Nhậm Trát châm một điếu thuốc: “Bắt đầu từ ngày mai, cháu không cần quay phát sóng trực tiếp cho Yến Cửu nữa.”
“Tại sao vậy đạo diễn Nhậm?” Phí Nhân khó hiểu: “Mặc dù hôm nay cháu quay phim có chút ngoài ý muốn, nhưng rất nhiều khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đều mắng Yến Cửu rất dữ dội mà.”
“Tại sao à? Đương nhiên là ý của bên trên.” Nhậm Trát phủi bụi tàn thuốc lá.
Phí Nhân dựa vào việc cậu ta là cháu trai bên ngoại của Nhậm Trát, thản nhiên hỏi thẳng: “Ở trên? Là ai?”
Đột nhiên, Nhậm Trát nhảy dựng lên khỏi ghế, vứt điếu thuốc trên tay xuống đất, tức giận nói: “Cậu có thể giữ cháu ở lại trong nhóm làm việc là cháu đã phải thắp hương rồi! Còn muốn hỏi bên trên là ai nữa?”
Lúc điện thoại của giám đốc gọi đến, cảm xúc khó chịu trong lời nói khiến anh ta sợ tới mức suýt tè ra quần.
“Có lẽ người bên trên cũng đã xem phát sóng trực tiếp đầu ngày, họ không thích cách quay đột ngột này lắm, dù sao thì giám đốc cũng không nói lý do cụ thể, cậu nghĩ lệnh này cũng không phải do ông ấy đưa ra.” Nhậm Trát cũng không hiểu tại sao, nhưng nhiệm vụ của anh ta là tuân lệnh, không có tư cách hỏi thêm.
“Chẳng lẽ Yến Cửu thật sự có lai lịch gì đó?”
“Không thể nào, mọi người đều biết lai lịch của Yến Cửu rất kém, nếu không, với dáng vẻ thích cọ xát để nổi tiếng như thế, nếu thật sự có một gia đình giàu có, cậu ta có thể che giấu lý lịch không nói cho mọi người không? Trừ khi cậu ta bị bệnh.”
“Vậy cháu lại…”
Phí Nhân vẫn muốn giãy giụa một chút.
Nhậm Trát xua tay: “Quên đi, dù như thế nào đi nữa, bắt đầu từ ngày mai, cháu đổi chỗ với người quay phim của Hạ Vân Sinh trước đã.”
Các ông bố đang trò chuyện trong bữa tiệc, còn bốn đứa trẻ thì chơi đùa trong phòng khách rộng rãi, chẳng mấy chốc đã đến chín giờ tối, ekip chương trình tính toán thời gian rồi thông báo còn một tiếng nữa thì kết thúc buổi phát sóng trực tiếp ngày hôm nay.
“Vậy tôi xin phép rời trước, lát nữa tôi còn phải tắm cho Khâu Khâu.”
Hạ Vân Sinh dựa vào thực lực để kiếm ăn nên cũng không để ý nếu khán giả nói anh ấy chơi lớn. Sau khi nói tạm biệt một cách lịch sự, anh lập tức đứng dậy và rời đi.
Sau khi lăn lộn cả một ngày, Ni Ni rất mệt, Loan Trì cũng mượn lý do này với ekip chương trình để đưa Ni Ni lên lầu.
Chỉ còn lại ba người Miêu Trí Quân cùng hai người ngồi cách anh ta hai cái ghế là Đinh Tư Dận và Yến Cửu.
Yến Cửu cũng không thèm giả vờ, mệt mỏi duỗi người, sau khi quay đầu nhìn về phía Đinh Tư Dận và Miêu Trí Quân nói đi ngủ sớm một chút, cậu lập tức dẫn Mạt Mạt trở về phòng.
Nhưng Đinh Tư Dận dường như rất có hứng thú với hai ba con Yến Cửu, sau khi trở về phòng dọn giường, anh ta đi đến phòng của Yến Cửu và Mạt Mạt.
Ngay khi bước vào cửa, Đinh Tư Dận nhìn thấy Mạt Mạt mặc bộ đồ ngủ gấu trúc đang hăng hái biểu diễn một tiết mục cho ông cha già của mình - Điệu nhảy gấu trúc.
[Chắc chắn kiếp trước Yến Cửu đã cứu Mạt Mạt]
[Tại sao anh ấy có thể có một đứa con dễ thương như vậy chứ a a a.]
“Xin lỗi nha, cửa không đóng.” Ánh mắt Đinh Tư Dận dán chặt vào người Mạt Mạt: “Mạt Mạt, chị Phoebe mang theo rất nhiều đồ ăn vặt, tranh thủ ekip chương trình còn chưa thu lại, mau đi ăn một chút đi.” ( truyện trên app tyt )
Mạt Mạt đang nhảy múa thì bị nhìn thấy, trong lúc nhất thời có chút ngại ngùng. giọng nói cũng trở nên nhỏ hơn: “Vâng ạ! Cảm ơn chú Đinh.”
Cửu Cửu không thích cà rốt, nếu chị Phoebe có thứ gì đó mà Cửu Cửu thích, Mạt Mạt phải xin chị Phoebe cho cậu một ít!
“Mạt Mạt ngoan, gọi chú lại lần nữa.” Ngay khi Đinh Tư Dận nhìn thấy Mạt Mạt, toàn thân đều trở nên dịu dàng hơn so với cả lúc biểu diễn.
Mạt Mạt cũng rất biết giữ mặt mũi, ngoan ngoãn lặp lại: “Cảm ơn chú Đinh.”
“Ôi, không có gì đâu.” Đinh Tư Dận sờ đầu nhỏ của cậu nhóc thích đến mức không muốn buông tay: “Nhanh đi chơi đi.”
[Trong người Đinh Tư Dận có máu biến thái.]
[Tôi có lý do để nghi ngờ rằng Đinh Tư Dận đến nghiên cứu địa hình để làm quen với địa hình trước, tạo điều kiện cho việc nửa đêm đến bắt cóc cậu nhóc.]
[Ha ha ha, tôi cũng nghĩ như vậy.]
Mạt Mạt đang nhớ thương ông cha già của mình đứng ở cửa phòng Phoebe, thấy Ni Ni, Khâu Khâu và Daniel đều ở bên trong, cậu nhóc lập tức lo lắng nắm chặt bàn tay nhỏ của mình: “Chị Phoebe…”
Hình như, hình như chú Đinh mời Mạt Mạt đến…
Phoebe năm tuổi rưỡi rất nhạy bén, khi thấy Mạt Mạt có hơi sợ, cô bé bèn bước ra rồi dắt tay cậu nhóc vào: “Mạt Mạt tới đây nhanh lên, ăn đồ ăn vặt nào.”
“Chị Phoebe, hình như có rất nhiều nha? Thơm quá đi à.” Mạt Mạt cong mũi lên ngửi giống như một chú cún con.
Mạt Mạt suýt chút nữa chảy nước miếng giống Việt Quất.
Phoebe cũng giống như ba mình, có một tình yêu quá mức dành cho Mạt Mạt.
Nghe thấy Mạt Mạt hỏi, cô bé lập tức dừng việc phát đồ ăn vặt, nhẹ nhàng trả lời: “Để chị nói cho em nghe nha, đây là sợi cay, ăn siêu ngon, đến đây, cho em nếm thử một chút.”
Mạt Mạt định đưa tay ra để lấy, nhưng lại bị Daniel đẩy ra phía sau, suýt nữa đứng không vững.
Nhưng cậu nhóc lại không hề tức giận, mà ngước lên nhìn khuôn mặt Daniel rồi nhẹ nhàng xin lỗi: “Anh Đại Ngưu, em xin lỗi....”
[Ha ha ha ha ha, cái tên mang đậm phong cách tây như Daniel mà bị gọi thành Đại Ngưu, đúng là Mạt Mạt.]
[Trời ơi, tôi chịu thằng bé Daniel này rồi, Mạt Mạt không chặn đường thằng bé, tại sao thằng bé lại đẩy Mạt Mạt?]
[Mạt Mạt giống y như ba của cậu nhóc, luôn luôn lấy sự chân thành làm đầu.]
[Con trai của Miêu Trí Quân thật sự bị chiều đến hư rồi, khi ba thằng bé bắt nó gọi Yến Cửu là chú, thằng bé cũng không chịu gọi, chẳng lịch sự chút nào.]
[Bạn này đúng thật là, Daniel vẫn chỉ là một đứa trẻ con, có thể dùng từ ngữ độc ác để nói trẻ con thì đúng là chỉ có bạn thôi.]
Daniel bị lời xin lỗi của Mạt Mạt làm cho bất ngờ, lúng túng quay đầu rồi không để ý đến Mạt Mạt.
Rõ ràng là Phoebe không muốn nói chuyện với Daniel, vì vậy cô bé đưa cho Mạt Mạt một sợi cay: “Cái này hơi cay, em chỉ được ăn một cái thôi, nếu không sẽ bị đau bụng đó.”
“Cảm ơn chị Phoebe! Chị Phoebe ngủ ngon!”
Sau đó, Mạt Mạt cầm lấy miếng sợi cay kia rồi lạch bạch chạy về phòng.
Yến Cửu vừa mới thay đồ ngủ, lúc xoay người lại thì thấy con trai chạy vào phòng dáng vẻ vui sướng của: “Mạt Mạt của chúng ta về sớm như vậy à? Nhớ ba à?”
“Cửu Cửu~ thử!” Mạt Mạt cố gắng duỗi bàn tay nhỏ bé ngắn ngủn của mình ra, muốn đưa miếng sợi cay đến miệng Cửu Cửu.