Cho dù sau đó anh Tư và sếp Yến có truy cứu, nhưng mà hai chữ “truy cứu” này cũng dựa vào việc Yến Cửu chịu thiệt thòi thế nào, trốn tránh scandal trước thì vẫn dễ dàng hơn một chút. Chân Hòa Lý nghĩ. 

“Vậy cứ để bọn họ đấu với nhau, cho dù kết quả có ra sao…” Sếp Vạn gảy tàn thuốc lá, cười khinh một tiếng khe khẽ: “Huy Đồ chúng ta đều không bị thiệt.” 

Nếu vì scandal này mà Yến Cửu bị cộng đồng mạng tấn công, vậy thì không cần công ty nhúng tay, nhà họ Yến và nhà họ Tư sẽ ra tay giải quyết, hơn nữa Huy Đồ sẽ không cần phải làm gì cũng có thể đẩy được hashtag “gia thế của Yến Cửu” lên hot search, nhưng nếu đài Phù Vân mắc sai lầm, cắt ghép ác ý, vậy tất nhiên Huy Đồ sẽ mất đi một đối thủ cạnh tranh vô cùng mạnh. 

Cho dù thế nào, Huy Đồ vẫn có lợi. 

Bản tính của thương nhân là trục lợi, với suy nghĩ luôn muốn ngồi trên núi cao xem hổ đấu của sếp Vạn, mặc dù Chân Hòa Lý không đồng ý nhưng cũng không dám lên tiếng phản bác ông ấy, chỉ ghi nhớ chuyện này, lát nữa sẽ nói cho Yến Cửu nghe. 

“Vậy sếp Vạn, bây giờ tôi sẽ đưa tài liệu đến cho Tiểu Cửu và Mạt Mạt, sau đó sẽ chuẩn bị đồ dùng cần thiết trong quá trình quay phim cho họ trước.” Chân Hòa Lý tìm cớ chuẩn bị chuồn đi. 

“Đi đi.” 

.

Chân Hòa Lý từng mang ơn Yến Cửu, nếu như lúc ấy không có sự giúp đỡ không chút do dự của Yến Cửu, chắc hẳn bây giờ mẹ của anh ấy chỉ còn là một phần mộ. 

Lần này, Chân Hòa Lý muốn dùng chuyện này để trả ơn. 

Vạy nên sếp Vạn hoàn toàn không biết, tại sao rõ ràng là làm công cho Huy Đồ nhưng nhân viên của mình lại giúp đỡ người ngoài. 

“Tiểu Cửu, cậu thật sự không sao chứ?” Cuối cùng Chân Hòa Lý cũng có thể ôm đứa nhóc mà mình nhớ mong mãi vào lòng, ngay cả khi đang nói chuyện với Yến Cửu, anh ấy vẫn không thể rời mắt khỏi gương mặt nhỏ của Mạt Mạt: “Tôi thật sự rất lo cho cậu.”

Yến Cửu cạn lời trừng anh ấy: “... Tôi bị thương ở đầu, không có bị mù, lúc anh nói lo lắng cho tôi thì cũng nên chân thành nhìn tôi một lần chứ nhỉ?” 

“Nhìn Cửu Cửu ~” Hai tay Mạt Mạt nâng mặt Chân Hòa Lý, nhẹ nhàng chuyển sang gương mặt không vui của ba già nhà mình, sau đó cười híp mắt vào thế chuẩn bị nịnh hót: “Cửu Cửu đẹp nhất lun ~” 

Chân Hòa Lý liếc một cái lại nhanh chóng đưa mặt về, tiếp tục dán lên người Mạt Mạt: “Ba cháu hung dữ quá, chú Chân sợ.” 

Nhất là vừa nãy trước khi vào cửa, anh ấy còn may mắn nghe trợ lý của cậu Tư thổi phồng về bệnh tình bây giờ của Yến Cửu, nghĩ đến đây, Chân Hòa Lý lại càng sợ hơn. 

Yến Cửu ngồi trên giường bệnh phá cục rubik mà Mạt Mạt cho cậu: “Khoảng chiều ngày mốt là tôi được xuất viện, năm ngày sau sẽ bắt đầu quay đúng không?” 

“Tôi sẽ gửi thời gian quay chương trình cụ thể cho cậu.” Chân Hòa Lý còn có việc, không thể ở lại bệnh viện lâu: “Ngày mai tôi sẽ tranh thủ thời gian đến thăm cậu.”

Lúc anh ấy nói “thăm cậu”, giọng điệu không hề chân thành, còn nhìn chằm chằm Mạt Mạt không chớp mắt. 

Không ngờ Yến Cửu vẫn luôn kỳ lạ lại không giận dữ với anh ấy, mà chỉ dịu dàng nắm lấy tay của Chân Hòa Lý: “Đi thong thả nhá, bạn yêu của tôi.” 

Chân Hòa Lý giật mình trợn to mắt: “... Cậu muốn giết tôi diệt khẩu à? Có gì thì cậu cứ nói, để anh em chết cho thoải mái.” 

Yến Cửu bị nói trúng tim đen, cậu hơi nhăn mặt đưa một ngón tay ra: “Nếu có thể, lần sau đến, thì mang một chai Coca cho tôi nhé.” 

Đã lâu không được uống rồi, cậu thèm chết mất. 

Nhưng mà thứ đáp lại cậu lại là dáng vẻ cứng rắn khó mà thấy được của Chân Hòa Lý và tiếng đóng cửa vô cùng lạnh lùng. 

Yến Cửu: “...”  ( truyện đăng trên app TᎽT )

Yến Cửu không còn gì để mất nhìn trời, trong lòng vô cùng nhớ nhung đến Coca. 

Mạt Mạt kéo ghế đến phòng vệ sinh, mở vòi nước ào ào vào chậu nước. 

Việc cậu bé tự vào nhà vệ sinh cũng không cần Yến Cửu quan tâm đến, vì vậy khi nghe tiếng động, Yến Cửu cũng không quá chú ý, vẫn nghệt như cũ. 

“Cửu Cửu ~” 

Tiếng kêu non nớt đột nhiên vang lên ở bên cạnh. 

Yến Cửu vừa ngẩng đầu, chỉ thấy đôi mắt long lanh của nhóc con mình đang mong đợi nhìn cậu, lại nhìn vào trong nhà vệ sinh, giống như đang chờ mình hỏi cậu bé. 

“Ý? Mạt Mạt đang làm gì thế?” 

Mạt Mạt mím môi, nghiêng đầu nhỏ sang một bên rồi đảo mắt, hơi do dự rồi cậu bé vẫn lắc đầu một cái không chịu nói: “Cửu Cửu đoán đi!” 

Yến Cửu sẽ luôn có kiên nhẫn và nhiệt tình với Mạt Mạt, thấy vậy, cậu lập tức làm ra vẻ lúng túng đoán thử: “Ôi trời, sao ba lại không đoán được Mạt Mạt làm gì trong nhà vệ sinh nhỉ? Chẳng lẽ Mạt Mạt có phép thuật?” 

Mạt Mạt có được hiệu quả mà mình mong muốn, lập tức hài lòng xoay người, mang dép gấu lạch bạch chạy vào phòng vệ sinh, sau đó cầm một cái chậu nước nhỏ đi về phía Yến Cửu. 

Thấy ánh mắt cẩn thận nhìn chằm chằm chậu nước của Mạt Mạt, đôi mắt ông bô già lập tức hơi chua xót. 

Con trai của cậu mới ba tuổi, mà đã biết rửa chân cho ba rồi. 

Nhà có đứa con sắp trưởng thành, sinh con nhất định phải giống Yến Mạt Mạt!

Mặc dù chậu có hơi bé, nhưng tóm lại đây là tấm lòng của con, đường nhiên cậu phải cười… 

Đang lúc Yến Cửu còn đang suy nghĩ miên man, Mạt Mạt đã bưng chậu đi đến trước mặt cậu, vô cùng vui vẻ bưng chậu nước đến bên miệng Yến Cửu: “Cửu Cửu thích… xà phòng, có bọt!” 

Con trai ngoan, con thật sự có hiếu đến mức ba con chết luôn rồi. 

Yến Cửu té ngửa lên gối nằm “bịch” một tiếng, thở dài một hơi.

Cậu muốn Coca cơ. 

Bàn tay bé nhỏ nắm lấy ống hút, vui vẻ tiến đến bên cạnh Yến Cửu: “Cửu Cửu ~ Phù phù!” 

… Thôi được rồi. 

Yến Cửu từ từ hít một hơi, ánh mắt vô thần nhìn trần nhà, sau đó thổi bể mấy cái bong bóng xà phòng trên mặt. 

Yến Cửu: “...”

.

Trời dần tối, bệnh nhân trong phòng đã trải qua một ngày chữa trị khổ cực, rất nhiều người đã tắt đèn nghỉ ngơi. 

Ở quầy y tá, y tá đang trực cúi đầu tập trung làm việc, đột nhiên cô ấy nhìn thấy có đủ thứ đồ vật màu sắc bên góc mắt, nhưng khi cô ấy quay đầu nhìn lại, thứ kia đã biến mất. 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play