Trái tim Yến Cửu đột nhiên ấm lên.
Cậu ngồi xổm xuống, đặt Mạt Mạt ngồi lên đùi: “Mạt Mạt đã ăn chưa?”
Mạt Mạt dường như chưa chuẩn bị trước cho câu hỏi này của cậu, cậu nhóc lập tức thu lại nụ cười tủm tỉm đầy răng sữa nhỏ của.
Cậu nhóc chớp chớp đôi mắt to bối rối, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên rồi nở một nụ cười thật tươi: “Mạt Mạt có hai cái ạ.”
[Không! Cậu nhóc chỉ có một cái! Cậu nhóc còn chưa ăn! Yến Cửu, cậu tuyệt đối không được ăn đâu!]
[Đây đúng là một thiên thần, hu hu, tôi khóc đây!]
[Yến Cửu, nếu cậu dám ăn, tôi sẽ đấm gãy răng cậu!]
*
Nhìn Mạt Mạt lộ ra biểu cảm này, sao Yến Cửu có thể không biết cậu nhóc định làm gì.
“Mạt Mạt của chúng ta là có hiếu nhất, ba rất vui vẻ.” Yến Cửu nhận lấy miếng sợi cay trong tay Mạt Mạt, tay còn lại dắt Mạt Mạt, xoay người đi về phía bàn trà: “Mạt Mạt có cảm thấy cay không? Ba giúp con rửa qua rồi lại ăn được không?”
Mạt Mạt nắm thật chặt ngón tay Yến Cửu, tung tăng nói: “Được ạ”~ “
Còn bốn mươi phút nữa phát sóng trực tiếp mới kết thúc, vì thế nhân viên quay phim vẫn tận tụy với công việc đi theo đằng sau lưng hai ba con Yến Cửu.
Đầu ngón tay thon dài cầm sợi cay đỏ thẫm, quá nhiều dầu mỡ bóng nhẫy dính trên ngón tay trắng ngần của Yến Cửu, nhỏ từng giọt xuống dưới.
[Sợi cay bị kẹp trong tay cậu ấy giống như đang thờ ơ cầm một điếu thuốc vậy, rõ ràng là tôi ghét người hút thuốc mà, ahhhhh!]
[... Nhỏ giọt, nhỏ giọt.]
[Người chị em bên trên, nhìn cô có vẻ không ổn lắm.]
[Có phải nhân viên quay phim hơi hiểu chúng ta quá mức rồi không…]
Lúc trước khi Mạt Mạt đi chơi với Phoebe, nhân viên quay phim mới vừa lúc vào cửa, Yến Cửu thấy đổi người bèn hiểu ngay đã có chuyện gì xảy ra. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Không biết nên nói hay không, hình như Tư Việt không quá mức thù địch Mạt Mạt như trong mô tả của tác giả ở tác phẩm gốc, khi thấy đứa bé bị oan trên sóng truyền hình, anh vẫn không thể nào để yên được.
Có lẽ tác giả cũng không thể nào khống chế được hai chữ tình cảm này.
Yến Cửu rửa sạch gia vị trên sợi cay, sau đó mới xé một đoạn ngắn đưa lại gần cái miệng nhỏ đang chờ được cho ăn của Mạt Mạt, nhẹ nhàng nói: “Nếu vẫn thấy cay thì để ba rửa thêm chút nữa.”
Mạt Mạt chép miệng, tỉ mỉ cảm nhận một lúc, bỗng dưng ánh mắt trở nên sáng ngời, thậm chí còn hưng phấn đến mức xoay tại chỗ hai vòng: “Măm ngon lắm! Không cay chút nào ạ!”
Bé ngốc này, chỉ ăn sợi cay thôi mà đã vui như thế.
Lúc Yến Cửu chuẩn bị xé một miếng nhỏ nữa để đút cho Mạt Mạt, lại bị hai tay Mạt Mạt nâng cổ tay mình lên, dùng sức đẩy về phía miệng của cậu: “Cửu Cửu măm đi~ muốn Cửu Cửu măm~”
[Mạt Mạt, dì cũng muốn ăn sợi cay]
[Tôi thật sự không chịu đựng được nữa rồi, tại sao trước khi đi ngủ lại nhìn thấy một đứa bé đáng yêu như vậy, thế này thì sao tôi có thể ngủ được cơ chứ!]
[Trong mắt Mạt Mạt không có khái niệm gì đối với sợi cay, cậu nhóc chỉ biết là đồ mình thấy ngon thì cũng phải cho ba mình ăn, hu hu, Mạt Mạt thật đáng yêu.]
Trong lòng Yến Cửu bỗng thấy ấm áp bởi hành động của Mạt Mạt, cậu nương theo sức đẩy của cổ tay Mạt Mạt, ăn miếng sợi cay kia, sau đó cũng học theo dáng vẻ của Mạt Mạt, mở to mắt ngạc nhiên, mỉm cười khen ngợi: “Wow, ngon quá, ba chưa bao giờ được ăn món nào ngon như vậy, cảm ơn Mạt Mạt~”
“Không có gì nhoa~ đây cũng là điều mà Mạt Mạt nên làm mà!”
Mạt Mạt được nghe lời khen ngợi của Cửu Cửu còn vui hơn với việc ăn miếng sợi cay, Mạt Mạt thích nhất là nhìn thấy Cửu Cửu vui vẻ.
Yến Cửu bật cười đưa tay lau sạch dầu trên khóe miệng Mạt Mạt: “Vậy chúng ta ăn xong thì đi tắm có được không? Tắm xong, ba kể cho Mạt Mạt nghe câu chuyện chúc ngủ ngon.”
“Vâng~”
Ở Kinh Hải, tháng mười là đã vào mùa thu, thời tiết vào ban đêm càng thêm khó chịu.
“Ba đi tắm trước, Mạt Mạt chơi với chú quay phim một lúc nha.”
Cậu nói tắm trước là để làm cho phòng tắm ấm lên, Mạt Mạt sẽ không bị nhiễm lạnh, mặc dù có đèn sưởi nhưng cậu vẫn muốn cố gắng làm mọi việc đến mức tốt nhất.
[Phòng tắm cám dỗ.AVI]
[Bạn hiểu AVI đấy.]
[Anh nhân viên quay phim hiểu chuyện, kính nhờ anh đi theo vào trong.]
[Nhân viên quay phim: Tôi không muốn đùa giỡn với sự nghiệp của mình.]
Yến Cửu tắm mười lăm phút, toàn bộ người xem phát sóng trực tiếp đều bị tiếng nước mơ hồ làm cho khó dằn nổi tâm trạng tận mười lăm phút.
Vậy mà lúc này, trong phòng tắm, Yến Cửu gặp phải tình huống khó xử chưa từng có.
Lúc cậu vào phòng tắm còn đang suy nghĩ thái độ của Tư Việt với Mạt Mạt, vì thế còn quên cầm cả khăn tắm, chứ đừng nhắc tới cầm thêm… gì đó để thay.
Còn khoảng hơn hai mươi phút nữa mới đến mười giờ, cậu cũng không thể nào thật sự ở trong phòng tắm đến mười giờ mới đi ra.
Hơn nữa, sau mười giờ sẽ ghi hình và phát sóng, cho dù khán giả trên không nhìn thấy thì những biên tập viên hậu kỳ cũng sẽ thấy.
Yến Cửu cậu đây anh minh một đời, tuyệt không cam lòng ngã mất mặt trong chuyện này.
Cho nên... Có lẽ... Chắc là... Chỉ có thể cầu cứu cậu con trai hiếu thảo của mình.
Yến Cửu dùng quần áo dơ chưa thay, tùy tiện che vào, cẩn thận mở cửa phòng tắm ra đúng một kẽ hở rồi gọi: “Mạt Mạt…”
Nhân viên quay phim tai thính mắt tinh vội vàng nhắc nhở: “Mạt Mạt, ba con gọi con nè.”
Nghe vậy, Mạt Mạt đang cầm quần sịp nhỏ để thay của mình, bày ra tư thế của Ultraman, nhanh chóng di chuyển đôi chân ngắn ngủn của mình, tiến về phía nhà tắm: “Cửu Cửu! Con đến đây~ đến lượt Cửu Cửu giúp Mạt Mạt tắm xơm xơm rồi à~”
Yến Cửu sợ Mạt Mạt đẩy cửa phòng tắm ra, khuôn mặt lập tức trắng bệch, sau khi vội vàng đè xuống, chỉ có đôi lông mày và ánh mắt là lộ ra qua khe cửa: “Không, không phải, một lúc nữa cơ. Mạt Mạt, con giúp ba một chuyện trước được không?”
“Được ạ~” Đối mặt với tất cả những yêu cầu của Cửu Cửu, Mạt Mạt sẽ đồng ý không chút do dự nào.
[Tôi có một suy đoán to gan.]
[Hình như tôi cũng đoán được.]
[Làm sao đây, ngón chân của tôi cũng bắt đầu hoạt động rồi.]
[Tại sao Yến Cửu luôn có thể tạo ra những chuyện đỉnh cao như vậy chứ, ha ha ha]