[Tôi rất nghi ngờ Yến Cửu đang trả thù Đinh Tư Dận.]
[Trong lòng Yến Cửu: Ai bảo anh hỏi tôi về quần sịp gâu gâu.]
[Tôi càng nghĩ càng thấy buồn cười, tại sao Warren lại nghĩ đến việc để ba mình hỏi người khác loại câu hỏi này nhỉ ha ha ha.]
Sau khi thống kê xong, đạo diễn ngồi lại ghế, bắt đầu công bố kết quả.
“Theo số phiếu bầu, người đứng đầu là thầy Hạ, nhận được 5 phiếu; thầy Loan và Tư Dận đồng hạng nhì; và hạng cuối cùng là anh Miêu và cậu Yến.”
[Đinh Tư Dận còn có thể đứng thứ hai?]
[Bất công! Bất công!]
“Vậy thì nhiệm vụ của thầy Hạ và Khâu Khâu hôm nay là, đến quán trà sữa làm việc; thầy Loan và Tư Dận… giao hàng chuyển phát nhanh, và phải hoàn thành 30 kiện.”
“Ồ…”
Yến Cửu lộ ra ánh mắt hâm mộ, vừa định nói gì đó thì đã được Mạt Mạt vỗ về an ủi, giọng điệu trẻ con dỗ dành: “Cửu Cửu, của chúng ta cũng rất tốt đấy~”
“Chưa công bố mà Mạt Mạt, con lạc quan quá.” Trong lòng Yến Cửu đã có dự cảm không lành.
“Hai người đồng hạng ba là anh Miêu và cậu Yến, nhiệm vụ của hai người hôm nay là…”
Yến Cửu vô thức nín thở, sợ mình nghe phải nhiệm vụ khiến bản thân sụp đổ.
Nhóm đạo diễn rất biết cách khơi gợi sự tò mò, sau khi ống kính vòng vo một vòng trên mặt mỗi khách quý, mới chậm rãi nói ra lời sau:
“Đi đến tiệm rửa xe, trước khi mặt trời lặn phải rửa xong 20 chiếc xe.”
[Đậu má, quá tàn nhẫn]
[20 chiếc?! Chà khăn đến phát ra tia lửa cũng không rửa xong]
*
“Hai mươi chiếc?!” Đinh Tư Dận thốt lên kinh ngạc, vội vàng kéo Mạt Mạt ra sau lưng: “Mạt Mạt sẽ mệt chết mất.”
Loan Trì cười khuyên nhủ: “Ekip chương trình sẽ không bắt Mạt Mạt tự tay rửa xe đâu.”
Mạt Mạt ngẩng đầu lên, cười tít mắt nhìn Đinh Tư Dận: “Không sao đâu~ Chú Đinh đừng sợ nha~”
Nói xong, cậu nhóc chạy lon ton về bên cạnh ba mình, thân mật nắm tay Yến Cửu, khuôn mặt tròn vo áp sát vào cọ cọ: “Cửu Cửu chúng ta cùng cố gắng nha~”
Đinh Tư Dận và Loan Trì trao đổi ánh mắt với nhau: “Tim tôi tan chảy rồi, còn anh?”
[Đinh Tư Dận, làm ơn thu ánh mắt tham lam của anh lại đi, Phoebe đang nhìn anh đấy.]
[Đứa trẻ ngọt ngào như vậy ai mà chịu nổi chứ? Nếu chúng ta ở đó, chắc chắn sẽ không bình tĩnh hơn Đinh Tư Dận đâu.]
[Ha ha tôi cảm thấy Loan Trì cũng sắp gục ngã rồi.]
[Cửu Cửu à, cậu nhất định phải đề phòng Đinh Tư Dận và Loan Trì nửa đêm đến bắt cóc con nít đấy.]
Đạo diễn tiếp tục nói: “Lưu ý, kết quả cuộc thi sẽ quyết định bữa tối và môi trường sống tốt hay xấu của mọi người.”
Vừa dứt lời, Đinh Tư Dận đã xắn tay áo lên: “Được rồi đạo diễn, bây giờ hãy đưa tôi và Phoebe đến địa điểm làm việc đi, tôi đã nóng lòng muốn giao hàng rồi.”
Loan Trì cũng bế Ni Ni lên, dáng vẻ sẵn sàng xung phong bất cứ lúc nào.
“Ba lên lầu lấy áo khoác cho con, rồi rót đầy nước vào bình giữ nhiệt, à đúng rồi, còn phải đeo kính nữa.” Yến Cửu khom người chỉnh lại cổ áo cho Mạt Mạt: “Nào, đập tay với ba nào.”
[Hu hu hu nắm tay nhỏ xíu của Mạt Mạt, xòe ra như quả măng cụt nở hoa.]
[Ôi Yến Cửu thật dịu dàng, yêu chết mất.]
[Độ cận của Yến Cửu là bao nhiêu vậy?]
[A a a a cậu ấy lại đeo kính, giết tôi đi.]
Trong lúc chờ đợi xe của chương trình, các khách mời đều hăng hái thảo luận về mức độ khó khăn của nhiệm vụ của mình, chỉ có Hạ Vân Sinh dắt Khâu Khâu, lặng lẽ đứng một bên không nói gì. ( truyện trên app tyt )
[Vân Sinh trông có vẻ không vui, có phải không khỏe không?]
[A? Nói đến đây... Vậy Hạ Vân Sinh không có đối thủ thì chẳng phải chắc chắn đứng nhất rồi sao?]
[Anh ấy nấu ăn vốn dĩ đã là số một rồi, có vấn đề gì sao?]
Tiếng động cơ vọng ra từ biệt thự, ngay trước khi mọi người chuẩn bị khởi hành, Hạ Vân Sinh đột nhiên giơ tay ra hiệu nói: “Chờ một chút, tôi có thể đổi chỗ với thầy Miêu không?”
Miêu Trí Quân đang loay hoay không biết nên bắt xe nào, nghe vậy không khỏi mừng rỡ, trước khi đạo diễn lên tiếng vội vàng tiếp lời Hạ Vân Sinh: “Thật sao? Cậu muốn đổi ư? Ôi chao, cảm ơn cậu quá, không hổ là ảnh đế, hào phóng.”
Nhìn bộ dạng lo lắng sợ bản thân anh ta phải chịu khổ của Miêu Trí Quân, Yến Cửu vô thức nhíu mày, thấy anh ta thật sự không khách sáo nhận lời đề nghị của Hạ Vân Sinh, cậu không nhịn được khẽ cười khẩy một tiếng, thờ ơ dời mắt đi.
Nhưng Hạ Vân Sinh cũng không có phản ứng gì nhiều, chỉ mỉm cười nhẹ: “Ừ, không sao, tôi và Tiểu Yến cùng đi, vừa hay Khâu Khâu có thể chơi cùng Mạt Mạt.”
[Biểu cảm của Yến Cửu là gì vậy, cậu ấy cười lạnh cái gì?]
[Ha ha ha Yến Cửu thật sự không hề giả vờ chút nào sao?]
[Tổng giám đốc Miêu chỉ là dân văn phòng yếu đuối, anh ta chắc chắn không thể làm công việc nặng nhọc như vậy, có thể thông cảm được.]
[Sao vậy, đây là đang ám chỉ nhà vô địch tán thủ của chúng ta là vũ phu?]
[Có gì nói đó, ngoài Yến Cửu và Đinh Tư Dận ra, mọi người đều là bạn cùng tuổi ngoài 30, sao Miêu Trí Quân anh ta lại cao quý, mỏng manh như vậy?]
…
Tất nhiên, các khách mời không biết rằng khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đã cãi nhau dữ dội như thế nào về nhiệm vụ của họ.
Vừa xuống xe, không đợi làm quen hoàn cảnh, nhân viên của tiệm rửa xe đã hướng dẫn Yến Cửu và Hạ Vân Sinh đến phòng thay đồ để thay quần áo làm việc.
“... Tôi có thể đến phòng thay đồ khác để thay đồ không?” Hạ Vân Sinh cầm bộ đồ lao động mà nhân viên đưa cho ấy, quay đầu nhìn Yến Cửu đã bước vào phòng thay đồ, vẻ mặt không được tự nhiên hỏi nhân viên.
Nhân viên sửng sốt, sau đó gật đầu: “Tất nhiên rồi, mời anh theo lối này.”
[Mọi người đều là đàn ông, có gì phải xấu hổ chứ?]
[Xấu hổ thì sao? Bạn tưởng ai cũng vô liêm sỉ như Yến Cửu sao?]
[??? Cần thiết phải hạ thấp người khác như vậy không.]
Tốc độ thay quần áo của Hạ Vân Sinh rất nhanh, chưa đầy một phút đã đẩy cửa bước ra.
Anh ấy đẹp trai, khí chất cũng dịu dàng, bộ đồ đồng phục màu xám trên người anh ấy trông vô cùng thoải mái, dễ chịu.