“Chị Lưu… Em bị hoa mắt hay sao ấy? Chị có nhìn thấy thứ gì ở bên kia không?” Cô ấy kéo tay áo của y tá ở bên cạnh, hai người cùng nhìn về phía ban nãy cô ấy vừa quay đầu nhìn.
Không có gì cả.
“Tiểu Đinh, em đừng tự dọa mình như thế, làm chị cũng hơi sợ theo.”Chị Lưu vuốt cánh tay đang nổi da gà của mình, lại nhìn về phía màn hình máy tính lần nữa.
Nhưng khi cô ấy vừa quay đầu, Tiểu Đinh lại như nhìn thấy mấy thứ lòe loẹt ban nãy, cô ấy sợ sẽ quấy rầy những bệnh nhân đang nghỉ ngơi, chỉ có thể nhỏ giọng sợ hãi kêu: “Chị, chị Lưu, có… có…”
Không đợi cô ấy run rẩy nói chữ cuối cùng xong, một gương mặt non nớt trẻ con đã xuất hiện trước mắt cô ấy: “... Mạt Mạt?”
Cô ấy đứng lên, rướn người khỏi quầy y tá rồi nhìn xuống.
“Vâng!” Mạt Mạt ngẩng mặt cười vui vẻ, còn ngoan ngoãn nói: “Chị y tá ui, Mạt Mạt phải rời khỏi đây rồi, phải nhớ đến em đấy nhé ~”
Tiểu Đinh đặt bút xuống, không nỡ mà “ô” một tiếng: “Về nhanh như vậy á…”
Chị Lưu có kinh nghiệm phong phú thúc cùi chỏ vào người cô ấy, nhắc nhở: “Em nói gì thế hả Tiểu Đinh, chúng ta đang ở bệnh viện.”
“Quà tạm biệt đây ~” Mạt Mạt cố gắng duỗi cái tay ngắn ngủn của mình ra, cuối cùng Tiểu Đinh cũng thấy được đĩa thức ăn mà cậu nhóc bưng đến.
Tiểu Đinh nhanh chóng bưng giúp cậu nhóc: “Đây là cái gì thế Mạt Mạt?”
Đĩa thức ăn này cũng không nhẹ, cậu nhóc đi cả đoạn đường đến đây, còn đụng vào quầy y tá mấy lần khiến Mạt Mạt mệt mỏi thở hổn hển: “Cho chị y tá, chú bác sĩ ó ~”
Mạt Mạt bưng bánh ngọt mà bà Long làm cho cậu nhóc và ba đến quầy y tá, nếu muốn đặt lên bàn, cho dù cậu nhóc có cố gắng nhón chân đến thế nào, cũng không với đến mặt bàn của quầy y tá, may mà có chị Tiểu Đinh hỗ trợ!
Các y tá đang trực ban cũng đi đến: “Cảm ơn Mạt Mạt, các chị rất thích, chú bác sĩ cũng sẽ rất thích!”
“Không sao đâu, là chuyện Mạt Mạt phải làm mà! Ngụ nhon nha ~”
Mạt Mạt vô cùng khí phách vẫy vẫy tay, xoay người lạch bạch chạy đi.
Cậu nhóc còn muốn đi về để dỗ Cửu Cửu ngủ!
.
Vừa nghĩ đến chuyện ngày mai có thể xuất viện về nhà, Yến Cửu vui đến mức không thể ngủ yên, nghĩ về chuyện trước kia, Mạt Mạt ba tuổi dường như đã trưởng thành hơn cả cậu một chút.
Thấy Yến Cửu lúc thì xếp quần áo, lúc thì đi qua đi lại trong phòng, tóm lại là không lúc nào ngừng lại, Mạt Mạt không nhìn nổi nữa.
“Cửu Cửu ngủ ngoan! Mạt Mạt sẽ hát cho Cửu Cửu ~”
Mỗi khi cậu nhóc không muốn ngủ, daddy sẽ hát cho cậu nhóc nghe! Hôm nay Cửu Cửu không ngủ được, Mạt Mạt cũng phải hát để dỗ Cửu Cửu ngủ!
Nói xong, Mạt Mạt cũng không chờ ông cha già của mình trả lời, cậu nhóc đã lập tức ôm lấy cổ của Yến Cửu, ôm đầu của cậu bắt đầu nhỏ giọng dỗ dành: “Cửu Cửu Cửu Cửu thật mềm, ngủ ngoan ngáy khò khò ~”
Yến Cửu lập tức cảm thấy ấm áp, nghiêng đầu hôn lên cái tay nhỏ của Mạt Mạt, sau đó cũng ngoan ngoãn nhắm mắt lại. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
“Tôi đang nhìn xa ~ Ánh trăng trên cao ~”
Mạt Mạt cảm thấy vô cùng hạnh phúc với cái hôn đột ngột này, giọng hát cũng càng ngày càng lớn: “Có bao nhiêu bánh bao tự do bay lượn ~”
Yến Cửu: “...”
Cậu tưởng rằng mình càng nghe sẽ càng tỉnh, nhưng không ngờ chỉ nghe một chút, Yến Cửu đã bị bài hát mà Mạt Mạt dùng để ru ngủ thôi miên buồn ngủ thật, mí mắt không nhấc lên nổi.
Nhưng còn chưa đợi cậu tiến vào mộng đẹp, đã nghe thấy tiếng Mạt Mạt nhỏ giọng nói bên tai cậu: “Ngụ nhon nha ~”
Mặc dù Yến Cửu có thể hiểu được gần hết những gì Mạt Mạt nói, nhưng vẫn không hiểu được câu này: “Mạt Mạt, ‘ngụ nhon’ là gì?”
“Giống như trước khi đi ngủ phải nói như thế đó ~” Mạt Mạt tự tin cười: “Ngủ đi, ngụ nhon nha.”
Nghe xong, Yến Cửu bất đắc dĩ vỗ trán một cái: “... Là ngủ ngon.”
*
“Cậu Yến, làm xong thủ tục rồi, bây giờ chúng ta đi thôi.”
Văn Chinh thoải mái bỏ phiếu xuất viện vào trong túi công văn của mình, sau đó chắp tay đứng ở cửa, kiên nhẫn chờ đợi Mạt Mạt mang giày cho Yến Cửu.
Mặc dù anh ta rất không muốn thừa nhận rằng cảnh mình thấy là Mạt Mạt đang mang giày cho Yến Cửu, nhưng cũng không thể phủ nhận được, sự thật chính là như vậy.
“... Mạt Mạt, ba tự mang được.” Yến Cửu cúi đầu nhìn Mạt Mạt đang nắm cổ chân trái của mình nhét vào giày phải, cậu cũng không biết phải làm sao: “Hay là con để ba tự mang thử xem nhé?” ( truyện trên app T Y T )
Nghe xong, Mạt Mạt ôm lấy bắp chân Yến Cửu, đầu nhỏ cũng đặt lên đùi của cậu, kiên quyết lắc đầu: “Không, Mạt Mạt muốn mang giày cho Cửu Cửu!”
“Ha ha, vậy con ôm ba làm gì?”
Yến Cửu nhẹ nhàng quơ quơ chân khiến Mạt Mạt đang ôm lấy đùi cậu cũng lắc lư hai cái, gương mặt ú nu nhỏ nhắn ở trên đầu gối cậu, cũng nhão nhão mềm mềm.
“Bởi vì phải ôm nhao!” Gương mặt nhỏ của Mạt Mạt bị nhào nặn.
Lúc này Văn Chinh mới hiểu.
Anh ta nhiệt tình cổ vũ: “Mạt Mạt thật có hiếu, Mạt Mạt ngoan quá.”
“Căn ăn chú Văn ~”
Nghe chú Văn khen mình, Mạt Mạt trở nên phấn khích.
Mọi người phải ôm nhau, đây là điều daddy đã dạy cho cậu nhóc!
Tối qua Cửu Cửu đã thay quần nhỏ giúp cậu nhóc, hôm nay cậu nhóc phải thay giày giúp Cửu Cửu!
Sau một thời gian vất vả, cuối cùng Mạt Mạt cũng mang giày giúp cho ông cha già nhà mình xong, nhưng Yến Cửu thấy cậu nhóc không biết cột dây giày, cậu chỉ có thể dịu dàng cẩn thận nói chuyện để Mạt Mạt có thể thả hai chân của mình ra.
“Lát nữa đưa tôi và Mạt Mạt đến…” Mặc áo khoác xong, Yến Cửu hơi khựng lại.
Đột nhiên cậu không biết mình nên đi đâu mới có thể giấu được tình hình gia đình trước truyền thông và người ngoài.
Văn Chinh như đoán được cậu đang nghĩ gì nên anh ta lập tức tiếp lời: “Cậu Tư đã nói đưa cậu và Mạt Mạt đến khu nhà Giang Tỳ Loan.”
An ninh ở đó tốt, mà vị trí cũng không quá nổi tiếng lộ liễu.
Trong vô số bất động sản mà sếp Tư lại chọn nơi này cho hai ba con họ, thật sự là rất để tâm đến bọn họ.