Nữ trợ lý liếc nhìn khu bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp, có lòng tốt khuyên Yến Cửu: “Anh Yến, hay là anh đến đây xem một chút đi.”
Dù sao tình trạng ở mấy phòng phát sóng trực tiếp kia đã làm cô ấy phải nhịn cười lắm rồi, cô ấy không dám tưởng tượng lát nữa mà có chuyện gì xấu hổ diễn ra trước mặt cô ấy, liệu còn có thể tiếp tục cố gắng không cười ra tiếng không.
Nếu không thì phải nỗ lực nhớ lại tất cả những chuyện đáng buồn đáng thương tâm đã từng trải qua trong đời này thì mới giữ được công việc đó.
“Không đâu, tôi vô cùng tin tưởng thẩm mỹ của Mạt Mạt.” Yến Cửu cầm cục rubik trên bàn trà, vừa xoay vừa nói: “Từ trước đến giờ bé chưa từng làm gì khiến tôi phải lo lắng.”
Dáng vẻ nhàn nhã của Yến Cửu khiến khán giả đang xem phát sóng trực tiếp xem trọng Mạt Mạt hơn một chút.
[Nhìn kìa, ba nhà người ta thoải mái biết bao nhiêu, chẳng bằng con tôi, cả ngày tôi chỉ biết chạy theo nó để dọn dẹp.]
[Mới ba tuổi mà đã biết sắp xếp hành lý cho ba, hâm mộ chết mất.]
Đang lúc mọi người xem phát sóng trực tiếp khen Mạt Mạt ngoan ngoãn hiểu chuyện không dứt miệng, đột nhiên cửa phòng ngủ bị đẩy ra.
Ngay sau đó, Yến Cửu đã nghe thấy âm thanh non nớt khiến cậu cảm thấy như bị sét đánh:
“Cửu Cửu, ba muốn quần nhỏ con trâu, hay là quần nhỏ hình con gấu này?”
Lời còn chưa dứt, Mạt Mạt như sợ Cửu Cửu thân yêu không nghe thấy, cánh tay nhỏ nâng hai cái quần nhỏ, bước ra khỏi phòng, quơ quơ về phía Yến Cửu.
Giây tiếp theo, Yến Cửu hoảng sợ đến mức dùng sức mạnh cực lớn không hề giống với một người vừa bị thương nặng từ vụ tai nạn xe——
“Mạt Mạt!”
Cậu nhảy ra khỏi sô pha cái “bịch”, bước thật nhanh đến, lập tức vớt Mạt Mạt đang đứng chạy ra khỏi khung hình, chui về phòng, ngoại trừ bóng lưng có vẻ chật vật và hơi lúng túng của cậu ra, dáng người cao ngất của cậu vẫn vô cùng đẹp trai.
[Ha ha ha ha ha ha ha ôi mẹ ơi tôi cười chết mất phải làm sao bây giờ, nếu tôi chết, trước khi trút hơi thở cuối cùng tôi phải kiện Yến Cửu, ha ha ha cười chết mất thôi.]
[Dáng vẻ nhàn nhã ban nãy của cậu ấy đâu rồi ha ha ha.]
[“Tôi vô cùng tin tưởng vào thẩm mỹ của Mạt Mạt”, “Bé chưa từng làm gì khiến tôi phải lo lắng.”]
[Tôi tưởng ở bên ngoài có dây pháo, đến khi ra ban công nhìn thử, thì ra là tiếng Yến Cửu bị vả mặt ha ha ha ha ha.]
[Chồng tôi lại thích mặc quần nhỏ con trâu (Lấy sổ nhỏ ra ghi lại).]
[Nhân viên quay phim chạy nhanh lên, tôi muốn nghe thử rốt cuộc cậu ấy chọn cái nào.]
[Ha ha ha tếu thật đấy.]
Hồi lâu sau, cuối cùng Yến Cửu cũng đẩy hai cái vali một lớn một nhỏ, hai bên tai đỏ bừng ra ngoài, phía sau còn có cậu nhóc đầu têu siêu đáng yêu ngoan ngoãn đi theo.
“Ặc… Có thể cắt đoạn ban nãy đi không…” Yến Cửu vừa nói xong, cậu cũng ý thức được bản thân đang nói nhảm.
Phát sóng trực tiếp thì cắt cái kiểu gì!
[Cắt cũng vô ích, tôi đã quay màn hình rồi.]
Chuông cửa đột nhiên vang lên hai tiếng, đối với Yến Cửu, đây chắc chắn là khoảnh khắc giải cứu cậu giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc này.
Yến Cửu chạy đến chỗ Cẩu Cẩu và Hương Hương ở trong phòng rồi đưa bọn chúng ra ngoài, lúc dắt đến cửa, cậu lại quay đầu nói với nhân viên quay phim đang đứng ở phía xa: “Bạn tôi là người bình thường, không muốn lên hình, đừng quay anh ta nhé.”
[Cậu bảo anh ta quay anh ta cũng không dám quay.]
Mặc dù Tần Thụ rất muốn tra thử lai lịch của Yến Cửu, nhưng dù sao một người đàng hoàng không làm màu cũng sẽ không muốn quay chương trình này.
Nhưng nhân viên quay phim lại rất để ý đến Yến Cửu, không biết camera vô tình hay cố ý nhưng luôn quay đến cổng.
Khán giả đều rất tinh mắt, có khi chỉ cần một dáng người mơ hồ.
[Anh đẹp trai kia giống trợ lý tổng giám đốc của Tư thị nhỉ, lần trước lúc tôi đến phòng làm việc của sếp để đưa tài liệu, hình như có thấy anh ta uống trà ở trong phòng tiếp khách của giám đốc chúng tôi.]
[Cười chết mất, lũ seeder của Yến Cửu trước khi khoác lác thì làm ơn tra thử xem trợ lý tổng giám đốc của Tư thị người ta có bối cảnh thế nào được không?]
[Văn Chinh là người tốt nghiệp trường Ivy League, lại phải chạy đi làm công cho Yến Cửu à? Đầu óc mấy người có vấn đề hả?]
[Hơn nữa, nếu Yến Cửu mà có chút liên quan đến Tư thị, cũng đâu đến mức phải sống ở đây.]
Đưa chó đi rồi, nhân viên quay phim cũng trở nên thoải mái hơn, liên tục đi theo quay Yến Cửu.
Yến Cửu mặc áo khoác giúp Mạt Mạt xong, bỗng nhiên cậu nghĩ đến một chuyện.
“Chỗ chúng ta ở có vất vả không?” ( truyện trên app tyt )
“Ặc…” Tần Thụ hơi chần chừ, vừa định giải thích, đã bị Yến Cửu giơ tay tỏ ý không cần nói nữa.
“Xem ra nơi đó sẽ chẳng ra sao.”
[Ha ha ha cậu hiểu chương trình thực tế thật đó.]
Yến Cửu suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Chúng tôi có thể lái xe đến đó không? Nếu điều kiện ở đó không tốt, hai người chúng tôi có thể ngủ ở trên xe, ekip chương trình cũng không cấm khách mời lái xe đến nhỉ?”
[Ở đây có bug kìa.]
[Cười chết mất, ngủ trên xe á? Cậu hơi ngây thơ rồi nhỉ?]
[Ekip chương trình có khắc nghiệt thế nào thì cũng không để trẻ con chịu khổ đâu.]
Tần Thụ hít sâu một hơi, định tìm lý do ngăn cản cậu lái xe đi, nhưng sau khi nhớ đến điều khoản trong hợp đồng, hình như trong đó không viết điều này, vì vậy chỉ có thể gật đầu: “... Không có cấm.”
Kể từ khi các lãnh đạo cấp cao của công ty mở họp, tổng đạo diễn đã nói với họ rằng, đối với Yến Cửu, chỉ cần phơi bày ra dáng vẻ ghê tởm của cậu một cách tự nhiên nhất có thể cho khán giả xem là được.
Thấy Yến Cửu không biết trái phải đã yêu cầu chuyện này, Tần Thụ lại khá vui vẻ, dù sao Yến Cửu đang rất được bảo vệ, so với những khách mời khác, thật sự khó ra tay hơn.
Hôm nay có cơ hội để cậu lái xe, cũng dễ cho khán giả có thể chế giễu cậu một trận.
“Vậy chúng ta lên đường nào anh Yến.”
“Cho cô áo khoác này.” Yến Cửu cầm áo trên ghế sô pha, trước khi vào thang máy thì đưa cho nữ trợ lý bị lạnh đến đỏ cả mũi: “Dưới hầm cũng rất lạnh, con gái đừng nên để bị cảm.”
Nữ trợ lý hơi sửng sốt, vội vàng đưa hai tay nhận áo khoác, nhỏ giọng nói cảm ơn.
Đoàn người vào thang máy xuống hầm.
“Xe tôi có hơi lớn, nên đậu rất xa, nó ở chỗ tường bên kia đường.” Yến Cửu đưa tay chỉ, dẫn Mạt Mạt đi về phía trước.