Cô Dâu Đỏ

Chương 2:


1 tháng


Lúc tôi mơ màng tỉnh dậy, đã thấy trời sáng rồi.

Chân tay tôi bị quấn đầy băng dính, miệng cũng bị bịt lại.

Tôi bị bỏ lại trong nhà, không thấy mẹ đâu nữa.

Tôi cố cựa quậy nhưng không được, chỉ có thể chờ mẹ trở về.

Khi mẹ quay về, trên tay xách theo rất nhiều thứ.

Giấy đỏ, nến, bút, gạo, gà trống, còn có một bộ quần áo chú rể thời xưa.

Mẹ không để ý đến tôi, tự mình bận rộn đi dán chữ “Hỉ” màu đỏ khắp phòng, chữ lớn nhất dán ở đầu giường của tôi.

Kế đó mẹ bày nến lên bàn ăn trong phòng, cùng với đồ cúng và hai ly rượu.

Bà còn xay gạo trắng thành bột, giết gà trống, lấy máu gà trộn với bột gạo kia.

Lúc này cuối cùng bà cũng quay sang tôi, dùng kéo cắt quần áo của tôi, sau đó cầm bút nhúng vào trong bột máu vừa trộn viết mấy chữ cổ rất kỳ lạ lên đầy người tôi, tôi không hiểu chút gì cả.

Tôi không ngừng nhìn mẹ kêu “ư ư” nhưng bà chỉ rơi nước mắt chứ không nói với tôi một lời nào.

Đợi đến khi viết xong hết chữ lên người tôi, bà lại quay lưng đi xuống hầm, kéo Tiểu Trúc tới.

Tiểu Trúc vốn là thanh niên trẻ tuổi, nhưng có lẽ do bị bỏ đói nhiều ngày không còn sức nữa, đi đứng cũng loạng choạng, chỉ có thể để một người phụ nữ như mẹ tôi kéo lê đi.

Mẹ tôi lại cầm bút lên, cũng viết những chữ cổ khó hiểu lên người Tiểu Trúc.

Sau khi viết xong, bà thay quần áo cho Tiểu Trúc rồi bắt cậu ấy quỳ bên chiếc bàn.

Tiểu Trúc muốn phản kháng nhưng mẹ tôi đã quấn dây xích sắt trên tay cậu ấy vào góc bàn, sau đó lại kéo xích trên chân cậu ấy buộc tới chỗ bàn trà, khiến Tiểu Trúc đứng không được mà ngồi cũng không xong, chỉ có thể quỳ gối.

Đợi xử lý xong Tiểu Trúc, mẹ tôi lại đặt một cái ghế bên cạnh bàn, sau đó kéo tôi lên ghế trói lại, vừa hay để Tiểu Trúc kiễng người lên bái lạy tôi.

Lúc mẹ làm xong những thứ rườm rà này thì mặt trời cũng vừa lặn.

Bà cúi thấp đầu nhìn tôi, mắt rưng rưng nói: “Con à, nghe mẹ nói. Thứ nhất, con và Tiểu Trúc cùng dòng họ, vai vế của con còn cao hơn nó một bậc, đêm nay con có thể trở thành trưởng bối để nó bái cao đường. Thứ hai, trước khi hoàn thành buổi lễ này con không được cách xa Tiểu Trúc quá mười mét, hai đứa phải ở gần nhau mới có thể lẫn lộn thật giả được, nếu cách nhau quá xa, cô dâu ma sẽ nhận ra con ngay. Thứ ba, con tuyệt đối không được mở miệng nói chuyện, mấy năm nay nhà chúng ta cúng bái bài vị cô dâu ma, cô ta không thấy được con nhưng có thể nghe ra giọng con. Chỉ cần con vừa mở miệng, cô ta sẽ nhận ra Tiểu Trúc không phải là chồng mình ngay.”

Mẹ dặn dò xong mấy câu này thì đưa tay ra xoa đầu tôi một cách dịu dàng.

Tôi cũng không kiềm được nước mắt, thấy mẹ như vậy khỏi phải nói tôi có bao nhiêu đau lòng. Thách‎ 𝘁hánh‎ 𝘁ì𝗆‎ được‎ #‎ 𝘁𝗋u𝗆𝘁𝗋‎ uy𝙚n﹒𝚟n‎ #

Ngày thường mẹ tôi thậm chí còn không dám giết một con cá, hôm nay bà lại vì tôi mà muốn đoạt mạng một người khác.

Tôi không thể hận mẹ, tôi biết bà làm vậy là vì tôi.

Nhưng tôi không thể chấp nhận cách làm này của bà!

Màn đêm buông xuống, mẹ rơi nước mắt nói với tôi: “Cô dâu ma lấy chồng, người sống phải trốn đi, mẹ phải đi rồi. Nếu đêm nay thành công, từ nay về sau con sẽ được bình an, chúng ta cũng sẽ không sống ở cái làng này nữa. Nhưng nếu lỡ xảy ra sơ suất khiến mọi chuyện đổ vỡ, sẽ có người đứng ở cổng làng đón con, người đó sẽ bảo vệ con, nhớ kĩ bất luận xảy ra chuyện gì tuyệt đối cũng đừng quay lại, mẹ sẽ đi tìm con!”

Mẹ lau nước mắt, vẻ mặt nuối tiếc nhìn tôi, cuối cùng bà vẫn đi ra ngoài cửa.

Sau khi mẹ đi, tôi nhìn sang Tiểu Trúc, sắc mặt cậu ấy tái nhợt, cũng bị bịt miệng nên không thể nói được lời nào.

Trong nhà không bật đèn, chỉ có hai ngọn nến cháy lập loè trên bàn, ánh sáng yếu ớt khiến căn phòng trở nên mờ tối, tôi và Tiểu Trúc không thể nói chuyện, trong phòng chỉ còn lại sự tĩnh lặng.

Đêm càng lúc càng khuya.

Bỗng một tràn tiếng chó sủa vang lên, cùng với đó bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Tiếng gõ cửa “rầm rầm” hệt như tiếng động hôm qua.

Tôi sợ đến mức hơi thở trở nên dồn dập, bên ngoài vang lên giọng nói the thé: “Chú rể đâu? Mau ra đón cô dâu nào.”

Khỏi phải nói giọng nói đó nghe chói tai bao nhiêu, tôi và Tiểu Trúc đều bị bịt miệng, sao có thể nói chuyện được chứ?

Tiếng gõ cửa đó lại vang lên lần nữa, thấy ở trong không có người trả lời, bên ngoài lại nói: “Chú rể không đón dâu, vậy thì trực tiếp bái đường thôi.”

Lời vừa dứt, trong phòng đột nhiên nổi lên một trận gió lạnh.

Kèm theo đó là tiếng “cạch”, cửa mở ra rồi.

Tôi tưởng rằng bên ngoài sẽ là người nào đó, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, tôi lập tức chết lặng.

Ngoài cửa chỉ có một người giấy, cao cao gầy gầy, được vẽ mặt cười, hai mắt to tròn đen láy, trên má điểm chút phấn hồng, vô cùng quỷ dị.

Người giấy bỗng nghiêng mình, sau đó phát ra tiếng kêu rất chói, hô lớn: “Cô dâu vào cửa.”

Ngay khi nó lách mình qua, tôi đã nhìn thấy bên ngoài nhà một cảnh tượng cực kỳ quái lạ.

Ở bên ngoài có mấy người giấy đang khiêng một cái quan tài, trên tay chúng còn cầm chiêng trống và kèn xô na nữa.

Rõ ràng trống đang gõ, kèn đang thổi, nhưng lại không nghe ra chút âm thanh nào, hệt như một vở kịch câm khiến người ta rùng mình ớn lạnh vậy.

Nắp quan tài từ từ hé mở, bên trong có một cô gái.

Cô ta mặc bộ váy cưới màu đỏ, đầu đội khăn trùm đỏ tươi, từ trong quan tài đứng thẳng dậy rồi lại ngã xuống.

Bên dưới chiếc váy đỏ như màu máu mơ hồ có thể nhìn thấy cô gái đang mang một đôi giày thêu hoa, nhưng lại kiễng chân cao lên, chỉ dùng hai ngón chân cái nâng trọng lượng của cả cơ thể, đi vào trong phòng.

Tim của tôi đập càng lúc càng nhanh, đến khi cô dâu ma vào được tới phòng thì nó đã sắp nhảy vọt lên tới cổ họng rồi.

Cô ta chậm rãi đi vào, đến bên cạnh Tiểu Trúc rồi chợt cất tiếng nói: “Chàng ơi, sao lại không ra ngoài đón ta?”

Cô ta vừa mở miệng thì hồn phách tôi đã hoảng loạn đến suýt bay mất.

Bởi vì giọng của cô ta không phát ra từ miệng mà là từ dưới bụng phát ra.

Càng đáng sợ hơn chính là, ngọn nến đó ở phía sau lưng tôi, Tiểu Trúc thì ở trước mặt tôi.

Cho nên lúc tôi nhìn lên vách tường, có thể nhìn thấy bóng của tôi và cậu ấy.

Một người ngồi, một người đứng.

Nhưng lại không hề có cái bóng thứ ba, dù cô dâu đang đứng ngay bên cạnh Tiểu Trúc.

Thấy Tiểu Trúc không nói gì, cô dâu lại lên tiếng: “Chàng nóng lòng như vậy, thế chúng ta bái đường trước là được.”

Cô ta vừa quỳ xuống bên cạnh Tiểu Trúc, người giấy đột nhiên hô to: “Nhất bái thiên địa.”

Tiểu Trúc đã bị trói bằng xích từ trước, cả người không thể cử động được, làm sao có thể bái thiên địa chứ?

Cô dâu ma một mình xoay người bái lạy trời đất.

Người giấy lại nói: “Nhị bái cao đường.”

Hai người họ quỳ trước mặt tôi, bái cao đường.

Tôi tự nghĩ, buổi lễ này có lẽ không thể thành được, bởi vì Tiểu Trúc không cách nào cùng cô dâu phu thê giao bái.

Chính ngay lúc này, tình hình có chút gì đó không ổn.

Sắc mặt yếu ớt lúc ban đầu của Tiểu Trúc đột nhiên trở nên ngây ngốc như tượng gỗ.

Khi người giấy hô câu “Phu thể giao bái” tôi tận mắt nhìn thấy cơ thể Tiểu Trúc từ từ phân ra thành một Tiểu Trúc khác.

Trời ạ….

Rõ ràng có một Tiểu Trúc vẫn còn đang quỳ dưới mặt đất, nhưng giờ lại có thêm một Tiểu Trúc mới đứng ngay bên cạnh cô dâu ma, xoay người giao bái với cô ta.

Tôi đưa mắt nhìn lên vách tường, Tiểu Trúc mới này quả nhiên không có bóng! Lẽ nào là xuất hồn ư?

Không được, nếu cứ như thế thì Tiểu Trúc sẽ phải chết thay tôi mất!

Tay chân của tôi đều bị trói, tôi cựa mình khều tới thanh tre ở phía sau lưng ghế.

Để tiết kiệm vật liệu, rất nhiều ghế tre ở chỗ làng chúng tôi đều được gắn thêm ba thanh tre phía sau để làm vật tựa lưng, rất dễ tháo rời.

Tôi ra sức kéo nó xuống, cuối cùng kéo ra được một thanh tre, khó nhọc đưa nó đến chỗ ngọn nến đang cháy.

Lúc này người giấy lại cất tiếng nói: “Lễ xong, đưa vào động phòng!”

Linh hồn của Tiểu Trúc ngây ngây dại dại đưa tay ra dìu cô dâu ma.

Trông thấy bọn họ đi về hướng phòng ngủ, tôi vội lấy thanh tre đang cháy xuống, ra sức đè nó lên cổ tay mình.

Cổ tay truyền đến một cảm giác đau đớn, tôi cố nén cơn đau, đống băng dính bằng nhựa nhanh chóng bị đốt cháy, cuối cùng tay tôi cũng được giải thoát.

Lúc này Tiểu Trúc và cô dâu ma đã sắp bước vào phòng, tôi vừa dùng thanh tre đốt băng dính quấn dưới chân vừa kéo băng dính đang bịt trên miệng xuống, hét lớn: “Chú rể mà cô muốn lấy là tôi!”

Đột nhiên, cả căn phòng trở nên tĩnh lặng.

Cô dâu ma lập tức xoay người, vén khăn trùm đầu màu đỏ lên, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy được mặt của cô ta.

Gương mặt đó trắng bệch, không có chút sức sống nhưng lại giống hệt như trong bức ảnh mà tôi thường thấy.

Điểm khác biệt chính là, mắt cô ta không có con ngươi, chỉ có tròng trắng, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Cô dâu ma đập mạnh một cái vào hồn của Tiểu Trúc, linh hồn cậu ấy lập tức quay trở vào trong thể xác.

Sau khi nhìn thấy cảnh này, cuối cùng tôi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Mục tiêu của cô ta là tôi, không phải Tiểu Trúc.

Tôi nhớ đến lời mẹ từng nói, không lo được nhiều như vậy nữa, mau chạy thôi!

Người giấy vẫn đang đứng chặn ở cửa.

Thấy tôi bỏ chạy, người giấy đó đưa tay ra định bắt lấy tôi.

Tôi cứ thế đẩy mạnh nó ra.

Người giấy này rất nhẹ, không có chút trọng lượng nào, bị tôi đẩy một cái thì đã bay ra xa mấy mét.

Tôi biết tạm thời Tiểu Trúc đã an toàn, bởi vì cậu ấy vốn không phải là chú rể mà cô dâu ma muốn lấy, cho nên tôi đã dùng hết sức lực chạy đến cổng làng, không dám quay đầu lại.

Mẹ từng nói nếu như việc này thất bại, sẽ có người đứng ở cổng làng đón tôi. Tiếng gió “hù hù” gào rít bên tai tôi, trước nay tôi chưa từng chạy nhanh đến như thế, đến khi đã chạy được một khoảng khá xa rồi, cuối cùng tôi mới quay đầu nhìn lại, sợ đến cả người toát mồ hôi lạnh.

Những người giấy đó lại nhấc quan tài lên, khiêng nó đi về phía tôi.

Cách đi của bọn chúng rất kỳ lạ, có lẽ do không có đầu gối nên chân của chúng không có độ cong, mỗi lần bước đi thì cả bàn chân đều nhấc về trước, ngón chân chạm đất rồi lại kéo chân còn lại qua một cách rất quỷ dị.

Tôi không dám nhìn cảnh tượng đáng sợ này thêm nữa, vội chạy đến cổng làng, ở đó có một người đang đứng cạnh một chiếc xe máy.

(Còn tiếp)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play