Phát sóng trực tiếp vẫn chưa kết thúc, trên người Mạt Mạt vẫn gắn micro.
Đài truyền hình Phù Vân luôn luôn dẫn đầu trong ngành nên công cụ sử dụng cũng là loại hạng nhất, cho dù là âm thanh bên cạnh micro phát ra rất nhỏ, nó cũng có thể ghi lại được toàn bộ.
Vì thế, dù Yến Cửu đã cố gắng thì thầm nhưng yêu cầu của cậu thật sự rất đáng xấu hổ.
“Con đi... Lấy cho ba chiếc quần sịp được không?” Yến Cửu xấu hổ cúi đầu xuống, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào Mạt Mạt.
[Ha ha ha ha, hóa ra là thế!]
[Tôi cười chết mất, lúc cậu ấy vừa mới đi vào, tôi đã cảm thấy hình như cậu ấy thiếu thứ gì đó.]
[Không được, tôi cười chảy cả nước mắt rồi, chỉ cần nghe tiếng là tôi cũng có thể tưởng tượng ra được hình ảnh rồi, ha ha ha.]
Mạt Mạt không hiểu cái gì là phát sóng trực tiếp, cũng không biết mọi cử động của mình đều bị hàng ngàn hàng vạn người chú ý.
Cậu nhóc đưa chiếc quần hình Người Nhện cho Yến Cửu qua khe cửa: “Cửu Cửu cầm quần siêu anh hùng giúp con, Mạt Mạt sẽ đi ngay~”
Mạt Mạt vừa mới quay người, Yến Cửu chợt nhớ lại chuyện xảy ra khi Mạt Mạt giúp cậu xếp hành lý lúc ở nhà vào ban ngày.
Nghĩ tới đây, cậu đột nhiên giật mình, lo lắng lên tiếng nhắc nhở Mạt Mạt: “Mạt Mạt, đừng hỏi gì cả, cứ cầm đến…”
Nhưng đã chậm rồi, lúc cậu mở miệng, giọng nói non nớt của cậu nhóc đã vang vọng khắp phòng phát sóng trực tiếp: “Cửu Cửu muốn quần sịp hình con bò hay quần sịp hình gấu mèo~”
[Yến Cửu: Tôi đã chết.]
[ Ha ha ha, ghi hai bàn.]
*
[Tôi không thể nào tưởng tượng được rằng đằng sau vẻ ngoài đường đường chính chính mỗi ngày của Yến Cửu, lại là một chiếc quần sịp hình con bò.]
[Tôi thấy đùa cũng phải có mức thôi, thỉnh thoảng nói quần sịp hình con bò còn được, nhưng các cậu cứ nói liên tục như vậy… Đã suy nghĩ đến cảm nhận của quần sịp gấu mèo chưa?]
[Ha ha ha, thế này thì ngày mai Yến Cửu gặp người khác kiểu gì, tôi lại phát bệnh cũ là ngại giùm cậu rồi đấy.]
Trong phòng tắm, Yến Cửu đã không còn hy vọng gì nữa rồi.
Bầu không khí bị hun nóng đến mức độ này, cậu xuyên đến đây còn ý nghĩa gì nữa?
Suy nghĩ đến xếp hạng vào tối thứ sáu, cậu cảm thấy da đầu mình tê dại.
Thế nhưng chỉ cần cậu không thừa nhận, những chiếc quần sịp trong miệng Mạt Mạt đều không phải của cậu.
Vì vậy, để che giấu thẩm mỹ ngây thơ của mình, Yến Cửu chỉ có thể giả vờ như không nghe rõ, tiếp tục cắn răng mà mạnh miệng nói: “A? Ba quên rồi… Không nhớ có những loại quần sịp nào, con lấy cái nào cũng được.”
Mạt Mạt đứng bên cạnh vali hành lý ở trong phòng ngủ nên không nghe rõ, chỉ có thể cố gắng nghe được chữ gần cuối: “Ồ... Cửu Cửu muốn quần sịp cún à?”
Nói xong, cậu nhóc lại lật vali lên tìm lần nữa, miệng lẩm bẩm: “Quần sịp cún ở đâu ta…” ( truyện trên app T Y T )
[Mẹ nó chứ! Tôi bị hai ba con nhà này làm cười chết mất!]
[Đại sư không tai - Mạt Mạt, xuất hiện ngang trời.]
[Yến Cửu: Ba nói quên, con lại nói ba muốn cún.*]
(*) Quên có phiên âm là wáng, còn tiếng sủa của cún có phiên âm là wāngwāng, Mạt Mạt nghe không rõ nên hiểu nhầm.
[Không ai để ý là trừ quần sịp con bò và quần sịp gấu mèo ra, Yến Cửu còn thật sự có một cái quần sịp cún sao?]
[Sau này mọi người không cần lo lắng, trời sập xuống có miệng của Yến Cửu chống đỡ rồi.]
“Tìm được rồi!” Giọng nói non nớt của Mạt Mạt bỗng nhiên vang lên, lập tức thu hút lại sự chú ý của khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp về màn hình.
Nhưng trong nháy mắt, khi Mạt Mạt kéo chiếc sịp hình cún từ trong vali ra, người quay phim bắt đầu điên cuồng chuyển động chân, làm lệch hướng máy quay, không để quần sịp của Yến Cửu lộ ra hoàn toàn trước mắt khán giả.
[A a a a a! Màn hình đâu, sao không thấy?]
[Người đâu, lôi nhân viên quay phim này ra rồi trừ tiền.]
[Trong nháy mắt, tôi đã chụp màn hình lại được rồi, là một chiếc quần sịp đùi màu trắng viền đen, đằng trước in một con cún bé, đằng sau in hai con cún lớn.]
[Áu áu, xin ảnh nào cô em.]
[Yến Cửu: Cậu quá bạo rồi đó rồi.]
... Cái cấu tạo này, chỉ cần tưởng tượng qua thôi là đã thấy thú vị rồi.
“Mạt Mạt, lấy áo choàng tắm.” Nhân viên quay phim nhắc nhở nhẹ nhàng: “Nếu không ba cháu sẽ lạnh.”
Mạt Mạt đang cầm quần sịp cún đến nhà tắm dừng bước, ngẩng đầu lên, chớp đôi mắt to nhìn về phía nhân viên quay phim rồi nói: “Chú nói gì ạ?”
Nhân viên quay phim cầm chiếc áo choàng tắm bị quên nằm trên ghế lên, đưa cho Mạt Mạt: “Phải đưa cho ba cháu cả cái này nữa.”
Mạt Mạt cầm bằng cả hai tay, nghiến hàm răng nhỏ lại nói: “Oa, cảm ơn chú ạ.”
Vừa dứt lời, cậu nhóc đã bắt đầu cuộc cứu vớt ông cha già của mình khỏi nước sôi lửa bỏng với khí thế bừng bừng, hùng dũng và oai vệ.
“Kính coong, kính coong~” Mạt Mạt đứng ở bên ngoài cửa phòng tắm, bắt chước tiếng chuông cửa kêu lên : “Cửu Cửu mở cửa~ là Mạt Mạt nè~”
[Ba cháu không dám mở cửa đâu.]
[Yến Cửu: Lòng tôi chết rồi, có mặc hay không cũng không quan trọng nữa.]
[Ha ha ha, nghe cũng vần ghê nhỉ chị em.]
“Ken két” một tiếng, cửa phòng tắm bị kéo ra thật nhẹ, ngay sau đó một cánh tay dài trắng nõn, vẫn còn đọng nước đưa ra, trong giọng nói dường như có đôi phần khó chịu: “... Đưa cho ba.”
Nhân viên quay phim là người vô cùng có đạo đức nghề nghiệp, lúc quay phim tuyệt đối không lợi dụng lúc người khác gặp nguy, nhưng lúc nào anh ta cũng nhớ kỹ mình cần phải đóng góp một phần sức để tạo ra lợi ích cho thị giác của khán giả đang xem.
[Sao có thể như vậy chứ... Quá đẹp, tay tôi lúc mới tắm xong nhìn như con tinh tinh chưa tiến hóa xong ấy, toàn là nếp nhăn thôi.]
[Có phải đổi nhân viên quay phim rồi hay không? Sao anh ta có thể quay mượt như thế này được?]
[Thư ký đâu, tra cho tôi.]
[Tôi cũng cảm thấy vậy, nhân viên quay phim này hình như lịch sự hơn người buổi sáng nhiều, hơn nữa còn quay rất đẹp.]
[Có thể là như vậy không nhỉ? Tay Yến Cửu vốn đã đẹp sẵn rồi.]
Trong phòng tắm, Yến Cửu siết chiếc quần sịp khó khăn lắm mới có được, vịn tường rồi lắc nhẹ đầu, cố gắng giải tỏa cảm giác ngứa ran đột ngột này.
Mấy ngày sau khi xuất viện, thời gian ngủ của cậu thất thường, ban đêm thường không buồn ngủ, ban ngày lại ngủ không dậy nổi. Nếu không phải vì nghĩ đến Mạt Mạt, sợ là cậu phải ngủ liền mấy ngày mới dậy.
Cảm giác đau đớn từ từ rút đi, trước mắt cũng rõ ràng hơn một chút khiến Yến Cửu tưởng rằng trạng thái của mình đã tốt lên, lập tức đỡ bồn rửa tay rồi đứng thẳng người, muốn mặc áo choàng tắm vào để ra ngoài.