Dưới sự bày mưu tính kế của Tần Thụ, tài xế rất là “không cẩn thận” lái xe lên đường cao tốc đang ùn tắc.

“Đạo diễn, xin lỗi anh, tôi không quen đường bên này lắm, với lại vừa nãy GPS bị lag nên tôi bị nhầm sang đường khác.”

Yến Cửu nhìn lướt qua bên ngoài cửa sổ, trong lòng cậu hiểu rõ.

Chiếc xe Unimog có bề ngoài hầm hố cứ thế lang thang hơn một tiếng giữa trung tâm thành phố Kinh Hải, mãi đến lúc năm rưỡi mới đến được —— biệt thự vùng ngoại ô mà ekip chương trình thuê.

“Thật ngại quá.” Yến Cửu kẹp Mạt Mạt trong khuỷu tay, cậu vừa xuống xe thì quay sang cười xin lỗi các khách mời đang ở trong sân: “Xin lỗi mọi người nhiều nha.”

“Đinh Tư Dận với Loan Trì còn đang bổ củi ở sân sau đó, hai người bọn họ ngày nào mà không tập gym thì lại khó chịu khắp người.” Người đang nói chuyện chính là một trong số các khách mời Miêu Trí Quân - Phó Tổng Giám đốc của đài truyền hình Phù Vân, đi bên cạnh anh ta là một cậu bé tầm 6 -7 tuổi: “Đây là con trai của tôi, tên thằng bé là Daniel, mau chào chú đi con.”

Anh ta là một người khéo đưa đẩy, mạnh vì gạo bạo vì tiền, làm việc hay nói năng đều rất cẩn thận.

Thấy Miêu Trí Quân duỗi tay về phía mình, Yến Cửu tiện tay thò vào trong túi lục lọi một lúc, trước lúc camera quay rõ đó là gì thì cậu nhanh chóng bỏ đồ mình nắm trong tay vào tay Miêu Trí Quân: “Anh Miêu chắc cũng đợi lâu rồi, đây, Daniel cũng ăn tí đi, vẫn còn nóng hổi đấy.”

Miêu Trí Quân thấy hơi bất ngờ cúi đầu xuống, chăm chú nhìn vào lòng bàn tay của mình——

Đây là một túi… bắp rang bơ được gói gọn trong túi đựng thực phẩm??

[Ha ha ha ha ha, cười chít mất, sao lại đột nhiên móc một túi bắp rang bơ từ trong túi ra đưa cho người ta chi zậy?]

[Cảm giác mạch não của Yến Cửu độc đáo ghê, sống cùng với cậu ta chắc thú vị lắm cho mà xem.]

[Sao tôi lại thấy như kiểu Yến Cửu đang tránh bắt tay với Miêu Trí Quân thì phải?]

[Bên ngoài Miêu Trí Quân có tiếng là ăn chơi sa đọa, đoán chắc là Yến Cửu ngại bẩn tay đấy ha ha ha.]

[Xời, nói cứ như cậu ta sạch lắm hay gì, gương mặt kiểu kia, chưa biết sau lưng sẽ chơi bời thế nào đâu!]

Ảnh đế Hạ Vân Sinh nắm tay con trai bước về phía Yến Cửu, anh ấy cười dịu dàng nói: “Ngoài này lạnh lắm, mau bế cậu nhóc vào trong.”

“Daddy, em ấy đáng yêu quá, con có thể sờ em ấy được không ạ?” Khâu Khâu con trai của Hạ Vân Sinh vừa thấy Mạt Mạt thì lập tức không rời mắt được.

“Chuyện này con hỏi daddy cũng vô ích, con phải hỏi ba của em trai mới được.” Hạ Vân Sinh là người rất dịu dàng, lúc nói chuyện với con trẻ anh ấy không nhìn từ trên cao xuống, mà là ngồi xổm xuống bên cạnh cậu bé.

“Chú ơi, cháu có thể dắt tay em trai được không ạ?” Khâu Khâu ngửa đầu nhìn Yến Cửu, trong mắt tràn đầy chờ mong.

Yến Cửu ngồi xổm xuống hỏi Mạt Mạt: “Con có thể để anh Khâu Khâu dắt tay mình được không?”

Ngày thường Mạt Mạt hiếm khi chơi cùng các bạn nhỏ khác, cậu nhóc nghe thấy vậy thì gật đầu thật mạnh: “Được ạ!”

“Ngoan quá.” Yến Cửu đứng dậy, nhân tiện sờ quả đầu đinh hơi gai tay của Khâu Khâu: “Vậy hai đứa đi chơi đi.”

“Anh Sinh anh không sao chứ?” Thấy động tác đứng dậy của Hạ Vân Sinh hơi khó khăn, Yến Cửu thuận thế nâng anh ấy dậy: “... Anh thấy khó chịu trong người à?”

Bởi vì bản thân cậu vừa mới ra viện, nên Yến Cửu khá quan tâm đến mấy việc đau đầu nhức óc linh tinh của những người xung quanh mình, thấy Hạ Vân Sinh trông có vẻ không ổn lắm nên mới hỏi một câu.

Không ngờ phản ứng của Hạ Vân Sinh lại khá lớn, anh ấy nhanh chóng rút tay lại, rồi liên tục phủ nhận: “Không, không phải tôi thấy khó chịu, chỉ là do chân đang bị tê mà thôi.”

Yến Cửu gật đầu, cậu không hỏi thêm gì nữa.

Tất cả khách mời đều tập trung lại phòng khách, sau khi giới thiệu quen biết lẫn nhau xong, tổng đạo diễn cầm loa phóng thanh ngồi phía sau camera lên tiếng: “Chào mừng các ông bố cùng các bạn nhỏ đến với <Bé Yêu Xuất Phát Nào>, chúng ta sắp mở ra cuộc hành trình đầu tiên tại đây, nhưng trước đó, chúng tôi yêu cầu cậu Yến nhận lấy trừng phạt do đến muộn ngày hôm nay—— hát một bài cho mọi người ở đây.”

“Hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.” Yến Cửu cũng không luống cuống, cậu cười rồi cầm lấy microphone màu vàng mà ekip chương trình chuẩn bị cho khách mời đến cuối cùng: “Vậy tôi đành bêu xấu hát một bài để làm nóng không khí nhé, mong mọi người thứ lỗi.”

Dứt lời, cậu nắm lấy tay Mạt Mạt, rồi nhìn về phía các bạn nhỏ đang ngồi phía đối diện: “Bài hát này dành tặng cho các bạn nhỏ nha.”

Đám nhỏ vô cùng thích thú với chữ “tặng” này, mắt ai cũng sáng bừng lên.

Yến Cửu cầm microphone, vẻ mặt sâu lắng: “... Đi sao?”

Giai điệu vừa tuôn khỏi miệng, cậu thấy bốn bạn nhỏ ngồi đối diện lập tức ngồi thẳng lưng một cách rõ ràng.

“Xứng đáng không?”

Biểu cảm của bọn trẻ dần dần trở nên vừa tha thiết vừa thành kính, trong mắt ẩn chứa sự căm uất đang sục sôi khó có thể miêu tả.

“... Chiếc áo choàng tả tơi ấy.”

Miệng của Khâu Khâu dường như khẽ động, có vẻ như sắp không kìm nén nổi, Daniel cũng sắp rớt nước mắt, chỉ có Nini và Phoebe vẫn đang cố gắng ẩn nhẫn cõi lòng tan nát của chính mình.

Yến Cửu nhịn cười khốn khổ:

“Các bạn nhỏ hãy đến đây, đừng kìm nén bản thân nữa, hãy hát lên nào.”

*

Nghe thấy lời mời của Yến Cửu, Khâu Khâu dũng cảm đứng lên khỏi chỗ ngồi, trong ánh mắt sùng bái của Nini và Phoebe, mắt cậu bé đẫm nước hát lên.

“Chiến không? Chiến lên, bằng giấc mộng nhỏ bé~”

Yến Cửu sẽ không bỏ qua bất kỳ một bạn nhỏ nào, cậu để Mạt Mạt nắm tay Khâu Khâu, còn chính mình cầm microphone đi đến trước mặt ba bạn nhỏ còn lại, chủ động hát dẫn đầu: “Đưa tiếng nức nở và gào thét trong đêm đen~ Nhanh nào, đến đoạn điệp khúc rồi!”

Đám trẻ cuối cùng cũng không nhẫn nại nữa, sôi nổi tiến đến trước microphone, tiếng hát vang vọng hùng hồn mà ngay cả các ông cha già đang ở hiện trường cũng chưa từng thấy qua: “... Ai nói đứng dưới ánh sáng mới là anh hùng!”

[Ha ha ha tôi sắp nhịn không nổi rồi, cười sắp ngỏm đến nơi!]

[Đây quả thực là bắt chẹt tiếng lòng của các bạn nhỏ mà!]

[Yến Cửu tôi hận cậu! Con trai tôi vừa mới ngủ, giờ nghe thấy cậu ca hát, nó nhắm mắt đứng dậy bắt đầu nhảy đây này!]

[Em trai tôi cũng thế, nó vừa chạy từ phòng mình sang đây, đứng hát theo trước mặt tôi.]

Mạt Mạt ba tuổi không hiểu ý nghĩa của lời bài hát, cậu nhóc chỉ cảm thấy làn điệu vô cùng chấn động, nhưng cậu nhóc không thể nào hiểu nổi cảm xúc dõng dạc hùng hồn của các anh chị nên chỉ có thể ngây thơ ngửa đầu nhìn Yến Cửu.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play