Chủ tiệm rửa xe vội vã chạy đến để tranh thủ lên hình không ngớt lời khen ngợi: “Diễn viên đúng là khác biệt thật, mặc đồ công nhân của chúng tôi cũng đẹp thế này.”
[Rõ ràng là bộ đồ lao động bình thường, nhưng ảnh đế mặc vào sao lại đẹp trai thế nhỉ, eo thon chân dài, quyến rũ quá.]
[Vai hơi mỏng, khung xương cũng nhỏ.]
[Đúng vậy, màu sắc của bộ đồ này khiến anh ấy trông không được khỏe cho lắm.]
[Hạ Vân Sinh đã thay xong quần áo từ lâu rồi, sao Yến Cửu vẫn chưa ra?]
[Chắc không phải lại đang giở chứng cậu ấm nhà giàu đấy chứ? Kén chọn quần áo do tổ chương trình cung cấp không muốn mặc à?]
[Ồ, nói năng hàm hồ thế hả? Lúc đó không biết là ai nói nhà Yến Cửu chắc chắn không khá giả, giờ lại bảo cậu ấy giở chứng cậu ấm nhà giàu, buồn cười thật.]
Phòng phát sóng trực tiếp đang tranh cãi lần thứ hai bỗng im bặt khi Yến Cửu bước ra khỏi phòng thay đồ.
Có lẽ là vì lúc thay quần áo, kính mắt vướng víu nên đã tiện tay tháo ra nhưng lại quên mang theo, khi nhìn xung quanh, đôi mắt hoa đào ngậm nước của Yến Cửu khẽ nheo lại.
“Cậu Yến, ở đây này.” Nhân viên quay phim vẫy vẫy tay.
Những người không nhìn rõ mọi thứ thường lo lắng rằng mình sẽ gây rắc rối cho người khác.
Yến Cửu cũng không ngoại lệ.
Cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hạ Vân Sinh đã thay xong quần áo, đang đứng cạnh nhân viên quay phim, không khỏi cười xin lỗi: “Lần đầu tiên tôi mặc bộ đồ này, lúc đầu không mặc được, làm mất thời gian của mọi người, thật ngại quá.”
Cùng với bước chân tiến lại gần của Yến Cửu, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng được nhìn rõ diện mạo của thanh niên tuấn tú lúc này.
Bộ đồ liền thân trông có phần quê mùa ban đầu, nhưng khi được cậu mặc vào lại toát lên một vẻ phóng khoáng khó tả.
Ống kính từ từ tiến lại gần, phóng to.
Đường cong vai và cổ của thanh niên cực kỳ xinh đẹp, động tác cúi đầu ấn chặt miếng dán ở eo khiến đường viền xương bả vai sau lưng cậu lấp ló hiện ra, đặc biệt là tư thế đứng nghiêng người, ngay cả hình dạng xương quai xanh dưới lớp vải mỏng cũng lộ rõ, càng thêm mê hoặc lòng người.
Không biết có phải là do vô tình làm rối tóc khi thay quần áo hay không, vài sợi tóc mai theo động tác của cậu khẽ đung đưa hai cái, lại bị bàn tay giơ lên vuốt vuốt một cách tùy ý, lộn xộn mà đẹp mắt. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
[Con xin lỗi, bố mẹ.]
[Cậu ấy mặc như vậy, thậm chí tôi đột nhiên cảm thấy mình không thể mua nổi bộ đồ này.]
[Những khuyết điểm mà tôi miễn cưỡng chọn ra trên người Hạ Vân Sinh… dường như đều đã được cậu ấy bù đắp.]
[Bộ đồ liền thân quả là phát minh vĩ đại.]
*
“Cậu Yến, kính của cậu.” Nhân viên quay phim chỉ vào phòng thay đồ sau lưng Yến Cửu: “Có phải để quên trong đó rồi không?”
Lúc này Yến Cửu mới nhớ ra mình không nhìn rõ mọi thứ là vì không đeo kính, vội vàng quay người vào phòng lấy ra.
“Cửu Cửu xinh đẹp~”
Mạt Mạt đã đợi từ lâu kịp thời tâng bốc, quả nhiên nhận được một cái thơm má từ ông cha già.
Nhân viên đứng cạnh Hạ Vân Sinh đã được thay thế bằng ông chủ tiệm rửa xe: “Tiếp theo tôi sẽ giải đáp cho hai vị những vấn đề liên quan đến việc rửa xe.” ( truyện trên app T Y T )
Yến Cửu nhìn quanh một lượt, hỏi ông chủ: “Xưởng rửa xe lớn như vậy, chi phí mỗi ngày không ít, nhưng địa thế cũng khá tốt, với năm vị trí làm việc, mỗi ngày có thể rửa được khoảng bốn mươi đến bốn mươi lăm chiếc xe?”
Ông chủ cầm hai khẩu súng phun nước, thở dài than thở: “Ôi chao, đúng vậy, chỉ khoảng bốn mươi bốn lăm chiếc thôi, bây giờ kinh doanh ế ẩm, xưởng rửa xe không giữ được người, chẳng có mấy người trẻ tuổi chịu làm nghề này, chúng tôi làm ăn chẳng dễ dàng gì.”
Yến Cửu suy nghĩ một chút về triển vọng của ngành rửa xe, cảm thấy ông chủ nói không sai, bèn thở dài theo, vỗ vỗ bả vai ông chủ: “Sẽ khá lên thôi.”
[Hai người rốt cuộc ai mới là ông chủ?]
[Ha ha ha tôi cũng định nói thế đấy.]
[Ông chủ âu phục giày da đứng sau Yến Cửu mặc bộ đồ liền thân, nhưng làm người ta kinh ngạc chính là hình ảnh này lại chẳng có gì sai sai.]
[Có ekip chương trình làm quảng cáo thế này, sao có thể không tốt?]
Hạ Vân Sinh tinh mắt nhìn thấy thứ ông chủ đang cầm, nhẹ nhàng hỏi: “Chúng ta dùng cái này để rửa xe à?”
Hình như nhỏ quá, không biết lượng nước có đủ không nhỉ?
Nghe anh ấy nói vậy, ông chủ sửng sốt, nhìn xuống theo tầm mắt của Hạ Vân Sinh, thấy khẩu súng phun nước trong tay mình, liền cười lớn: “Ha ha ha, tất nhiên không phải rồi, thầy Hạ, đây là để cho hai đứa nhỏ chơi.”
[Ảnh đế ở cùng với Yến Cửu lâu, hình như cũng ngốc theo rồi ha ha ha.]
[Yến Cửu: Bạn dùng chữ “cũng” này là có ý gì hả?]
Ông chủ cúi người xuống, cười ha hả hỏi Khâu Khâu và Mạt Mạt: “Các bạn nhỏ, bác có súng phun nước ở đây này, các cháu có muốn chơi không?”
Đây là thứ ông ta đã mua trước sau khi biết được trong chương trình có hai đứa trẻ.
Khâu Khâu ở nhà bị ba quản rất nghiêm, không được phép chơi những thứ này, bây giờ chỉ có daddy ở bên cạnh, Khâu Khâu cũng trở nên gan dạ hơn.
Cậu bé nắm tay Mạt Mạt, vẫn còn hơi lo lắng : “... Daddy, con có thể chơi không?”
Hạ Vân Sinh do dự hé miệng, như đang băn khoăn gì đó.
Khâu Khâu không đợi được câu trả lời, cũng hiểu được ý của daddy, đang định ngoan ngoãn từ chối ông chủ thì nghe thấy chú Tiểu Cửu hào sảng nói: “Chơi, có gì không được, chú ý an toàn là được, mau đi đi.”
Ỷ vào có chú Tiểu Cửu chống lưng, Khâu Khâu ôm súng nước, kéo Mạt Mạt chạy về phía xa, không dám quay đầu nhìn ánh mắt của daddy.
[Tôi cảm thấy hình như Khâu Khâu rất sợ Hạ Vân Sinh.]
[Không phải, tôi cảm thấy hình như Khâu Khâu và daddy của cậu bé đều sợ Hà Nghị.]
“Ha ha, một lát nữa làm phiền hai cậu ký tên cho tôi được không?” Ông chủ căng thẳng xoa tay.
Yến Cửu cười nói: “Một mình anh Sinh ký tên là đủ rồi, tôi ký xong thì chẳng còn ai đến nữa, ông không chê bai là được.”
Ông chủ nhếch miệng cười nói: “Sao lại thế được? Cậu không biết mình bây giờ…”
“Hi hi hi~”
Tiếng cười của Khâu Khâu và Mạt Mạt đã cắt ngang lời ông chủ, tiện thể cũng khiến ông ta nhớ ra việc ekip chương trình yêu cầu họ không được tiết lộ tình hình phát sóng trực tiếp cho khách mời.
“Được rồi ông chủ, ông nói cho chúng tôi biết chi phí và quy trình rửa xe nhé,” Yến Cửu mở cửa xe, cười sảng khoái: “Chúng ta vừa làm vừa nói.”