[Tôi vừa nhìn thấy cái gì thế?]

[Ôi Chúa ơi, có phải vừa nãy có một em bé vừa vụt qua không?!]

[Sau khi nhìn thấy nhiều chó như vậy, tôi còn xém quên mất rằng chương trình này là chương trình thực tế thiếu nhi.]

[Mặc dù vụt qua rất nhanh, nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy rõ rằng đó là một đứa trẻ rất dễ thương, mắt to như viên đạn luôn QQ]

Từ trước đến nay Mạt Mạt chưa từng nhìn thấy camera, lúc này cậu nhóc không khỏi có chút tò mò.

Đầu tiên là cậu nhóc tiến đến bên cạnh ống kính tối đen, ngắm nhìn ở khoảng cách gần một chút, sau đó mới đột nhiên phát hiện nhân viên quay phim đang quỳ rạp trên mặt đất, hơn nữa nhìn trông có vẻ rất sợ hãi, vì thế cậu nhóc bước đôi chân ngắn ngủn đi qua, ngồi xổm xuống hỏi: “Chú ơi, chú bị sao vậy? Có phải chú thấy khó chịu trong người không?”

Giọng nói của bạn nhỏ bên ngoài màn hình bất ngờ khơi dậy sự tò mò của khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp.

[Ui cha cha, dễ thương quá, mau cho mị nhìn xem cục cưng trông như thế nào đi!]

[Nhân viên quay phim yếu ớt như vậy sao? Bị doạ xong sợ đến mức hồi lâu cũng không đứng dậy nổi?]

[Tôi phục rồi đấy, có thể tiếp tục quay nhanh được không? Chờ mà muốn nổi nóng luôn đấy.]

Khi trò hề này xảy ra trong phòng khách, Mạt Mạt đang lau mặt trong nhà vệ sinh.

Trước khi ra mở cửa Cửu Cửu có giúp cậu nhóc rửa mặt đánh răng, nhưng Mạt Mạt là một cậu nhóc có thể tự thoa kem dưỡng da em bé!

Tần Thụ lo lắng nếu cứ tiếp tục kéo dài nữa thì khi trở lại đài truyền hình sẽ bị tổng đạo diễn mắng cho một trận.

Sau khi nghiêm túc cân nhắc kỹ lưỡng, anh ta đi tới đỡ nhân viên quay phim đang bối rối đứng dậy: “Phí Nhân, cậu thế nào rồi? Còn có thể quay tiếp không? Cậu đừng nóng giận.”

Nói xong, anh ta lại quay ra giải thích với mọi người phía bên kia màn hình: “Thật xin lỗi các vị khán giả, hình như nhân viên ghi hình của chúng tôi đã bị chó dọa sợ, nhưng chúng tôi sẽ lập tức tiếp tục ghi hình trở lại, vậy nên các bạn đừng nóng vội.”

Phí Nhân đang trong trạng thái hoảng hồn nhưng cậu ta tự biết mình đuối lý, không tiện nổi giận, đành phải run rẩy nhận lấy thiết bị Tần Thụ nâng lên giúp cậu ta, tiếp tục bắt đầu quay phim.

Máy quay di chuyển xuống, khuôn mặt của Mạt Mạt cuối cùng cũng xuất hiện trên màn hình một lần nữa.

Trên chóp mũi của cậu nhóc còn có một chút kem chưa bôi đều, vệt nhỏ màu hồng nhạt càng làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cậu nhóc thêm hồng hào đáng yêu hơn.

[Tự nhiên làm mẹ ngang sương.]

[WTF, tìm được ở đâu ra cục cưng poster này thế?]

(*) Ý chỉ đứa bé xinh xắn như những đứa trẻ thường thấy trên trang bìa, poster.

[Vì để lên chương trình mà Yến Cửu không ngại mượn con của người khác đến quay chương trình thực tế thiếu nhi luôn?]

[Tôi không tin đứa bé này là con của Yến Cửu! Tôi yêu cầu cho xem hộ khẩu!]

Nửa tiếng phát sóng đầu tiên là thời gian dành cho các khán giả suy đoán tên của các vị khách mời, cho nên không cần các bé và ba tiến hành tự giới thiệu trước ống kính, nhân viên quay phim chỉ cần đi theo bước chân của bọn họ, ghi lại tất cả những chuyện xảy ra trong nửa tiếng ở chỗ họ là được.

Yến Cửu cảm thấy khó chịu ho khan bên ngoài ống kính, lỗ tai Mạt Mạt còn thính hơn cả mấy chú chó, biến mất khỏi màn hình nhanh như chớp, chạy nhanh đến bên cạnh bàn trà bưng một ly nước đưa tới cho Yến Cửu: “Cửu Cửu uống nước~”

[Ồ, thì ra Yến Cửu là cậu của bé, tôi yên tâm rồi.]

(*) Cửu Cửu đọc gần giống với cữu cữu - cậu.

[Vì kiếm tiền mà ngay cả cháu ngoại của mình cũng không buông tha, phục luôn.]

[Có khi nào cậu bé đang gọi “Cửu Cửu" thay vì “cậu” không?]

[Thôi kệ đi, chủ yếu là đến xem các bạn nhỏ mà.]

“Cảm ơn Mạt Mạt nha.” Yến Cửu nhận lấy ly nước, chuẩn bị tháo khẩu trang xuống, nhân viên quay phim vội vàng làm theo quy định của ekip chương trình, dời ống kính đi. ( truyện trên app tyt )

Tần Thụ ước gì hành vi cử chỉ của Yến Cửu phóng túng hơn một chút, như vậy bọn họ có thể bắt được sai lầm của Yến Cửu, sau đó biên tập cắt nối phóng đại vô hạn ra, từ đó thu được hiệu quả thảo luận siêu cao.

Anh ta ra hiệu với Yến Cửu, ý bảo Yến Cửu có thể sinh hoạt giống như cuộc sống thường ngày với Mạt Mạt, dù sao cũng không cần quá mức câu nệ.

Yến Cửu giơ tay thoa chỗ kem lên chóp mũi Mạt Mạt, nói với cậu nhóc: “Mạt Mạt, chú quay phim vừa mới bị Việt Quất dọa, con đi rót cho chú quay phim một ly nước uống đi.”

“Dạ được~” Mạt Mạt nghe lời chạy vào bếp.

Nhân viên quay phim đi theo cậu nhóc suốt quãng đường.

[Làm sao để ngủ ra được cái gáy này, sao có thể đẹp như vậy chớ.]

[Tôi hâm mộ lượng tóc của nhóc rồi đó, đỉnh đầu tròn như quả táo, sao mà chung quanh còn có thể có nhiều tóc như vậy?]

[Có thể là vì di truyền từ Yến Cửu?]

[Đừng ép tôi mắng ní lúc đang vui vẻ nha! Không được nhắc đến cái tên đó!]

Mạt Mạt cực kỳ hào phóng lấy ra bốn chai nước trái cây vị cam từ trong tủ lạnh nhỏ dành riêng cho cậu nhóc, sau đó mang đôi dép gấu trúc, cầm nước bằng cả hai tay lạch bạch chạy về phòng khách, lần lượt đưa nước theo thứ tự cho Tần Thụ và hai nữ trợ lý.

Còn lại chai cuối cùng, Mạt Mạt ngẩng đầu lên, lộ ra hàm răng trắng nhỏ trước ống kính: “Chú ơi uống nước cam~”

Cho dù trong lòng có định kiến lớn thế nào đi nữa với Yến Cửu, Phí Nhân cũng không thể chống lại cám dỗ trước sự đáng yêu của bé cưng trước mặt.

Cậu ta cầm máy quay ngồi xổm xuống, nhận lấy nước trái cây trong tay Mạt Mạt: “Cảm ơn con nha.”

Mạt Mạt kiễng chân lên vỗ vào vai của cậu ta, nũng nịu an ủi: “Chú đừng sợ, Việt Quất rất thích làm nũng luôn~”

[Ha ha, trong lòng anh nhân viên quay phim kiểu: Cái hành động làm nũng này ai chịu được thì chịu, dù sao tôi là tôi chịu không nổi rồi đó.]

[Nhân viên quay phim: Xin lỗi, tôi không thể tưởng tượng được dáng vẻ làm nũng của nhóc.]

[A a a bé cưng dễ thương quá, bé cưng tên gì thế! Nhanh tìm hiểu! Báo lại mau!]

[Vừa nãy mơ hồ nghe Yến Cửu gọi cậu bé là Mạt Mạt, sao lại đặt cái nickname kỳ lạ này cho trẻ con?]

Tần Thụ lo lắng Mạt Mạt sẽ xoay chuyển hình tượng của Yến Cửu trong mắt khán giả, vì thế lại kéo đề tài trở về.

Anh ta làm bộ như nói đùa, hỏi Yến Cửu: “Thưa anh, anh nuôi nhiều chó như vậy mà không cân nhắc tới tâm trạng của hàng xóm lầu dưới sao? Tôi thấy mấy con chó lớn này mà chạy thì cũng rất ồn ào.”

Yến Cửu nhặt quả bóng nhỏ Lily để lại trong phòng khách, thuận tay bỏ vào trong hộp đồ chơi, sau đó trả lời bằng thái độ thật thà: “Căn dưới lầu cũng là nhà của tôi.”

Tần Thụ: “...”

[Khoe khoang cái gì? Hai căn hộ nhỏ bình thường mà thôi, nào có thể so sánh với biệt thự của Lạc Lạc nhà chúng ta.]

[Ai nói không phải đâu ha ha, đoán chừng toàn bộ những vị khách mời khác cũng sẽ không kiêu ngạo như vậy chứ? Không hổ là cậu đấy Yến Cửu.]

[Thật ra lúc ekip chương trình vẫn còn ở bên ngoài, tôi đã chụp màn hình bản đồ rồi tìm kiếm một chút khu phố Yến Cửu đang ở... Mặc dù là căn hộ, nhưng giá nhà gần như không thua kém so với biệt thự Bạch Lạc đăng lên Weibo lúc trước.]

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play