Cô Dâu Đỏ

Chương 5:


1 tháng


Tôi vô thức muốn quay đầu, nhưng buộc phải kiềm lại.

Mẹ tôi chịu sự ảnh hưởng từ bà ngoài, từ lúc tôi còn nhỏ bà đã kể cho tôi nghe rất nhiều câu chuyện.

Bà nói khi đi đường vào ban đêm, nếu như cảm thấy có một luồng gió lạnh thổi ở phía sau lưng, tuyệt đối đừng quay đầu, bởi vì đó có thể là ma thổi đèn đấy.

Hai bên bả vai và đỉnh đầu của con người đều có treo một ngọn đèn sinh mệnh, quỷ muốn hại người thì phải thổi tắt ngọn đèn sinh mệnh đó.

Nhưng dựa vào năng lực của riêng chúng, sẽ rất khó có thể thổi tắt đèn, cho nên khi người đó quay đầu lại, bản thân họ cũng sẽ mang đến một ngọn gió kết hợp với gió âm của ma quỷ khiến đèn sinh mệnh bị dập tắt.

Trong giây phút nguy hiểm tôi đột nhiên nhớ tới câu chuyện mẹ đã kể, tôi vô thức nhảy về phía trước, thay vì chọn quay đầu lại.

Nhưng chính ngay lúc tôi vừa bổ nhảo về trước, cổ của tôi đã bị bóp chặt.

Chiếc đèn pin đang nằm lăn lóc dưới đất bỗng bị nhấc lên, hoá ra cô dâu ma đã dùng ống tay áo của cô ta để nhặt nó.

Một tay cô ta bóp lấy cổ tôi, tay kia nắm chặt cổ tay tôi khiến tôi không thể cử động được.

Tôi cảm thấy việc hít thở dần trở nên khó khăn, càng lúc càng không thở nổi, tầm nhìn trước mắt bắt đầu tối dần.

Cô dâu ma nói: “Thường thì những người biết về ma thổi đèn ngược lại đều rất dễ rơi vào cái bẫy thế này, bọn họ sẽ sợ hãi mà lao về phía trước, tự mình dâng đến cửa.”

Tôi đau đớn, mắt trợn trắng, lúc này tôi mới nhớ ra cô dâu ma này là một con quỷ rất lợi hại do bà ngoại tôi mời tới, cô ta không phải là những cô hồn dã quỷ yếu ớt kia.

Một nhân vật ghê gớm như vậy, sao tôi có thể là đối thủ của cô ta được chứ?

Cô dâu ma nói: “Ta nhận lời của bà ngoại chàng bảo vệ chàng hai mươi năm, nhưng chàng lại làm trái lời hứa. Nếu chàng đã yêu mẹ mình vậy, ta sẽ cho chàng thêm một cơ hội, năm đó bà ngoại chàng đã đổi cho chàng hai mươi năm, bây giờ hãy để mẹ chàng thế mạng, ta sẽ cho chàng sống đến bốn mươi tuổi, đến lúc đó ta sẽ đến thành hôn với chàng, chàng thấy thế nào?”

Tôi không thốt ra được lời nào, chỉ có thể lắc đầu một cách khó nhọc.

Tôi biết từ chối cô ta là con đường chết.

Nhưng nếu sinh mệnh của tôi được kéo dài dựa trên sự hi sinh của người khác, vậy tôi thà rằng mình chưa từng tồn tại trên thế gian này.

Cô dâu ma thở dài nói: “Nếu đã như vậy, vậy chàng chỉ có thể chết.”

Cảnh tượng trước mắt tôi dần tối sầm lại, cuối cùng tôi hoàn toàn mất đi sức lực, có hương thơm nào đó bay thoảng qua.

Lúc tôi mơ màng mở mắt ra, bầu trời vẫn còn tối đen, nhưng đèn pin được đặt ngay bên cạnh.

Tôi nằm trên đất, đầu tựa lên một đôi chân lạnh ngắt.

Là cô dâu ma.

Cô ta quỳ bên cạnh tôi, dùng chân làm gối tựa cho tôi.

Trong lòng tôi chợt kinh hãi, vội vã nhớ lại xem chuyện gì đã xảy ra, nhưng lúc này cô ta lại nhẹ nhàng xoa đầu tôi rồi nói: “Không cần sợ, chàng có thể đưa mẹ về nhà rồi.”

Tôi ngẩn người, bởi vì tôi không hiểu cô ta đang nói gì.

Giọng của cô dâu ma trở nên rất dịu dàng: “Trời sắp sáng rồi, đợi đến khi mặt trời mọc hồn của mẹ chàng sẽ không trở về được nữa đâu. Cơ thể của bà ấy đang nằm trong căn hầm phía sau sân nhà chàng, chàng đưa hồn bà ấy trở lại đi, đừng để lỡ thời gian.”

Tôi không nhịn được hỏi: “Cô không giết tôi nữa ư?”

Cô ta đáp: “Chiều mai, lúc mặt trời lên cao nhất, chàng hãy mang đồ cúng tế đến trước mộ ta, chúng ta sẽ giải quyết rõ với nhau.”

Tôi hỏi: “Đồ cúng tế gì?”

Cô ta chỉ cười cười, sau đó nói, đến lúc đó chỉ cần đến là được, sẽ có người chuẩn bị đồ cúng tế giúp tôi.

Sau khi cô dâu ma nói xong liền phất ống tay áo, cả người tôi đều bị cô ta nhấc lên.

Mẹ tôi cũng mang theo vẻ mặt đờ đẫn bước đến bên cạnh tôi, tôi nhìn sang cô dâu ma, cô ta đã quay vào trong quan tài, thế rồi nắp quan tài tự động đóng lại.

Mấy con người giấy sợ hãi trốn ở phía xa, không dám đến gần chúng tôi.

Xem tình hình này, có vẻ như cô dâu ma đã thật sự trả mẹ lại cho tôi rồi.

Tôi nghĩ mãi cũng không ra, nhưng chuyện tốt như vậy đã xảy đến rồi, sao tôi có thể bỏ lỡ được chứ?

Tôi vội dẫn mẹ xuống núi, thời gian vẫn còn dư dả, sau khi về đến nhà, tôi cạy cửa hầm ra xem thử, cơ thể của mẹ quả đúng là đang ở bên trong.

Linh hồn của mẹ bước về phía cơ thể mình, hai thể từ từ hoà làm một, đợi đến khi mẹ mở mắt ra, tôi cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.

Mẹ kinh ngạc nhìn bản thân mình, không dám tin hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Tôi thấp giọng đáp: “Mẹ, con cũng không biết xảy ra chuyện gì, đột nhiên cô dâu ma đó lại chịu trả mẹ về cho con.”

Lúc này, bên trên đột nhiên có tiếng người truyền đến: “Bởi vì em đã qua ải rồi.”

Ai?

Giọng nói đó nghe rất xa lạ, tôi vô thức đứng chắn trước mặt mẹ, cẩn thận bước tới bậc thềm nhìn thử, lại phát hiện ra có một người đàn ông lạ mặt đang ngồi trong phòng.

Anh ta bình thản nhìn chúng tôi, nhẹ giọng nói: “Ngồi xuống nói chuyện đi.”

Tôi có chút cảnh giác hỏi: “Anh là ai?”

Mẹ tôi nhìn người này một cách tỉ mỉ, rồi đột nhiên bà bước tới trước, đưa ngón tay ra chạm vào nốt ruồi trên lông mày người đàn ông đó.

Bà ngập ngừng hỏi: “Con là Hạo Hạo?”

Tôi vừa nghe thấy cái tên này thì lập tức giật mình.

Hạo Hạo chính là người anh họ đã mất tích nhiều năm của tôi.

Năm đó sau khi cha tôi gây ra vụ giết người, chỉ duy nhất có thi thể anh ấy là không tìm thấy.

Hạo Hạo nở một nụ cười với mẹ tôi: “Dì à, đã nhiều năm không gặp rồi.”

“Hạo Hạo, thật sự là con!”

Mẹ tôi nhất thời không kiềm được, vội lao đến ôm chầm lấy Hạo Hạo, kích động bật khóc: “Rốt cuộc năm đó con đã đi đâu vậy?”

Hạo Hạo khẽ nói: “Năm đó dượng xông vào nhà con, giết cha mẹ con, vốn dĩ còn muốn ra tay với con, nhưng lại cảm thấy không nỡ nên đã thả con đi. Con sợ hãi chạy đến nhà bà ngoại, nhưng lại nhìn thấy dượng cũng đi tới đó.”

Mẹ tôi nói: “Con chịu khổ rồi!”

Hạo Hạo lắc đầu, thở dài: “Dì, người chịu khổ không phải con. Chúng ta ngồi xuống đi, con có một câu chuyện đã giấu kín rất nhiều năm muốn kể cho hai người nghe. Sau khi kể xong câu chuyện này, chúng ta cứ như người xa lạ, từ nay đường ai nấy đi, con không xứng đáng được dì quan tâm như vậy.”

———

Hạo Hạo kể cho chúng tôi nghe một câu chuyện, là câu chuyện mà trước nay tôi chưa từng nghe.

Năm đó quả thực có chuyện cha tôi tăng giá tại chỗ, tiện tay ăn trộm luôn một ít di vật của người chết.

Nhưng người làm nghề vớt xác có lẽ đa phần đều là vậy, bởi vì cơ hội kiếm tiền rất ít, hơn nữa công việc lại xui xẻo, nên họ thường sẽ đòi giá cao, nhưng tại sao chỉ có một mình cha tôi gặp phải báo ứng?

Hoá ra lúc đầu khi mợ mang thai Hạo Hạo, cậu tôi phải kìm nén đến khó chịu, vừa hay làng bên có một cô dâu vừa xuất giá, cậu tôi đến tham dự hôn lễ uống quá chén, nhịn không được đã làm ra chuyện khốn nạn với cô dâu.

Sau khi bị cưỡng bức, cô dâu đã gào khóc không chịu thoả hiệp, chú tôi thấy chột dạ nên siết chết cô dâu rồi ném xuống nước.

Cô gái đó……chính là cô dâu ma.

Xong chuyện, chú tôi sợ sẽ gặp báo ứng, không nhịn được bèn kể lại chuyện này cho mợ và bà ngoại tôi.

Mợ khóc lóc rất đau khổ, nhưng cuối cùng vì đứa con trong bụng cũng đành phải nuốt giận chịu đựng.

Bà ngoại tức giận chửi ầm lên, nhưng lại không thể bỏ mặc đứa con máu mủ của mình, bà nhìn ra được oán khí của cô dâu ma quả rất nặng, cuối cùng hai mẹ con họ nảy ra một ý định, dựa vào việc hai nhà chúng tôi có quan hệ huyết thống, cho nên đã đẩy báo ứng của chú lên người cha tôi!

Bởi vì đối với bà ngoại mà nói, cậu tôi mới là huyết mạch thật sự của bà, tôi chỉ là cháu ngoại, không tính là người kế thừa hương hoả cho bà.

Tiếc thay cha tôi thật sự cho rằng bởi vì mình gặp báo ứng, liên tiếp phải trả bằng mạng sống của hai đứa con trai.

Ông đi tìm bà ngoại giúp đỡ, bà còn trách do ngày thường ông đã làm tổn hại đến âm đức của bản thân.

Ngày tôi chào đời, cha tôi không kiềm lòng được đã bế tôi đi tìm cậu trước, muốn nhờ cậu đỡ lời giúp mình, vừa hay bởi vì hôm đó mẹ tôi sinh con, cậu mợ ở trong phòng nói về chuyện này, cha tôi đứng ngoài cửa đã nghe được rõ ràng.

Hôm đó, ông đã nổi giận ra tay tàn sát nhà họ.

Nhưng ông vẫn tha cho đứa trẻ vô tội.

Cha tôi đi tìm bà ngoại để đối chất, bà ngoại thấy con trai mình bị hại chết, cuối cùng cũng ân hận về những việc đã làm, bà nguyện hy sinh tính mạng của bản thân không chỉ vì để cứu tôi mà còn bởi vì bà không có mặt mũi nào nhìn gia đình tôi cũng như không còn mặt mũi nào sống trên đời này nữa.

Thế nhưng hôm đó, bà và cô dâu ma đã lập với nhau một giao ước.

Cậu tôi đã chết, bà cũng lấy mạng mình ra làm vật hy sinh, nhưng món nợ vẫn chưa được trả hết, bởi vì Hạo Hạo vẫn còn sống.

Bà dùng mạng của bản thân kéo dài thời gian hai mươi năm và giao hẹn với cô dâu ma, nếu như sau này tôi lớn lên trở thành một kẻ bất nhân, bất nghĩa, bất hiếu, vậy thì sẽ lấy mạng tôi thay cho Hạo Hạo.

Những điều này đều đã bị Hạo Hạo khi đó đang chạy trốn lén nghe được, thế là anh ta bèn quay trở về nhà, lấy trộm tiền tiết kiệm của cha mẹ, đem giấu ở bên ngoài.

Sau đó Hạo Hạo quay về nhà bà ngoại, nguỵ tạo di thư của bà, chính là hai cách thức mà mẹ đã dùng để cứu tôi.

Trước nay mẹ tôi chưa từng học qua thứ gì, bà lấy được di thư còn vui mừng cho rằng có thể cứu được tôi, nhưng lại không biết mình đã rơi vào trong cái bẫy của Hạo Hạo.

Nếu như tôi để Tiểu Trúc chết thay mình, vậy thì tôi chính là kẻ bất nhân.

Nếu tôi chọn bỏ mặc mẹ, vậy tôi sẽ là một kẻ bất hiếu.

Nhưng nếu như tôi tự sát, vậy thì tôi cũng là kẻ bất hiếu.

Cả hai con đường đó tôi đều không chọn, tôi chọn vác dao đi cứu mẹ, cô dâu ma cũng cảm nhận được lòng hiếu thảo của tôi.

Thêm nữa, tôi vẫn nhớ ơn cứu mạng của cô dâu ma đối với mình, khiến cô ấy tin rằng tôi không phải là kẻ bất nghĩa.

Mặc dù Hạo Hạo gây khó dễ đủ điều nhưng tôi vẫn vượt qua thử thách của cô dâu ma, nhân, nghĩa, hiếu đều vượt qua khảo nghiệm của cô dâu ma.

Hạo Hạo kể xong câu chuyện, chúng tôi vẫn còn ngơ ngác.

Anh ta khẽ nói: “Dì à, cha con hại dì mất đi hai đứa con, còn khiến cho dượng phải lấy mạng mình ra trả, cả nhà dì đã hy sinh ba mạng người, nhưng nhà con chỉ mới trả có hai. Ngày mai mọi thứ sẽ được giải quyết, con không xứng đáng nhận sự quan tâm của dì, chúng ta từ biệt tại đây, suy cho cùng chuyện này là lỗi của gia đình con, cũng là lỗi của bà. Con nghĩ cách khiến em họ bỏ mạng, thật ra con cũng không khác gì cha mình.”

Hạo Hạo đứng dậy, đột nhiên anh ấy cúi người thật sâu về phía chúng tôi, rồi quay lưng rời đi.

Mẹ tôi không giữ anh ấy lại, mà quay đầu ngơ ngẩn nhìn những tấm bài vị kia.

Bài vị ở nhà tôi rất nhiều, chỉ duy nhất không có của cha tôi.

Nhiều năm như vậy, nhà tôi chỉ thờ cúng cô dâu ma, thờ bà ngoại, thờ cậu, mợ.

Duy lại chưa bao giờ thờ cúng cha tôi, hai mươi năm qua tôi chưa từng đến thăm mộ của ông ấy.

Bỗng mẹ tôi như người mất hết lý trí, bà gạt mạnh những tấm bài vị kia xuống đất.

Sau đó bà quỳ xuống, đưa tay đấm ngực, gào khóc nức nở.

Tôi cho rằng mình có thể nhịn được.

Nhưng tôi nhịn không nổi, tôi cũng quỳ xuống bên cạnh mẹ, nước mắt rơi lã chã xuống sàn.

Vì tôi và mẹ mà cha tôi đã phải chịu đựng nỗi oan khuất suốt chừng ấy năm.

Vì muốn giữ lại cho mẹ tôi hồi ức về một gia đình tốt đẹp, ông ấy nguyện một mình gánh chịu tất cả, đến tận lúc sắp chết cũng không hé răng nữa lời về việc ấy.

Tôi cầm những bài vị đó lên, ném mạnh chúng ra ngoài cửa.

Những năm qua, chúng tôi đã thờ những con người gì thế này.

- --------

Khi trời sáng hẳn, mắt của mẹ con tôi đều sưng húp cả lên.

Bà khóc đến ngất đi, tôi đỡ mẹ nằm lên giường, tự lau nước mắt cho mình rồi xoay người đi lên núi.

Trước mộ của cô dâu ma lại có thêm một bóng người.

Đó chính là Hạo Hạo anh họ tôi. Tôi nhìn bóng lưng anh ta, muốn mở miệng nhưng cuối cùng lại không nói gì.

Bởi vì tôi chỉ muốn cầm một tảng đá, đập thật mạnh lên đầu anh ta!

Mối thù giết cha, không đội trời chung.

Có điều tôi vẫn phải nhịn xuống, bởi vì tôi biết hôm nay Hạo Hạo chính là vật cúng tế.

Thấy tôi tới, anh ta chỉ nhìn tôi gật đầu.

Tôi không quỳ lạy cô dâu ma mà chỉ bình thản hỏi: “Tại sao không chạy?”

Anh ta lắc đầu nói: “Thử rồi, chạy không thoát.”

Tôi “ừm” một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Anh ta nhắm mắt lại, lạy ba lạy.

Rất lâu sau khi lạy xong, tôi phát hiện anh ta vẫn nhắm mắt quỳ ở đó, cả người cứng đờ, không nhúc nhích.

Tôi thử đẩy Hạo Hạo, toàn thân anh ta ngã nhào ra đất.

Người đã ngừng thở rồi.

Khi chúng tôi đưa Hạo Hạo đi khám nghiệm tử thi, báo cáo cho thấy anh ta chết vì nhồi máu cơ tim.

Tôi hỏi mẹ có muốn chôn cất Hạo Hạo không, dù sao chúng tôi cũng là người thân của anh ta.

Bất luận thế nào, cuối cùng Hạo Hạo cũng đã nói ra sự thật, anh ta có thể chết mà không hé răng nửa lời, để cha tôi mãi mãi gánh tội lỗi trên vai.

Bởi vì lý do này, chúng tôi vẫn chôn cất Hạo Hạo, để anh ta được nằm cạnh cậu của tôi, nhưng có lẽ về sau chúng tôi sẽ không bao giờ đến thăm mộ nữa.

Ánh mắt mẹ tôi nhìn mộ của cậu và bà ngoại rất lạnh, trong ánh mắt đó không có chút cảm xúc nào.

Ngôi làng này đã trở thành một nơi đau lòng của chúng tôi, chúng tôi lập cho cha một cái bài vị, đem bài vị rời khỏi làng.

Thứ tôi mang theo không chỉ có bài vị của cha, còn có Tiểu Trúc.

Người nhà Tiểu Trúc đã hoàn toàn chối bỏ cậu ấy, tôi bèn mời cậu ấy cùng tôi lên thành phố làm việc.

Chúng tôi thuê một căn nhà nhỏ ở thành phố, cả tôi và mẹ đều tìm được công việc.

Tiểu Trúc nghe qua câu chuyện của tôi cũng không bình luận gì nhiều.

Cậu ấy chỉ thích sống một mình, mới đầu lúc nào cũng ở lì trong phòng không chịu ra ngoài hay nói chuyện với ai.

Tôi thường đến bệnh viện lấy thuốc cho cậu ấy, dần dà cậu ấy cũng bắt đầu chịu trò chuyện cùng tôi.

Tiểu Trúc nói cậu ấy không hiểu, tại sao tôi lại muốn chăm sóc cậu ấy, người như cậu ấy, ngay cả cha mẹ ruột cũng không thèm đoái hoài.

Cậu ấy nói: “Tôi đã phụ sự kỳ vọng của cha mẹ, tôi chỉ khiến người khác thất vọng về mình mà thôi, sống cũng chẳng có ý nghĩa gì.”

Tôi nghi hoặc nói: “Thế nhưng con người ta sống ở đời này, không phải để sống theo cách mà người khác mong muốn.”

Tiểu Trúc nói: “Không phải cậu cùng sống theo cách mà cô dâu ma muốn sao, nên cậu mới giữ được mạng?”

Tôi đáp: “Là bản thân tôi muốn sống như vậy, tôi không quan tâm người khác nghĩ thế nào, chỉ cần không hổ thẹn với chính mình là được.”

Tiểu Trúc cúi đầu, không tranh luận với tôi nữa.

Nhưng cậu ấy cũng bắt đầu chịu nói chuyện với tôi thường xuyên hơn, thỉnh thoảng còn cười nữa.

Mặc dù Tiểu Trúc không biểu đạt quá nhiều nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được suy nghĩ trong lòng cậu ấy, suốt ngày cậu ấy cứ làm ra vẻ không quan tâm gì đến cuộc sống này, nhưng tôi cảm nhận được dường như cậu ấy đang nói, cứu tôi với, tôi bị nhấn chìm rồi, cầu xin các người hãy đưa tay ra cứu lấy tôi.

Đó là một loại ngôn ngữ không thể nghe thấy được, nhưng tôi cảm giác bản thân có thể cảm nhận được nó.

Có lẽ mẹ tôi cũng cảm thấy bản thân mắc nợ Tiểu Trúc, từ đó đến nay chưa từng tính toán những việc mình đã làm cho cậu ấy, để cậu ấy yên tâm dưỡng bệnh ở nhà chúng tôi, không cần phải mang bất cứ gánh nặng tâm lý nào.

Kiên trì chữa trị trong nửa năm, Tiểu Trúc bắt đầu cười nhiều hơn, cậu ấy đã đoạt tuyệt quan hệ với gia đình, tìm một công việc trong thành phố.

Thậm chí tôi còn hoài nghi, chứng uất ức của cậu ấy xuất phát từ nguyên nhân gia đình.

Cậu ấy bắt đầu phụ tôi trả tiền thuê nhà, làm công việc nhà trong khả năng có thể, mối quan hệ giữa chúng tôi càng lúc càng tốt đẹp.

Về sau cậu ấy còn tìm được bạn gái và chuyển ra ngoài, có điều vẫn sống cạnh nhà chúng tôi, còn thường đến tìm tôi ăn cơm.

Tôi nghĩ, hiện giờ có lẽ cậu ấy đã được sống cuộc sống mà cậu ấy mong muốn rồi.

Còn tôi, tôi không quan tâm Tiểu Trúc nghĩ gì về mình, thậm chí cũng không quan tâm cô dâu ma nghĩ gì về tôi.

Tôi đã từng trải qua cảm giác cách cái chết gần đến vậy, giờ đây tôi chỉ muốn sống theo cách mà mình mong muốn.

Mỗi một ngày trong quãng đời còn lại đều không thẹn với mình, không thẹn với mong ước ban đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play