Yến Cửu ghé sát bên tai Mạt Mạt, nhỏ giọng dạy cậu nhóc: “Con cứ nói, hoan nghênh các vị khán giả từ năm sông bốn biển đến xem Mạt Mạt, con cảm ơn các anh chị cô chú.”
Được sự động viên của ba, cuối cùng Mạt Mạt cũng dũng cảm lên: “Chào các vị khán giả từ năm phúc bốn biển ~ con tên là Mạt Mạt ~”
[Ha ha ha năm phúc cũng được, bé cưng Mạt Mạt nói sao cũng đúng hết.]
[Hiện tại đã có IP lãnh thổ, nếu nhìn theo cách này thì quả thật là chúng ta đến từ khắp nơi trên thế giới này.]
[Woohoo, tôi cảm thấy gần gũi hơn với các chị em rồi nha.]
[Tôi muốn tiết kiệm thật nhiều tiền cho mình!]
[Đây là lần đầu tiên tui tình nguyện làm dì, không nguyện làm chị.]
[Chỉ vì muốn ngang hàng với chồng tôi phải không?]
[Nếu không phải tối hôm qua ảnh ở trong phòng tui, thiếu chút nữa tui đã tin chuyện vớ vẩn đó của bà rồi.]
[Hôm nay tôi với bà đều là Tào tặc, rút đao đi!]
Nhìn hướng gió đột nhiên đảo ngược trong phòng phát sóng trực tiếp, Tần Thụ cảm thấy hết sức mờ mịt.
Điều anh ta không hiểu chính là, vì sao rõ ràng mỗi sự kiện đều đã làm đúng theo trong kế hoạch nhưng kết quả thu về lại hoàn toàn khác nhau thế?
Nhân cơ hội này, Tần Thụ lại len lén liên hệ với nhóm anh em trong tổ đạo diễn, hỏi một chút xem khách mời của bọn họ đang làm gì.
Ba con ảnh đế đang ấm áp yêu thương chơi cờ năm quân, ba con đỉnh lưu đang ca hát hoà thuận ở trong nhà, ba con nhà quán quân Tán thủ đang tự tập luyện quyền, ba con Phó Tổng giám đang... cùng nhau xem chương trình của đài truyền hình Phù Vân.
Tần Thụ nảy ra ý hay, cho Yến Cửu một chiêu cay độc.
“Anh Yến, nếu không anh cũng để Mạt Mạt làm việc nhà đi?”
Anh ta cố ý dùng chữ “cũng” là muốn dùng cách này để Yến Cửu hiểu lầm các khách mời khác cũng đang làm như vậy, không sinh lòng cảnh giác.
Nếu như hành động của Yến Cửu đối lập rõ ràng với hành động của những người ba khác, dựa theo tính cách thiên vị trẻ con của khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp, có khi sẽ mắng Yến Cửu đến thương tích đầy mình.
Mạt Mạt xem TV mấy tiếng đồng hồ rồi, quả thật cũng đã đến lúc nên vận động. Yến Cửu nghĩ thầm. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
“Mạt Mạt, vào tủ lạnh lấy cơm trưa của Hương Hương ra, sau đó thu dọn đồ chơi cho chó.” Yến Cửu nói xong, lười biếng dựa vào sô pha phơi nắng.
“Dạ ~” Mạt Mạt ngoan ngoãn đáp một tiếng, tắt TV đi thẳng vào bếp.
[Ôi viễn cảnh làm vợ của tôi thật là đẹp quá...]
[Mạt Mạt, để dì cùng con nấu cơm cho ba được không?]
[Mạt Mạt ngoan, dì có bộ đồ chiến binh Ultraman, con nói cho dì nghe xem, ba con có bạn gái không?]
Tần Thụ: “???”
*
Trước ống kính, Mạt Mạt kéo túi thức ăn cho chó khổng lồ in hình một con chó lớn đi về phía phòng dành cho chó.
Cậu nhóc chỉ cao khoảng chín mươi tám centimet, dây buộc túi thức ăn cho chó còn cao hơn không ít so với thắt lưng cậu nhóc.
[Ha ha ha ha ha ha chải kiểu tóc trái táo đi cho chó ăn, túi thức ăn cho chó còn cao hơn cả người, ha ha thật xin lỗi Mạt Mạt nha, thật sự là dì nhịn không được nữa rồi.]
[Bộ dạng nghiêm túc thêm thức ăn cho chó vào chậu sao có thể đáng yêu như vậy chèn!]
[Giờ đây tôi cũng muốn có được một đứa con như vậy, cho nên tôi muốn hỏi một chút, bình thường Yến Cửu dắt con đi dạo ở đâu thế?]
[Người anh em này, suy nghĩ của cậu rất nguy hiểm đấy, luật hình sự ở nước ta đã hoàn thiện rồi nha.]
Hiển nhiên, nhân viên quay phim vẫn còn chưa thoát khỏi bóng ma uy hiếp của chó chăn cừu, cậu ta chỉ dám đứng ở cửa, mở ra một khe cửa rồi len lén quay cảnh bên trong.
“Chú có muốn làm bạn với Việt Quất không?”, Mạt Mạt phát hiện ra nhân viên quay phim đang đi theo mình, cậu nhóc nghĩ rằng chú ấy tò mò về những con chó trong nhà.
Động vật không có những suy nghĩ phức tạp, vì vậy khả năng phân biệt giữa thiện và ác của chúng thường đơn thuần hơn con người.
Chó chăn cừu nhìn theo ánh mắt của Mạt Mạt thì thấy được người đứng ở cửa, nó lập tức nhẹ nhàng cào móng trước một chút, vây Mạt Mạt về phía sau mình, cổ họng phát ra tiếng hừ nhẹ, tầm mắt chăm chú dán chặt vào nhân viên quay phim.
[Chị có thể thay chú nhân viên quay phim trả lời cho em, không, chú ấy không muốn.]
[Nhân viên quay phim: Vất vả lắm tôi mới chạy khỏi miệng chó, đừng cue tôi nữa.]
(*) Cue: sự nhắc đến, đề cập đến, gợi ý người hoặc sự vật, sự việc nào đó khác.
Quả nhiên, nhân viên quay phim cũng trả lời giống như bình luận của khán giả trong bão bình luận: “... Chú không muốn, các con cứ chơi vui vẻ đi.”
[Nhân viên quay phim cầm máy quay không vững rồi kìa ha ha ha ha.]
[Ha ha ha niềm vui nỗi buồn của con người chẳng hề tương đồng.]
Mạt Mạt cho chó ăn xong, thu dọn đồ chơi xong, Tần Thụ liền bắt đầu chuyển sang lịch trình tiếp theo. ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Anh Yến, tư liệu thực tế của chúng ta cũng đã quay được kha khá rồi, tiếp theo, chúng ta cần phải đến chỗ ở do ekip chương trình đã sắp xếp cho anh trước năm giờ chiều hôm nay. Vị khách mời đến cuối cùng sẽ phải hát tặng một bài cho tất cả các vị khách mời khác, vì vậy bây giờ anh và Mạt Mạt cần cùng nhau sắp xếp hành lý cần mang theo trong chuyến đi lần này cho đối phương.”
Yến Cửu nhíu mày, cảm thấy có chút mới lạ: “Cho đối phương?”
Tần Thụ bị ánh mắt của cậu làm lung lay, mất tự nhiên tránh mắt đi, gật đầu: “Đúng vậy, việc này có thể kiểm tra xem hai ba con có hiểu nhau hay không.”
“Hiểu nhau đó~” Mạt Mạt hưng phấn giơ tay lên: “Mạt Mạt hiểu rõ Cửu Cửu nhất!”
Nói xong, cậu nhóc trực tiếp tranh thủ từng phút từng giây, chạy về phía phòng ngủ của mình và ba.
Nếu ra ngoài ghi hình, đám chó trong nhà cần phải có người chăm sóc, Yến Cửu suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại: “Ừ... Có thể chăm chó vài ngày giúp tôi được không? Nếu bận quá thì không cần, tôi mời dì Tần và chú Triệu tới.”
[Chậc chậc chậc, còn dì Tần chú Triệu, cậu ta mà có bản lĩnh kia thì trước tiên nên cải thiện chất lượng cuộc sống của mình một chút đi.]
[Người có khả năng nuôi nhiều chó nghiệp vụ như vậy, sống thế nào không cần bạn phải lo lắng nhá.]
Cúp điện thoại, nữ trợ lý bên cạnh nở nụ cười: “Anh Yến, Mạt Mạt thật sự biết thu dọn hành lý như thế nào sao? Anh có muốn đi qua xem thử hay không?”
Yến Cửu ung dung ngồi trên sô pha, không nhịn được cười ra tiếng: “Tôi cũng không biết nó có biết hay không, cứ chờ xem đi.”
[Ha ha ha nếu không vẫn nên đi vào xem một chút đi, đừng giống như ảnh đế cách vách, bị đứa con nghịch ngợm nhà mình cất cả cơm thừa tối hôm qua vào trong hành lý, bây giờ trên quần áo dính đầy cơm.]
[Quỹ đen của quán quân thì đã bị con gái ngoan móc ra khỏi miếng giữ nhiệt, còn nói hoa mỹ là đến lúc đó sẽ cùng mua đồ ăn vặt ăn với ba, bây giờ quán quân đang bị vợ đánh kìa.]