[Suy cho cùng thì gia đình Lạc Lạc cũng không phải là người dễ chịu thiệt, muốn cấm sóng một Yến Cửu nho nhỏ chỉ là việc đơn giản.]
[Thiệt dị luôn hả má? Có link video lúc đó không, tui muốn xem.]
[Tui cũng chỉ nghe nhân viên công tác trong công ty nói, nào có link gì đâu, hơn nữa biểu hiện của Yến Cửu trước ống kính mọi người đều rõ như ban ngày, còn cần lấy video làm bằng chứng cho mọi người xem lại cảnh Lạc Lạc bị thương một lần nữa làm gì? Tui khuyên ní làm người đừng có tàn nhẫn như vậy, mỗi lần nhìn thấy Lạc Lạc bị thương trong phòng tập nhảy tui đã buồn lắm rồi, tui không muốn nhìn thấy cảnh như vậy nữa đâu, xin mấy ní đấy.]
[Nói suông không có bằng chứng chứ gì, Bạch Lạc đứng vững ở bên có lý là bởi vì trong nhà cậu ta có tiền, còn Yến Cửu là vì được người tìm kiếm nghệ sĩ tìm ra mà ngay cả cơ hội giải thích cũng không có, bị cấm sóng, mọi người không cảm thấy rất kỳ lạ sao?]
[Thật ra tôi cũng cảm thấy như vậy, các scandal của Yến Cửu đều vây quanh Bạch Lạc, có thể là Bạch Lạc ghen tị với Yến Cửu, lo lắng cậu ấy vượt qua mình, cho nên nói không chừng là cậu ta gài bẫy hãm hại Yến Cửu?]
Nhìn thấy trong phòng phát sóng trực tiếp xuất hiện rất nhiều bình luận trung lập như vậy, Tần Thụ có chút bối rối, làm sao để có thể làm theo kế hoạch đã lên sẵn trong đầu trước khi đến đây đây.
Hơn nữa, rất nhiều khán giả trước đó còn mắng Yến Cửu dường như đều đã quên mất chuyện chưa rõ thật giả rằng Yến Cửu là khách mời, lại nhao nhao khen ngợi cách ở chung của hai ba con, Tần Thụ không khỏi có chút lo lắng.
Nhiệm vụ lớn nhất trong hôm nay của anh ta chính là làm cho Yến Cửu bị cư dân mạng mắng đến tự kỷ, thẹn quá hóa giận, chỉ vào ống kính bắt đầu chửi ầm lên rồi lên thẳng hotsearch, nhưng tình huống hiện tại là thế nào vậy?
Phải nghĩ cách nhắc nhở mọi người mới được.
Nghĩ đến đây, Tần Thụ chợt phản ứng lại.
Đúng vậy nhỉ, tất cả mọi người đều chán ghét Yến Cửu, nếu hiện tại để cậu lộ mặt ra vậy chẳng phải là có thể làm mất đi ấn tượng tốt mà khán giả mới vừa tích lũy với Yến Cửu sao!
Cứ làm như vậy đi!
“Các bạn khán giả thân mến, buổi phát sóng trực tiếp của chúng tôi đã gần một tiếng đồng hồ rồi, không biết mọi người đã đoán ra được vị khách mời nào đang ở bên cạnh tôi hay chưa? Mọi người hãy để lại tên của người đó ở phần bình luận, cuối cùng chúng tôi sẽ ngẫu nhiên chọn lựa ra một vị khán giả may mắn đoán trúng tên của khách mời trong phần bình luận để dành tặng một phần quà nhỏ được ekip chương trình tỉ mỉ chuẩn bị, đồng thời còn có cơ hội tham gia vào trò chơi cùng với bé và ba trong các tập tiếp theo nha~”
Tần Thụ còn chưa nói xong, dưới phần bình luận đã tràn ngập những bình luận như sau: “Chắc chắn là Yến Cửu”, “Không phải Yến Cửu tôi ăn shit”, “Nếu mà là người khác tôi ăn thịt đạo diễn” và đủ các bình luận cực đoan khác, tựa như họ muốn dùng những cái này để biểu lộ khả năng chính xác trong phán đoán của mình.
Trong lòng Tần Thụ âm thầm đắc ý, anh ta hắng giọng một cái, quay đầu nhìn về phía nhân viên quay phim, ý bảo cậu ta có thể bắt đầu quay mặt Yến Cửu.
Nhân viên quay phim bị chó bắt nạt ban nãy đang nóng lòng báo thù, thấy thế thì hiểu rõ gật đầu, len lén điều chỉnh chất lượng hình ảnh từ 6K60FPS thành 8K75FPS, cố gắng làm cho ống kính có độ phân giải cao phóng đại những khuyết điểm trên mặt Yến Cửu, từ đó khơi dậy cuộc bàn tán sôi nổi cho khán giả.
Sắp xếp xong hết tất cả, kế tiếp Tần Thụ đột nhiên thay đổi bộ dạng tức giận vừa nãy, thái độ lập tức trở nên thân thiết nói với Yến Cửu: “Anh này, hiện tại anh có thể tháo khẩu trang xuống rồi.”
Đang giữa trưa, bởi vì nguyên nhân sức khỏe nên Yến Cửu cảm thấy có chút buồn ngủ, chưa nghe rõ câu Tần Thụ nói, đành phải quay đầu lại cười nói xin lỗi: “... Anh nói cái gì?” ( truyện trên app T Y T )
Tần Thụ không biết là cậu cố ý hay vô tình nhưng chỉ có thể kìm nén xuống, kiên nhẫn cắn răng lặp lại: “Hiện tại anh có thể tháo khẩu trang xuống rồi, các khán giả của chúng tôi đang rất nóng lòng muốn gặp anh.”
[Cmn ai muốn gặp cậu ta, pass pass, đi nhà kế tiếp!]
[Không cho tháo! Không ai muốn nhìn khuôn mặt xấu xí của cậu đâu!]
[Có thể để cho mẹ Mạt Mạt tới chăm nhóc được không, tôi tình nguyện xem chương trình tạp kỹ cho mẹ con, không muốn xem Yến Cửu đâu.]
Cùng với bình luận sắp bùng nổ từ phòng phát sóng trực tiếp, ống kính trong tay nhân viên quay phim chậm rãi di chuyển lên trên…
Tần Thụ không nói cho Yến Cửu biết hiện tại anh ta đã bắt đầu quay mặt cậu, Yến Cửu chỉ cho rằng mình được phép tháo khẩu trang xuống, buổi chiều mới bắt đầu chính thức quay lộ mặt, bởi vậy sau khi cậu tháo khẩu trang xuống, cậu vẫn mệt mỏi nhắm mắt vùi mình trong sô pha.
Thời tiết tháng mười, Yến Cửu mặc một cái áo hoodie màu trắng gạo hợp thời, đeo một cặp kính không tròng, ngửa đầu tựa vào sô pha.
Ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu tới, mượt mà như một nét bút, vẽ dọc theo hình dạng sống mũi hơn người của cậu nối liền tới cằm, ánh sáng nhẹ nhàng lại dẫn dắt đến yết hầu hơi nhô ra.
Chất lượng hình ảnh của 8K75FPS như tự chui vào rọ, ngay cả lông tơ trên làn da màu trắng lạnh của Yến Cửu được nắng rọi thành màu vàng ấm cũng được quay rõ ràng.
Bão bình luận vừa rồi còn ầm ĩ trong nháy mắt đã hoàn toàn yên lặng.
Lúc Tần Thụ phía sau máy quay đang vỗ vỗ mặt mình, cho rằng thiết bị đã xảy ra vấn đề, cuối cùng bão bình luận lại nổ tung—
[Đây cmn là Yến Cửu sao?]
[Xin chào, người chồng em chưa từng gặp.]
[Tôi thật sự hận chính mình vừa rồi không đi tìm ảnh của cậu ấy.]
[Kính mắt + yết hầu, ai hiểu?]
[Cái này… đập vào mặt tôi là cảm giác là chồng đó.]
[Vừa tháo kính ra, sức nóng bật full.]
[Vẻ ngoài là công lý, đó là sự thật mà tôi tin tưởng.]
[Tiếng xin lỗi này tôi nói trước nha, tới trước được trước, người này chồng tôi.]
Ở thời đại khoa học kỹ thuật tiến bộ, nam nữ đều có thể thai nghén sinh con, mọi người có một quy định bất thành văn đối với thân phận người ba này.
Nếu là người đồng tính, người sinh ra đứa trẻ được gọi là daddy, người còn lại là ba.
Thấy Yến Cửu vẫn tự xưng là ba, khán giả liền vô thức cho rằng đối tượng kết hôn bí mật của Yến Cửu là phụ nữ.
Tần Thụ ngơ ngác nhìn về phía nhân viên quay phim.
Trong phần bình luận quả thật vẫn còn có người tỏ vẻ khinh thường sự xuất hiện của Yến Cửu, nhưng cuối cùng vẫn bị nuốt chửng bởi những lời khen ùn ùn kéo đến.
Khoé mắt Yến Cửu thoáng nhìn thấy dường như ống kính hướng về phía mình và Mạt Mạt, cậu cũng lười giả bộ, trực tiếp ôm lấy Mạt Mạt vẫy tay với ống kính: “Mạt Mạt, chào cô chú đi con.”
“Cửu Cửu, con phải nói cái gì đây?” Mạt Mạt thẹn thùng nép mình vào trong quần áo Yến Cửu.
[Ha ha ha, Mạt Mạt có muốn ăn bún không? Chị đang ăn bún ốc nà~~~]
[Trong tay chị chỉ có một phần bánh crepe trái cây hoành tráng thôi, tự ti.JPG]
[Ôi dễ thương dữ dị chời, bé cưng thẹn thùng rồi.]