Yến Cửu đã hoàn hồn, cảm xúc cũng đã bình tĩnh lại không ít.

Cậu mỉm cười bóp lấy cái miệng bạch tuộc nhỏ đang lén hôn lên cổ tay cậu, ngẩng đầu lên nói với Văn Chinh: “Vậy thì để anh ấy nghỉ ngơi dưỡng sức đi, tôi và Mạt Mạt ở đây không sao đâu.”

Mãi đến khi Yến Cửu bình thản thốt ra câu nói này, cuối cùng Văn Chinh mới có thể chắc rằng thứ anh ta vừa nhìn thấy, nghe thấy không phải là ảo giác.

Thật ra lúc chủ nhiệm Tống làm kiểm tra cho Yến Cửu xong rồi rời khỏi phòng bệnh thì anh ta đã chờ ở bên ngoài rồi.

Nhưng mãi lát sau mới gõ cửa là do anh ta đã liếc thấy chẩn đoán sơ bộ về tình hình hiện tại của Yến Cửu do chủ nhiệm Tống làm.

Câu hỏi trên giấy vô cùng kỳ quặc, nhưng cũng câu nào cũng đơn giản như nhau, từ “sinh nhật là ngày nào” đến “thích ăn món gì”, thế nhưng những câu hỏi hoàn toàn chẳng liên hệ đến một vấn đề chung này lại có nhận xét cuối cùng giống hệt nhau.

Dấu “X”.

Nói lên rằng tất cả số câu hỏi này, Yến Cửu đều cho ra đáp án sai.

Này là sao?

Công việc chính của Văn Chinh là trợ lý hành chính của Tư Việt, đối mặt với một đống thuật ngữ y học này, anh ta chỉ có thể hiểu được một số từ ngữ đơn giản dễ hiểu thôi.

Va đập vỡ đầu, tụ máu dưới màng cứng cấp tính, dễ mệt mỏi, dễ bị kích thích, thiếu tập trung, nghi ngờ mắc chướng ngại về trí nhớ, phân loại: Nhớ nhầm, tự thêu dệt, hội chứng ký ức ẩn giấu.

Vì vậy trước đó anh ta đã có sự chuẩn bị trong lòng rằng Yến Cửu không thể bị kích thích, trong lúc nói chuyện với Yến Cửu cũng theo bản năng tránh diễn tả lại tình hình nghiêm trọng hiện tại của Tư Việt cho cậu.

Lần này Tư Việt xuất ngoại bàn chuyện làm ăn chỉ là tiện thể mà thôi, cái chính là muốn thăm người thân, nhưng không ngờ đột nhiên nơi đó lại bùng phát bệnh dịch hạch quy mô nhỏ, trên chuyến bay Tư Việt về nước có ba người được chẩn đoán đã bị nhiễm bệnh.

Mà điều không may là Tư Việt đã sốt tới 38 độ vì bị cảm ngay trước khi lên máy bay, dù đã xét nghiệm làm kiểm tra ngay lập tức nhưng cũng không thể tránh việc phải chịu quá trình cách ly tại khách sạn.

Nhưng bây giờ điều làm người ta thấy bất ngờ hơn đó là hình như Yến Cửu... Thật sự bất thường.

“Trợ lý Văn.” Giọng của Yến Cửu hơi áy náy: “Mạt Mạt nên ngủ trưa rồi.”

Lúc này Văn Chinh mới có phản ứng, vội để quả lê vừa gọt xong vào đĩa: “Vâng, cậu Yến cứ dỗ Mạt Mạt nghỉ ngơi trước nhé, tôi ở phòng bên cạnh, có việc gì thì nhấn chuông gọi tôi qua là được.”

“Vâng, làm phiền anh rồi.” Yến Cửu gật đầu.

...

Sau khi tiễn Văn Chinh đi, Mạt Mạt cũng hơi buồn ngủ thật, nhưng cho dù Yến Cửu có khuyên thế nào thì gần như cậu nhóc cũng không chịu nằm xuống ngủ một lát.

“Mạt Mạt, con nên ngủ trưa rồi.” Yến Cửu vỗ lên gối của mình, ra hiệu Mạt Mạt nằm bên cạnh cậu.

Thế nhưng Mạt Mạt chỉ đến sát mặt cậu, hôn cái chóc lên đó rồi vẫn giãy giụa ngồi dậy từ trong chăn, nghiêm túc nhìn Yến Cửu. ( truyện trên app T Y T )

“Mạt Mạt?”

Thấy biểu cảm muốn nói lại thôi của Mạt Mạt, Yến Cửu chợt hiểu ra ý của cậu nhóc: “... Con sợ ba lại nhắm mắt lại rồi không thèm quan tâm Mạt Mạt nữa đúng không?”

Bị Yến Cửu đoán trúng tim đen, cuối cùng Mạt Mạt cũng giả vờ không nổi nữa, buồn bã rũ vai, khẽ “vâng” một tiếng nhỏ xíu.

Yến Cữu thấy mũi mình chua xót, giơ tay kéo Mạt Mạt vào lòng, nghiêm túc hứa với cậu bé: “Ba đảm bảo sau này cũng sẽ không bỏ mặc Mạt Mạt nữa, cũng sẽ không làm Mạt Mạt lo nữa, được không nào?”

Nói xong, dường như còn sợ Mạt Mạt không tin mình, cậu bèn giơ ngón út ra khẽ móc lấy ngón tay nhỏ của Mạt Mạt.

Trẻ con chẳng thể cưỡng lại trò nghéo tay, dù có hứa hẹn bao nhiêu cũng không có sức thuyết phục bằng một cái móc ngoéo.

“Giờ thì tin ba rồi nhỉ?” Yến Cửu hôn lên bàn tay mũm mĩm của Mạt Mạt: “Giờ đi ngủ được chưa con?”

Quả nhiên, nghéo tay xong thì Mạt Mạt lập tức ngẩng đầu lên, nhoẻn miệng cười tươi rói với Yến Cửu, hoàn toàn không quan tâm đến giọt nước mắt giấu trong mắt cũng bị ép rơi ra: “Vâng!”

Chất lượng giấc ngủ của cậu nhóc tốt, vào giấc cũng nhanh.

Nhìn bàn tay nhỏ của Mạt Mạt không chịu buông góc áo mình ra ngay cả trong lúc ngủ, Yến Cửu xót xa thở dài.

Cậu chỉnh lại góc chăn rồi cũng nằm xuống gối, thò tay sang ôm Mạt Mạt vào lòng bao bọc kín kẽ, tạo cho cậu nhóc một khu vực ngủ ngập tràn cảm giác an toàn.

Dường như cảm nhận được tình thương của ba xuyên vào trong giấc mơ, Mạt Mạt hài lòng chép miệng, ngủ càng say hơn.

Một buổi trưa bình yên tĩnh lặng trôi qua, Yến Cửu cứ nằm im như vậy ngắm Mạt Mạt ngủ say hơn một tiếng đồng hồ.

Nhưng dù gì cậu cũng bạo bệnh vừa khỏi, cơn mỏi mệt sẽ đến dồn dập hơn người bình thường.

Ánh nắng chiếu lên tấm chăn, cuối cùng Yến Cửu cũng chẳng thể chống lại cơn buồn ngủ, dém lại góc chăn cho Mạt Mạt lần nữa rồi cũng nhắm mắt thiếp đi.

...

Yến Cửu bị tiếng ồn ào nghe như động vật gặm nhấm lén gặm đồ ăn làm giật mình tỉnh giấc.

... Trong phòng bệnh có chuột hả? Trong lúc vẫn còn hết sức buồn ngủ, Yến Cửu thầm nghĩ.

Thế nhưng vừa mở mắt ra, cậu đã thấy một chàng trai cao to thô kệch ngồi trước giường bệnh của cậu, gặm táo như bên cạnh chẳng có ai.

Yến Cửu còn chưa kịp nghĩ ra từ miêu tả cho hợp lý thì đã nghe trên sô pha thấp bên cạnh cửa sổ vang lên tiếng châm chọc: “Mãng phu chẳng có nơi nào vừa chỗ, cầm táo trong tay giống như cầm quả hải đường.”

Cách ăn nói này làm ý thức của Yến Cửu chợt quay về.

À, thì ra là đám bạn đàn đúm (*) của cậu.

(*) Hồ bằng cẩu hữu (狐朋狗友).

Bốn chữ này nghe như đại diện cho một ý nghĩa trừu tượng, nhưng đồng thời cũng mang ý nghĩa thực tế nhất định.

Vì tên của hai người này là Hồ Bằng và Cẩu Dậu. 

Hai người họ đứng đung chính là sự tương phản dữ dội, Cẩu Dậu da đen cao một mét chín mươi tám, Hồ Bằng da trắng cao một mét bảy mươi sáu, hai người nghịch nhau từ nhỏ đến lớn, Hồ Bằng đấu khẩu chưa từng thua Cẩu Dậu nhưng Cẩu Dậu lại sợ mình lỡ tay một cú đập chết Hồ Bằng nên đó giờ không thèm chấp nhặt với cậu ta.

Chắc là đã miễn dịch với sự tấn công của Hồ Bằng rồi nên Cẩu Dậu chẳng thèm để ý tới cậu ta mà quay sang nói chuyện với Yến Cửu luôn: “Này, Tiểu Cửu, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi, mấy ngày nay cậu làm mấy anh đây sợ muốn chết có biết không hả.”

Cẩu Dậu nói xong lại cắn một miếng táo, quả táo mọng nước bắn thẳng nước táo vào mí mắt Yến Cửu, làm Yến Cửu vô thức nhắm mắt lại: “...”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play