Tần Thụ bị thái độ thong dong bình tĩnh của Yến Cửu chọc tức đến mức mất đi lý trí, lúc nói chuyện cũng trở nên hùng hổ dọa người hơn: “Vậy... Anh nuôi nhiều chó bị cấm ở thành phố như vậy, không lo lắng cảnh sát sẽ tới cửa thăm hỏi sao?”

“Tôi có đầy đủ giấy chứng nhận nuôi dưỡng của chúng.” Yến Cửu giải thích.

Tần Thụ cảm thấy có chút buồn cười.

Đã cấm nuôi chó thì làm sao có thể làm được giấy chứng nhận nuôi chó? Còn có đầy đủ giấy tờ, buồn cười thật.

Hôm nay cứ để cho anh ta vạch trần cái mặt nạ dối trá này của Yến Cửu!

“Anh này, theo tôi được biết là loại chó cấm nuôi thì không có cách nào làm giấy chứng nhận nuôi chó được…”

Tần Thụ chột dạ nhìn về phía cửa phòng, nơi Hương Hương dẫn theo đàn chó biến mất, anh ta vô cùng lo lắng rằng chúng nó sẽ lại nhảy ra, xé xác anh ta không chút thương tiếc.

Yến Cửu nâng Mạt Mạt đang trượt xuống trong lòng lên, trả lời: “Chúng nó đều là chó nghiệp vụ, chó quân đội xuất ngũ vì bị thương, Hương Hương và Việt Quất là chó nghiệp vụ, Akita Lily, Husky Diêm và Golden Gà Con đều là chó quân đội, có điều tôi khá là may mắn, có thể trở thành chủ nhân hiện tại của chúng nó.”

Mặc dù mỗi người chỉ có thể nhận nuôi một con, nhưng lúc trước khi nhận nuôi, Yến Cửu đã rất nỗ lực động viên mỗi người trong nhà thỉnh thoảng đến đồn cảnh sát nộp đơn xin nhận nuôi, cuối cùng cậu cũng có thể thuận lợi nuôi mấy chú chó này ở bên cạnh mình.

“Hương Hương và Lily đã bảy tuổi, trên người có rất nhiều vết thương cũ, Diêm và Gà Con hơn ba tuổi, nhưng cả hai đều bị kẻ bắt cóc dùng vũ khí đánh bị thương nặng trong quá trình chiến đấu, sau khi lành lại cũng không thể tham gia công tác tuần tra phòng chống bạo lực nữa, về phần Việt Quất…” Mỗi lần nhắc tới quá khứ của chúng, tâm trạng Yến Cửu đều trở nên vô cùng nặng nề: “Nó chỉ đơn thuần là đầu óc không tốt lắm, khả năng phục tùng kém, cho nên bị trả lại trong lúc huấn luyện.”

Tần Thụ nhất thời không nói nên lời, nhưng Yến Cửu cho rằng anh ta đang nghi ngờ lời mình nói, giương mắt nhìn anh ta một cái: “Cần tôi liên hệ với đội ban đầu của chúng nó để chứng thực một chút không?”

Nói xong, Yến Cửu lấy điện thoại di động từ trong túi ra, ngón tay với khớp xương rõ ràng đặt trên màn hình gọi điện, sẵn sàng gọi điện thoại đi bất cứ lúc nào.

[... Là chó nghiệp vụ đã giải ngũ???]

[Chúng nó đều có thương tích trên người? Thật là đáng thương...]

[Cái người vừa rồi nói muốn giết chó nghiệp vụ kia, bay ra đây nói tiếp coi.]

[Còn có cái người nói đối xử với chó nghiệp vụ còn tốt hơn đối xử với ba mẹ, đối xử tốt với nó thì sao? Chó nghiệp vụ còn tốt hơn cậu ta và ba mẹ cậu ta mười tám ngàn lần đó.]

[Woa, đột nhiên tui cảm giác bọn nó đều thật là đẹp trai, ngay cả anh Husky trông cũng không còn ngu ngốc nữa, đặc biệt là Hương Hương, tôi thật sự yêu mất rồi.]

[Ha ha ha, tui cười muốn khùng luôn, sao mọi người không cười, còn lạnh lùng hơn cả tảng đá nữa, Việt Quất bị trả về do đầu óc không tốt, ha ha ha ha] - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

[Sự chân thành luôn là một kỹ năng chết người.]

Tần Thụ đá vào tấm sắt, trộm gà không được còn mất nắm gạo, chỉ có thể cắn răng nuốt vào trong bụng: “Không cần đâu anh, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi.”

Anh ta muốn Yến Cửu bị mắng, chứ không phải muốn mình bị mắng. ( truyện trên app T Y T )

.

Yến Cửu chưa từng cảm thấy có nửa tiếng mà dài như vậy.

Thời gian Mạt Mạt xem TV đã hết, nhưng bởi vì đang quay phim, cần không khí trong nhà rộn ràng một chút, Yến Cửu chỉ có thể mở TV lên, để Mạt Mạt còn xem chưa đã được xem thêm một lát.

“Là thật sao?” Mạt Mạt tuổi còn nhỏ đã hiểu được hàm nghĩa của câu được yêu thương mà lo sợ.

Thỉnh thoảng xem thêm một chút cũng không sao, còn có thể làm cho Mạt Mạt vui vẻ hơn một chút.

“Đương nhiên là thật, xem đi.” Yến Cửu xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc, mỉm cười ngồi trở lại sô pha, hơi cau mày đấm bả vai, lại giơ tay ấn mi tâm, bộ dạng rất mệt mỏi.

Cậu đeo kính, cúi đầu xem qua lịch trình Tần Thụ đưa cho mình.

“Xoa bóp?” Mạt Mạt luôn tuân theo nguyên tắc Yến Cửu ở đâu cậu nhóc ở đó, nhìn thấy Yến Cửu lộ ra vẻ mệt mỏi, cậu nhóc lập tức vươn bàn tay nhỏ nhắn của mình ra, nhẹ nhàng nắm chặt hai tay: “Mạt Mạt xoa bóp cho Cửu Cửu~”

Nghĩ đến việc ekip chương trình cũng cần quay một ít hình ảnh ba con tương tác, Yến Cửu không từ chối nữa: “Vậy thì thật sự là cám ơn Mạt Mạt nhiều lắm~”

Nói xong, cậu nằm ngửa luôn trên sô pha, chờ Mạt Mạt tới mát xa cho mình.

Con của cậu cậu hiểu rõ nhất, nếu vô duyên vô cớ tăng thêm thời gian xem TV cho Mạt Mạt, như vậy trong lòng Mạt Mạt nhất định sẽ cảm thấy hơi bất an, còn không bằng đồng ý yêu cầu này để cho Mạt Mạt cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Yến Cửu cũng không muốn con mình hiểu chuyện như vậy, nhưng có thể là bởi vì nó di truyền tính cách của một người ba khác, thật sự là có mấy phần… cố chấp không có công thì không thể nhận thưởng?

Bởi vì lực tay của cậu nhóc không mạnh lắm, mỗi lần dùng sức đều phát ra âm thanh “hây xìu hây xìu”, Yến Cửu buồn cười, nhưng lại không muốn làm Mạt Mạt cảm thấy thẹn thùng, chỉ có thể nhịn cười, đổi tiếng cười thành tiếng khích lệ: “Mạt Mạt xóa bóp giỏi thật đấy, cơn đau đầu của ba đã giảm bớt rất nhiều.”

“Thật vậy ạ?”

Đối mặt với sự nghi ngờ của con mình, Yến Cửu đương nhiên phải cho nó một câu trả lời khẳng định: “Đương nhiên rồi, Mạt Mạt mát xa cho ba quả thực là tuyệt vời nhất.”

Mạt Mạt cần cù chăm chỉ di chuyển đôi tay nhỏ nhắn, không hề cảm thấy mệt mỏi, sau khi được Yến Cửu dùng thái độ dịu dàng pha lẫn kích động cảm ơn vô số lần, cậu nhóc mới bằng lòng ngoan ngoãn ngồi xuống thảm xem TV.

Yến Cửu không nhìn thấy phản hồi từ khu bình luận, cũng hoàn toàn không biết khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đã sớm ghen tị với cậu đến mức thay đổi hoàn toàn.

[Mạt Mạt, ba con đang KFC, con đừng tin cậu ta.]

[Không, anh ấy CPU đó, mau đến chỗ dì này!]

(*) Đây được chế từ một cuộc phỏng vấn ở Trung Quốc, nhân vật nữ khi được hỏi “Nên làm gì khi bạn trai chê mình xấu” đã trả lời là “anh ấy đang cpu bạn” thay vì “anh ấy đang pua (thao túng) bạn”. Từ đó meme này được chế với bất kỳ tên ba chữ như: ufo, ppt, kfc, icu, ktv, cpu,… dùng chung là để chỉ cho hành vi tẩy não, thao túng tâm lý.

[Kiếp trước cậu ta đã cứu được Mạt Mạt à, sao Mạt Mạt lại nghe lời cậu ta thế, còn ngoan ngoãn như vậy!]

Yến Cửu vẫn luôn chú ý tới việc nhân viên quay phim không hề quay mặt cậu, cũng hiểu rằng đây là cách quay nhất quán của ekip chương trình, bởi vậy từ lúc vào nhà đến bây giờ cậu cũng không tháo khẩu trang xuống, chỉ chờ làm theo sắp xếp kế tiếp của đạo diễn quay phim.

[Tại sao còn không cho khách mời tháo khẩu trang ra vậy, thật sự là phục ekip chương trình cố làm ra vẻ huyền bí.]

[Đừng, tui chỉ muốn nhìn bé cưng thôi, Yến Cửu tuyệt đối đừng có lộ khuôn mặt làm người ta chán ghét ra.]

[Có nhà hảo tâm nào có thể nói cho tôi biết vì sao Yến Cửu có thể dựa vào sức một mình mình mà bị nhiều người ghét như vậy không?]

[Chuyện là hồi đó khi mới ra mắt, Lạc Lạc tốt nghiệp chính quy ở học viện hí kịch, nhưng nghe nói Yến Cửu được người chuyên tìm kiếm nghệ sĩ phát hiện ở bên đường, hai người cùng tham gia vào một công ty, sau đó Yến Cửu dựa vào khuôn mặt nổi tiếng được một đoạn thời gian, kết quả trong cuộc họp thường niên của công ty, bởi vì ghen tị mà cậu ta tấn công Lạc Lạc khiến Lạc Lạc bị thương phải vào bệnh viện, từ đó về sau thì cậu ta hoàn toàn mất đi tài nguyên.]

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play