời gian phục hồi được quyết định theo mức độ nghiêm trọng của vết thương.”

“Rất nhiều bệnh nhân bị tụ máu cục bộ, nhờ tiến hành hệ thống điều trị chưa tới một tháng đã có thể có được hiệu quả rất tốt.”

“Nhưng có vài bệnh nhân nặng hơn thì có thể xuất hiện tình trạng hôn mê mấy tháng... Thậm chí là tình trạng hôn mê từ nửa năm trở lên.”

“Hơn nữa với tình hình hiện tại, điều vô cùng khả quan là cậu Yến đã khôi phục sự tỉnh táo, hơn nữa các chức năng trong cơ thể cũng đều trong phạm vi chỉ số bình thường, vì vậy đây là một dấu hiệu rất tốt.” ( truyện trên app tyt )

Chủ nhiệm Tống nói xong, nhìn sang bác sĩ riêng của nhà họ Tư, ra hiệu anh ta an ủi vài câu thích hợp cho người không chuyên bên cạnh.

Bác sĩ tư nhân hiểu ra bèn ra dấu tay “OK” với ông ấy, rồi quay sang nói với Hồ Bằng: “Ý của cậu ba tôi là tình trạng của cậu Yến khá nghiêm trọng, nhưng cũng không phải tới nỗi cực kỳ nghiêm trọng...”

Nói được một nửa, lại quay đầu nhìn sang Hồ Bằng xong nói tiếp: “Phó mặc tất cả cho thời gian, thời gian sẽ cho mọi người câu trả lời.”

Cẩu Dậu nghiến chặt răng hàm nghe hết câu nói thừa thãi này, siết nắm đấm khớp tay kêu răng rắc: “... Thi Hách Nhân, nếu anh không muốn làm nghề bác sĩ này nữa tôi sẽ thay Tư Việt điều anh đến Nam Phi đào khoáng sản.”

Hồ Bằng thẳng tay móc điện thoại ra: “Giờ tôi gọi người đem bao tải tới, Tiểu Cẩu, giữ anh ta lại.”

“Được.” Cẩu Dậu “bịch” một cái đứng bật dậy, suýt đã lật đổ bàn làm việc của chủ nhiệm Tống.

Thi Hách Nhân bị đè xuống mặt bàn, gục trong một giây.

“Mọi người, mọi người, trước tiên chúng ta đừng bàn chuyện bao tải được không?”

Ba thằng nhóc nhảy tới nhảy lui trong phòng làm việc của ông ấy, chủ nhiệm Tống bỗng thấy như mình vừa trông thấy khung cảnh thường xuất hiện trong lớp học ở nhà trẻ.

Mà những lúc thế này, luôn cần có vài sự can thiệp mạnh mẽ.

Ông ấy giữ máy tính lung lay sắp rơi của mình lại, giơ bàn tay thánh của bác sĩ từng nhận vô số cờ thưởng của mình lên, đập mạnh lên mặt bàn: “Im lặng!”

Đầu của Thi Hách Nhân dính sát mặt bàn, ngay lập tức bị cú đập của cậu ba nhà mình làm chấn động tới tê rần cả mặt, ngoan ngoãn ngồi về chỗ cũ: “Cậu ba, cậu nói tiếp đi ạ.”

Chủ nhiệm Tống trừng anh ta một cái, rồi nói tiếp: “Hơn nữa theo quan sát những cảm xúc cậu Yến bộc lộ ra ngoài từ sau khi tỉnh, ngoài thái độ hết sức dịu dàng khi đối diện với Mạt Mạt ra thì những lúc còn lại cực kỳ nóng nảy dễ giận, dễ sinh mâu thuẫn với người khác, nên phải nhờ người nhà bên cạnh thông cảm nhiều hơn...”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play