Chỉ thấy Yến Cửu một tay cầm cán chảo, cổ tay đột nhiên dùng sức, miếng bánh trứng gà màu vàng kim lập tức bay lên thật cao, lật mặt trên không trung rồi sau đó trở lại chảo, hòa cùng một màu với đáy chảo.

Người đứng xem sững sờ, bão bình luận cũng sững sờ.

Dù sao thì kết hợp với sự tự tin gần như phách lối vừa rồi của Yến Cửu, thật sự trông không giống như một tai nạn.

Giọng nói của Mạt Mạt mang theo mấy phần non nớt mờ mịt vang lên, thay mọi người hỏi ra nghi ngờ trong lòng:

“Cửu Cửu, bánh ở đâu rồi~”

[Bánh: Tôi đang đứng trước mặt cậu nè, cậu thấy tôi giống lần trước bao nhiêu.]

*

Lúng túng một lúc lâu, mãi vẫn không có người nói chuyện.

Cuối cùng vẫn là nụ cười rất vô duyên của Đinh Tư Dận phá vỡ sự im lặng: “Ha ha ha, cậu còn chẳng bằng tôi nữa.”

Vừa nói, anh ta còn bưng chảo của mình đi tới bên cạnh Yến Cửu, cười nhạo cậu ở khoảng cách gần: “Bánh đâu người anh em? Xào bay mất rồi?”

Yến Cửu: “...”

Mạt Mạt không thấy được vật thể lạ trong chảo, vẫn tự hào nhe ra hàm răng nhỏ: “Cửu Cửu giỏi tóa đi~”

[Ha ha ha giỏi tóa, giỏi tóa, ba con thật sự siêu cấp giỏi.]

[Mạt Mạt còn gọi mọi người sang xem cùng nữa, tôi thật sự cười chết rồi, cứu mạng với!]

Kỳ tích...

[Con trai có hiếu, ha ha ha, gọi tất cả mọi người sang xem ba mình xấu hổ.]

[Em nên làm thế nào để cứu anh đây, chồng em?]

Vừa đúng vào hai ngày nghỉ cuối tuần, rất nhiều khán giả chú ý đến tình hình trong thời gian thực của nhóm khách mời nên đã chia ra dùng điện thoại, máy tính, máy tính bảng để có thể xem được phát sóng trực tiếp của cả năm phòng, vì vậy, hành động tất cả mọi người đồng loạt nhìn lên đều bị khán giả nhìn thấy hết với góc nhìn của thượng đế, nhất thời họ cười không ngừng được.

[Các anh chị em, mọi người có phát hiện ra lúc Yến Cửu xoay muỗng, sau khi mấy người vây xem không thấy bánh trứng gà, tất cả đều hướng mắt lên trần nhà để nhìn không?] - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

[Oa, ka ka ka, thật á?]

[Đúng vậy ha ha, tôi dùng mấy thứ một lúc để xem nên phát hiện mọi người ở đó đều ngửa đầu lên, nhìn thứ gì đó trên trần nhà.]

[Tôi cũng nhìn thấy, hơn nữa tôi còn quay màn hình lại, tôi đã đăng lên weibo rồi ha ha ha]

[Họ tìm bánh à?]

[Bậc thầy pháp thuật trong kỷ nguyên mới - Yến Cửu.]

Đinh Tư Dận là người hóng hớt không sợ chuyện, nhân lúc ống kính đến sát Yến Cửu để quay thành phẩm nấu ăn, anh ta nhanh tay đưa muôi vào thăm dò, gõ nhẹ một cái lên miếng bánh trứng đã trở nên vô cùng cứng rắn kia.

Bánh trứng gà phát ra tiếng “cạch cạch”

[Cửu Cửu: Tha được thì nên tha, Đinh Tư Dận, tôi khuyên anh nên sống tử tế.]

[Có thể cả đời này, trứng gà không bao giờ nghĩ ra sau khi mình chín lại có thể phát ra được âm thanh như thế này.]

 [Trứng gà: 6] (6 mang ý là lợi hại)

Cuối cùng đã tới lúc kiểm tra, cho dù Yến Cửu đã biết thành tích của mình có thể xếp chót, nhưng cậu vẫn khó tránh khỏi lo lắng.

[Nhìn biểu cảm của cậu ấy, vừa lo lắng lại vừa có vẻ như mong đợi nhỉ.]

[Có gì mà lo lắng với mong chờ chứ?]

[Bánh trứng gà còn đen hơn cả đáy chảo, nếu là tôi, chắc chẳng còn mặt mũi gặp ai, cậu ta còn không biết xấu hổ đứng đó chờ thành tích.]

[Phép lịch sự: Các cậu là Yến Cửu à?]

Ekip chương trình ỷ vào việc những người bạn nhỏ không nhớ được ba mình đã làm cái gì, chia bữa sáng của các ba ra thành năm phần nhỏ và đặt trước mặt mấy bạn nhỏ.

“Các bé yêu, có thể bắt đầu thưởng thức bữa ăn sáng của các con rồi.”

Daniel có thân hình lớn nhất trong số năm đứa bé, vì vậy cũng nhanh đói hơn so với mấy bạn nhỏ khác.

Nghe ekip chương trình lên tiếng, thằng bé lập tức cầm đũa lên gắp một con tôm cho vào miệng ăn, nhưng chưa cần Đinh Tư Dận hỏi ra ba chữ “Như thế nào” đầy mong chờ thì Daniel đã dùng biểu cảm cho anh ta câu trả lời trực quan nhất.

Chỉ thấy sắc mặt thằng bé cứng đờ, giống như không cầm nổi đũa nữa: “Không ngon, mặn chết con rồi.”

Vì tạo hiệu quả cho chương trình, nhân viên làm việc dựa theo mệnh lệnh của tổng đạo diễn, nhanh chóng đẩy bánh trứng gà của Yến Cửu đến trước mặt Daniel: “Daniel, nếm thử cái này một chút.”

Phần nám đen đã bị cắt sạch sẽ, phần còn lại trong đĩa là miếng bánh trứng gà nhìn dưới ánh sáng cũng có màu sắc không tệ.

Daniel muốn đổi loại thức ăn khác để nhanh chóng quên đi con tôm mặn đã lập tức cầm đũa lên, trong ánh mắt lo lắng của Miêu Trí Quân, thằng bé cắn một miếng trứng gà.

Ba giây sau, khóe miệng thằng bé lập tực xụ xuống, không nhịn được mà khóc nức nở: “... Ba, con muốn về nhà.”

[Ha ha đm, hiếm quá, lại có thứ mà Daniel không thích ăn.]

[Hai đĩa thức ăn kia, có lẽ không ai có thể nuốt được.]

[Không ngờ chỉ một đứa bé đã có thể thu nhận được hai nhân tài Ngọa Long Phượng Sồ.*]

*Ngọa Long Phượng Sồ: Chỉ hai vị nhân tài trong tam quốc là Gia Cát Lượng và Bàng Thống.

[Đạo diễn, ông có chắc chắn rằng đây là cuộc thi giữa các ba chứ không phải đang đầu độc trẻ nhỏ đấy chứ?]

Trong khi Daniel vứt đũa xuống và bỏ đi, Mạt Mạt lại dùng muỗng nhỏ ăn nhiệt tình: “Măm ngon~ Cửu Cửu cũng đến măm~”

Yến Cửu cũng không nhìn nổi nữa: “Mạt Mạt, hay là chúng ta đừng ăn nữa.”

Phoebe nuốt đậu xanh trong miệng xuống: “Chú Tiểu Cửu, thật sự ăn rất ngon!”

[Không thể tưởng tượng được ở nhà Mạt Mạt đã ăn gì để sống.]

[Mạt Mạt, nếu như con bị bắt cóc thì nháy mắt đi, dì sẽ đến cứu con.]

[Bé ngoan mau nhổ ra! Dì không muốn con trúng độc đâu!]

[Hai đứa bé này bị mất vị giác rồi à?]

Trước khi mặt đám nhỏ đổi màu giống đám thức ăn, ekip chương trình đã ngăn chặn thảm kịch một cách kịp thời: “Các bé yêu, bây giờ có thể bỏ phiếu rồi, mỗi con hai phiếu, các con hãy chia ra rồi đặt bên cạnh mâm thức ăn mà các con thấy ngon.”

“Mạt Mạt, phải công bằng.”

Câu nói này của Yến Cửu khiến Mạt Mạt đang định bỏ phiếu cho Đinh Tư Dận thân thiết đành phải cho rớt.

“Được rùi ạ~” Mạt Mạt không chút do dự thu tay về, quay đầu nhìn về hướng Hạ Vân Sinh.

Không cần nói cũng biết, trong lòng cậu nhóc đã có người được chọn rồi.

Đinh Tư Dận chỉ có thể mắt ngấn lệ mà nhìn Mạt Mạt đi qua trước mặt mình, ưỡn ngực ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng, dáng vẻ cực kỳ tuyệt tình.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play