Dưới ánh chiều tà, trong thôn trang bốc lên từng trận khói bếp, chung quanh là một mảng yên tĩnh.
Tư Niệm đi vào phòng, quét mắt nhìn hai đứa trẻ một cái, Chu Việt Đông còn đang nghiêm túc đọc sách, nhưng Chu Việt Hàn rõ ràng ngồi không yên, gương mặt lộ rõ vẻ buồn ngủ.
Nhìn thấy cô đã trở lại, mới đột nhiên ngồi thẳng người, làm bộ như rất nghiêm túc học tập, kì thực tròng mắt liều mạng xem xét đồ vật cô đang xách trên tay.
Lúc nhìn thấy túi kẹo lớn kia, mắt cu cậu đều trợn tròn.
Tư Niệm đem kẹo sữa và bánh quy Đại Bạch Thỏ đặt lên bàn, những rau dưa khác thì bỏ vào trong bếp.
Chu Việt Hàn dụi dụi mắt: "Đại ca, anh nhìn đi, dì ấy mua rất nhiều bánh quy còn có kẹo!"
Chu Việt Đông liếc mắt một cái rồi thu hồi ánh mắt: "Vậy cũng không phải mua cho em, có gì đáng xem chứ.”
Trước kia bố nuôi cũng cho mẹ nuôi tiền, để mẹ nuôi mua đồ ăn cho bọn chúng, nhưng mẹ nuôi luôn lén lút mua về rồi tự mình trốn ăn, cũng sẽ không để ý đến bọn họ.
Chu Việt Hàn hung hăng nuốt nước miếng, ngượng ngùng nói: "Nói cũng phải.”
Tư Niệm đang ở phòng bếp sửa sang lại nguyên liệu mua được, sắp xếp các loại gia vị cho chỉnh tề, lại đổ gạo mì mua được vào trong vại, lúc này mới chuẩn bị cơm tối.
Vừa xả nước nấu cơm, vừa nghĩ sau này mình phải làm gì.
Dù sao hiện tại trên tay mình có một trăm đồng, hôm nay đi chợ một chuyến, liền tốn của cô hai mươi đồng.
Mặc dù nói mình và Chu Việt Thâm kết hôn, nhưng bây giờ còn chưa có giấy chứng nhận, đối phương cũng không biết nghĩ như thế nào, cô cũng không phải là loại người thích mở miệng đòi tiền tiêu từ người khác, cho nên chính mình cũng phải nghĩ cách kiếm chút tiền mới được.
Cũng không thể đến lúc mình đi thi đại học, vẫn phải dùng tiền của đàn ông chứ.
Nhà Chu Việt Thâm trông thì là một ngôi nhà lớn, nhưng nhìn mấy đứa nhỏ lại gầy như khỉ khô, trong khoảng thời gian ngắn cô cũng không xác định tronh nhà này hiện tại có phải là ngoài mạnh trong yếu hay không.
Dù sao mặc kệ thế nào, dựa vào đàn ông là không đáng tin cậy.
Vẫn phải dựa vào chính mình.
Tư Niệm lấy nửa miếng thịt còn lại hồi sáng ra rửa sạch với nước, dùng dây buộc chặt, sau đó cho hành, gừng, tỏi, rượu, hoa hồi tẩm ướp gia vị nửa giờ cho thấm.
Chờ đến khi cơm nấu xong, thêm dầu thêm gừng thái lát chiên lên cho thơm, sau đó cho nước vào nồi thịt, thêm gia vị bắt đầu đun nhỏ lửa hầm từ từ, hầm đến khi nước khô sền sệt mới thôi, miếng thịt cũng trở nên đỏ ửng bóng bẩy.
Nước trong nồi bốc lên mùi thịt nồng đậm, từng đợt mùi thơm nhè nhẹ bay lên, trong lúc xoay người toàn bộ phòng bếp đều lượn lờ mùi thơm nức mũi khiến người ta hít thở không thông.
Vốn lúc này, Chu Việt Đông và Chu Việt Hàn hẳn là đã ngủ, nhưng ngửi thấy mùi thơm, Chu Việt Hàn căn bản không nhúc nhích được chân, con ngươi lại gắt gao nhìn chằm chằm vào phòng bếp, bình thường một ngày bọn họ chỉ ăn hai bữa cơm, buổi sáng và cơm tối.
Ngày nào Thím Lưu cũng phải về sớm, vội vàng về nhà nấu cơm cho người nhà, cho nên bữa cơm cuối cùng bọn họ thường ăn vào khoảng bốn giờ rưỡi chiều.
Sau đó không được ăn nữa, buổi tối cho dù đói cũng phải nhịn.
Hôm nay cu cậu ăn thêm một cái bánh bao thịt, kỳ thật không đến nỗi đói như vậy.
Nhưng phòng bếp truyền đến mùi thịt mềm dẻo thơm phức khiến cu cậu mãnh liệt nuốt nước miếng, căn bản là dời không nổi chân.
Và hẳn là đã quên lời mình nói tuyệt đối sẽ không ăn cơm của mẹ kế này nữa.
Buổi chiều có bánh bao thịt ăn, cụ cậu cũng đã rất kinh ngạc rồi.
Hiện tại buổi tối lại còn có mùi thịt và cơm, nhìn Tư Niệm bưng thịt kho tàu nóng hổi đi ra, Chu Việt Hàn nhìn đến ngây người, quả thực không tin vào mắt mình.
Cơm trắng, thịt kho tàu? Trứng chiên? Hôm nay là ngày lễ gì?
Không đúng, coi như là lễ mừng năm mới, bọn họ cùng lắm cũng chỉ là được nếm thử thịt tanh mà thôi.
Bởi vì càng là ngày lễ, bố nuôi lại càng bận rộn.
Đều do thím Lưu tùy tiện làm cho bọn họ chút đồ ăn.
Tuy rằng trong nhà có gạo, nhưng thứ bọn họ được ăn nhiều vẫn là cơm độn.
Chan với nước canh chua, cu cậu có thể ăn hai bát.
Coi như là có cơm ăn, đó cũng là nấu thành cháo, thật ra cơm rất ít.
Lúc trước ăn thịt cũng là chiên rất khô, không hề giống như món thịt kho tàu bóng loáng đỏ ửng mà cô bưng ra kia!
Chu Việt Hàn nhấc chân đi không nổi.
Ngẩng đầu nhìn Tư Niệm một cái, lại quay đầu nhìn về phía đại ca cũng đang dại ra.
Chu Việt Đông tuyệt đối không tin có người phụ nữ sẽ nấu thịt cho bọn họ, từ lúc thằng bé hiểu chuyện, mẹ không đánh cũng mắng thằng bé, mặc kệ thằng bé sống hay chết, chỉ có lúc người đàn ông kia tới, thái độ của mẹ với thằng bé mới tốt hơn một chút, nhưng một khi không thể giữ lại người đàn ông kia, bà sẽ phát điên đánh thằng bé, nhiều lần thằng bé thiếu chút nữa đã bị đánh chết.
Sau khi người phụ nữ kia chết, thằng bé được bố nuôi mang đến nơi này.
Những người phụ nữ này thường là có chung một bộ mặt.
Ban đầu vì lấy lòng bố nuôi, đối xử với thằng bé rất tươi cười hớn hở.
Bố nuôi vừa đi, thì lập tức thay đổi khuôn mặt.
Bất kể là ai, đều như nhau.
Nghĩ đến người phụ nữ này có lẽ cũng dùng phương pháp như vậy mê hoặc bọn họ, cuối cùng đuổi bọn họ đi, thậm chí sát hại bọn họ, trong mắt Chu Việt Đông liền trào ra một nỗi oán hận.
Tư Niệm ngẩng đầu nhìn hai người một cái, đối diện với hai mắt của Chu Việt Đông, trong lòng lộp bộp.
Ác ý thật mạnh. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T YT và web ty tnovel.
Đáy lòng cô bỗng dưng phát lạnh, trong nháy mắt nổi da gà.
Không uổng là một trong những đại lão tâm cơ sâu hiểm trong tương lai, tuổi còn nhỏ mà đã có khí chất như vậy.
Kỳ thật nội dung cốt truyện của vai phụ cũng không được viết tỉ mỉ cho lắm, cô cũng chỉ là biết kết quả sau này của những người này mà thôi.
Biết nguyên chủ ngược đãi thằng bé, cho nên thằng bé mới hận nguyên chủ như vậy.
Nhưng hiện tại, mình căn bản không hề ra tay, đứa nhỏ này cũng đã tràn ngập ác ý với cô.
Giống như một con sói con vô cùng cảnh giác, âm thầm quan sát, chờ ngày cô không phòng bị, mà cắn đứt cổ cô.
Tư Niệm có chút vô lực, tính cách đã định của một người không phải dễ dàng thay đổi như vậy.
Nhưng bất kể như thế nào, cô đều phải cố gắng thay đổi vận mệnh của bọn họ một chút, dù sao mấy đứa nhỏ này, liên quan đến vận mệnh tương lai của mình.
Hiện tại không đối xử tốt với bọn họ một chút, ngày sau nếu mình rời khỏi Chu Việt Thâm, cũng ít nhất không bị mấy đứa nhỏ này trả thù.
“Đứng đó làm gì, ăn cơm đi.”
Tư Niệm không quá khách khí nói ra một câu, sau đó lập tức bỏ qua hai người đi lên lầu gọi Dao Dao còn đang ngủ.
Dao Dao ngủ rất thoải mái, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đáng yêu vô cùng.
Bị cô lay tỉnh cũng không khóc, y nha y nha nở nụ cười, đưa tay sờ mặt cô.
Trẻ con, quả thực là quá đáng yêu!
“Dao Dao, ăn cơm xong chúng ta ngủ tiếp được không." Cô dỗ nhóc con xuống lầu, nhìn thoáng qua sắc trời, đã hoàn toàn tối đen.
Cô nhịn không được hỏi: "Khi nào bố các cậu về?”
Hai đứa nhỏ liếc nhau, cuối cùng Chu Việt Đông mở miệng: "Bố bận việc xong mới về.”
Chu Việt Thâm trở về rất muộn, có đôi khi là hơn nửa đêm, có đôi khi là trực tiếp không trở về.
Tư Niệm nhíu nhíu mày, cô còn nghĩ buổi tối nếu người đàn ông kia trở về, sẽ cùng nhau ăn một bữa cơm, cho nên làm nhiều đồ ăn một chút.
Hiện tại xem ra, Chu Việt Thâm hẳn là rất ít ăn cơm ở nhà.
Cô lấy cho Dao Dao một chén cơm, vừa đút cho cô nhóc, vừa gắp một miếng cơm vào miệng.
Mùi cơm thơm ngon vừa vào miệng, thơm đến mức khiến Tư Niệm suýt nữa nuốt chửng đầu lưỡi.