Hương An Thành, nhà trọ Quân Lai.
“Tới rồi.” Đồ Thanh đang nhắm mắt nghỉ ngơi thì đột nhiên mở to mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Tiểu thập nhị nhà cậu á?” Hai mắt Khê Cốc sáng rực, ” Thiên Duyệt Tông này đúng là chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, nào có người đêm hôm khuya khoắt lại đuổi người ta đi, chẳng lẽ không cho người ta ở lại thêm một đêm được à?”
Đồ Thanh không để ý đến biệt danh Khê Cốc đặt cho người nào đó, chàng đứng dậy đi tới trước cửa sổ, thông qua linh lung thạch cảm nhận hành động của Tầm Mạch Mạch.
Tầm Mạch Mạch phi ngự kiếm mà đến, nàng bay trên đỉnh Hương An Thành nhìn thoáng qua một lượt, sau đó bay thẳng tới nơi phồn hoa nhất trong thành. Nàng hoàn toàn không biết gì về Thiên Linh giới cả, nhưng có vài điều thì nàng vẫn biết, bình thường những nhà trọ đắt tiền thì hệ số an toàn cũng tương đối cao. Cho nên không chút do dự , Tầm Mạch Mạch chọn nhà trọ xa hoa nhất, đắt đỏ nhất trong thành, nhà trọ Quân Lai.
Trùng hợp thế sao? Đồ Thanh nhíu mày.
“Sao thế?” Khê Cốc vẫn đang quan sát sắc mặt Đồ Thanh.
“Nàng ta đã vào nhà trọ này rồi.” Đồ Thanh nói.
“Chỗ chúng ta sao?” Khê Cốc nhíu mày, “Nhà trọ Quân Lai này không rẻ đâu, nàng ta chỉ là một tu sĩ mới từ Huyền Linh giới lên đây thì lấy đâu ra linh thạch? Ngay cả một trăm linh thạch hạ phẩm Thiên Duyệt Tông cho e rằng cũng chỉ đủ để trả một ngày tiền phòng thôi.”
Hai mắt Đồ Thanh sáng lên, bỗng nhiên chàng nảy ra một ý định có thể lấy lại linh lung thạch.
***
Tiền sảnh nhà trọ, Tầm Mạch Mạch vừa mới bước vào cửa, đã có một tiểu nhị nhiệt tình chạy ra chào đón. Tiểu nhị kia mi dài mắt đẹp, quanh người linh khí cuộn trào, nhưng cũng mới chỉ là tu sĩ cấp Trúc Cơ.
“Vị tiên tử này, ngài muốn ở trọ sao ?.” Giữa các tu sĩ bình thường đều gọi nhau là đạo hữu, nhưng nếu muốn lấy lòng, thì khi nhìn thấy nữ tu sẽ gọi một tiếng Tiên tử để đối phương vui .
“Ừm.” Tầm Mạch Mạch gật đầu, “Nhà trọ này có những loại phòng nào?”
“Tiên tử vừa từ hạ giới lên đây đúng không ?.” Tiểu nhị nói đầy chắc nịch.
“Làm sao cậu biết?” Tầm Mạch Mạch giật mình.
“Nhà trọ Quân Lai của chúng ta là nhà trọ nổi tiếng lâu năm trên Thiên Linh giới, đã mở được ba vạn năm ngàn tám trăm năm rồi, phòng cũng chỉ có một loại, ở Thiên Linh giới này có thể nói là không ai không biết không người không hay. Những người như tiên tử vào hỏi phòng , cũng chỉ có thể là tu sĩ vừa từ Huyền Linh Giới lên mà thôi.” Tiểu nhị cười giới thiệu.
Ở đây chỉ có một loại phòng, chẳng trách mình vừa mở miệng hỏi đã bị đoán ra ngay.
“Tiên tử đừng lo lắng, nhà trọ Quân Lai của chúng ta phục vụ rất chu đáo, chỉ cần là khách của nhà trọ chúng ta, bất luận lai lịch tu vi thế nào, nhà trọ cũng đều đối xử ngang nhau. Nếu ngài có gì không hiểu, có thể hỏi bất cứ nhân viên nào trong nhà trọ của chúng ta.” Tiểu nhị nhận ra Tầm Mạch Mạch đang lo lắng, y cười bổ sung thêm, ” Hơn nữa đứng đầu nhà trọ Quân Lai chúng ta là Thiên Ảnh lão tổ của Vô cực tiên môn, bình thường tu sĩ đến đây cũng không dám hành xử lỗ mãng, vì thế ở đây rất an toàn.”
Điều Tầm Mạch Mạch muốn chính là an toàn, vì vậy nàng nói ngay: “Ta muốn ở trọ.”
“Vậy tiểu nhân sẽ giới thiệu cho ngài qua về nhà trọ.” Tiểu nhị nói, ” Nhà trọ chỉ có một loại phòng thiết kế theo kiểu tiểu viện một phòng, trong phòng có thiết kế Tụ Linh Trận, yên tĩnh thoải mái cũng tiện cho việc tu luyện. Nhưng giá sẽ hơi đắt một chút, một đêm một trăm linh thạch hạ phẩm.”
Một đêm một trăm linh thạch hạ phẩm? Lúc rời khỏi Thiên Duyệt Tông, Sở quản gia cho nàng đúng một trăm linh thạch hạ phẩm, ông nói số tiền này cũng đủ cho nàng sống được mấy tháng, nhưng giờ nó lại chỉ đủ để trả một đêm tiền phòng ở nhà trọ Quân Lai, điều này đủ thấy nhà trọ Quân Lai này đắt cỡ nào.
“Có thể dùng những thứ khác trả tiền thuê phòng không?” Tầm Mạch Mạch hỏi, nếu như không thể, nàng đành phải đổi nhà trọ khác vậy.
“Đương nhiên.” Tiểu nhị đã sớm đoán ra, y nói ngay lập tức, “Linh thạch của Huyền Linh Giới cũng có thể dùng được, nhưng phải là linh thạch thượng phẩm. Ở đây, chúng ta gọi linh thạch của Huyền Linh Giới là linh thạch thứ cấp, một viên linh thạch thứ cấp có thể đổi được năm viên linh thạch hạ phẩm. Tiên tử có thể tự ra đổi ở các tiền trang [1] bên ngoài, cũng có thể đổi trực tiếp ở nhà trọ, tuy nhiên nếu đổi ở nhà trọ, thì sẽ mất một khoản phí xử lý thủ tục đổi tiền.”
[1] Tương đương với Ngân hàng thời nay.
Có thể dùng là được, Tầm Mạch Mạch không thiếu nhất chính là linh thạch, nàng lập tức lấy một túi nhỏ linh thạch trong túi càn khôn ra đưa cho tiểu nhị: “Ta muốn thuê trước năm ngày.”
Nàng định nghỉ một đêm trước, ngày mai sẽ liên hệ với sư huynh của mẫu thân, cũng không biết khi nào sư bá mới đến đón nàng, cho nên nàng cứ thuê trước mấy ngày đã.
“Được.” Tiểu nhị nhận tiền, đếm lại linh thạch, sau khi kiểm tra không thiếu, thì bắt đầu làm thủ tục vào ở cho Tầm Mạch Mạch, rồi sau đó dẫn người lên phòng. Đi một lúc sau, hai người dừng lại ở một sân viện, tiểu nhị đưa cho nàng một chiếc thẻ bằng đồng hình tròn rồi giới thiệu, “Trên mỗi cửa viện ở nhà trọ Quân Lai chúng ta đều có một trận pháp, trận pháp này có thể ngăn được một đòn công kích của tu sĩ Xuất Khiếu, thẻ bài này là giấy thông hành, ngài nhất định không thể làm mất nó.”
Trận pháp? Tầm Mạch Mạch nhận thẻ bài, tò mò kiểm tra.
“Vậy ngài nghỉ ngơi, có việc gì ngài cứ gọi ta.”
“Khoan đã.” Tầm Mạch Mạch gọi tiểu nhị định đi kia, đưa cho y một chiếc hộp gỗ nhỏ, đây chính là một trăm linh thạch hạ phẩm Sở quản gia cho nàng, “Đa tạ tiểu ca đã giải thích những thắc mắc của ta.”
Tiểu nhị cười tủm tỉm nhận quà: ” Tuy tiên tử từ Huyền Linh giới lên, nhưng đúng là người hào phóng.”
“Ta vừa tới, sau này vẫn phải nhờ tiểu ca chỉ điểm nhiều hơn.” Tầm Mạch Mạch nói.
Nụ cười trên mặt tiểu nhị lập tức tươi hơn nhiều, y mau chóng móc một cuốn sách nhỏ từ trong vạt áo ra rồi nói: “Kỳ thật tiên tử chỉ cần ở Hương An Thành này một thời gian, những chuyện cần biết tự nhiên sẽ biết, tiểu nhân cũng chỉ nói trước được một hai câu thôi. Trong cuốn sách này có ghi chép một vài thông tin về Thiên Linh giới, tiên tử không ngại thì cầm lấy đọc xem, nếu không hiểu có thể hỏi ta bất cứ lúc nào.”
“Đa tạ.” Hai mắt Tầm Mạch Mạch sáng rực, nàng biết một trăm linh thạch hạ phẩm này của mình không mất trắng rồi.
Sau khi tiểu nhị rời đi, Tầm Mạch Mạch kiểm tra tấm thẻ, sau đó tìm được một nơi lõm hình dạng tương tự như thẻ bài trên bức tường đá bên cạnh cửa sân, nàng đặt thẻ vào nơi ấy, một luồng linh lực yếu ớt khẽ dao quanh, cửa sân tự động mở ra.
Tầm Mạch Mạch ngạc nhiên, Huyền Linh giới cũng có trận pháp, nhưng phần lớn thường được dùng ở những nơi quan trọng của môn phái, nào giống như ở đây, một phòng nhỏ trong nhà trọ cũng được thiết lập một trận pháp cao cấp như vậy. Xem ra Trận pháp sư của Thiên Linh giới nhất định rất nhiều, không biết mình có cơ hội học ké một hai chiêu hay không đây.
Tầm Mạch Mạch vào cửa, tiện tay khép cửa lại. Mà khi nàng vừa vào cửa thì đồng thời hai bóng người từ ngã rẽ bước ra, một người áo tím quấn khăn lông cừu tay cầm quạt xếp, một người đeo mặt nạ màu bạc, khí chất âm trầm, chính là hai người Khê Cốc và Đồ Thanh.
“Tiểu thập nhị nhà cậu hình như rất có tiền. Xem ra kế sách dùng tiền mua Linh Lung thạch e rằng sẽ không thành được.” Khê Cốc nói.
Khế ước tế phẩm lấy Linh Lung thạch làm chứng, chỉ cần Tầm Mạch Mạch chủ động từ bỏ Linh Lung thạch, khế ước coi như chấm dứt. Vì để cho Tầm Mạch Mạch chủ động giải trừ khế ước, vừa rồi Đồ Thanh đã nghĩ đến một cách. Tầm Mạch Mạch vừa tới Thiên Linh giới, tu vi không cao, lại chẳng quen ai, nhất định rất cần linh thạch. Một trăm linh thạch hạ phẩm Thiên Duyệt Tông cho nàng kia không trụ được bao lâu, bọn họ chỉ cần tìm thời cơ thích hợp, thừa dịp Tầm Mạch Mạch thiếu tiền thì sẽ mua Linh Lung thạch về ngay lập tức.
Lại không ngờ kế sách tuyệt hảo này chưa dùng đã chết từ trong trứng nước.
“…” Đồ Thanh.
Đúng là chàng chủ quan rồi, nha đầu này thực lực tệ như vậy mà lại được chọn lên, không cần nghĩ cũng biết là đi cửa sau, mà những kẻ đi cửa sau thì đều là người có tiền cả.
“Xem ra chỉ có thể nghĩ cách khác thôi .” Khê Cốc nói.
“Không cần, hiện giờ nàng ta không thiếu, không có nghĩa là sau này sẽ không thiếu .” Cách khác sao? Đồ Thanh không thích, chẳng phải giờ Tầm Mạch Mạch không cần linh thạch sao? Khiến nàng cần không được sao ?.
“Cậu muốn làm gì?” Khê Cốc đi theo Đồ Thanh đã một thời gian rồi, y luôn cảm thấy Đồ Thanh càng ngày càng trở nên cực đoan, rõ ràng là ám ma nhỏ tuổi nhất trong tộc của bọn họ, nhưng tính cách lại vô cùng quái dị, trong nhất thời y cũng không biết chàng muốn làm gì.
Đồ Thanh không đáp, quay người về phòng. Vốn cùng chung nhà trọ nên sân viện của hai người họ ở cách nơi của Tầm Mạch Mạch cũng không xa, chỉ một lát sau đã trở về nơi ở của họ. Vừa vào sân, Đồ Thanh ngồi xuống bàn đá bên ngoài, một tay chống má, hai mắt hơi nhắm, sau đó một làn khói đen từ giữa mi tâm bay ra, ngay lập tức Nguyên thần rời khỏi cơ thể.
Khê Cốc nhìn làn khói đen bay ra khỏi viện, không nén nổi tò mò, y thả Thần thức ra đuổi theo chàng.
Bên đây, giày vò Nguyên một ngày, Tầm Mạch Mạch cũng mệt rồi, vừa vào phòng cũng không thăm thú xung quanh, chỉ muốn cởi y phục ngủ một giấc rồi tính tiếp. Nàng vừa cởi áo ngoài, đang định cởi áo trong thì cửa phòng đột nhiên bị ngoại lực đẩy ra.
Tầm Mạch Mạch giật mình, vừa vội vàng kéo nửa vạt áo trong lên vừa kinh ngạc nhìn ra cửa, đợi đến khi thấy rõ người vừa đẩy cửa vào là ai, thì từ kinh ngạc bỗng hóa thành vui mừng.
“Phu quân? !” Người vừa tới chính là đạo lữ của nàng, phu quân khói đen.
Đồ Thanh nghe thấy hai chữ phu quân, mắt cứ chớp liên tục. Nhớ tới cảnh mấy ngày nay bị Khê Cốc chế giễu, trong lòng lại dấy lên ngọn lửa không tên. Mình mới là chủ nhân, tại sao có thể bị một tế phẩm hù dọa. Không sai, lúc ấy chàng đẩy nàng ra, chỉ là chàng không muốn nha đầu này chủ động đụng chạm [2] chàng, muốn chạm cũng phải là chàng chạm mới đúng.
[2] Từ này chính là ăn đậu hũ/chiếm tiện nghi á , nếu edit ở hiện đại thì rất dễ đổi sang dê(cụ) hoặc sàm sỡ là được nhưng văn cổ đại mình bó tay rồi. Ai có ý gì hay thì góp ý để mình sửa nhé.
“Sao không cởi nữa?” Đồ Thanh nhìn vạt áo thắt chặt của Tầm Mạch Mạch.
“Ấy…” Tầm Mạch Mạch khẽ giật mình, nhìn vạt áo mình vừa vội cài lên, nhất thời không phản ứng kịp.
“Ta không phải phu quân của cô sao? Sao thế, cởi y phục cũng không cho ta nhìn?” Đồ Thanh thấy mặt Tầm Mạch Mạch cứ ngơ ra, trong lòng cảm thấy thoải mái, không sai, chính là cảm giác này đây. Ta là chủ nhân, một tế phẩm như cô thì làm gì có tư cách chủ động, tất nhiên là ta muốn cô làm gì thì cô phải làm cái đó.
“… Không phải, chỉ là em chưa quen.” Tầm Mạch Mạch hơi xấu hổ, vì đã đồng ý làm thê tử của ân công, nên nàng đã chuẩn bị tâm lý. Chỉ là ân công bỗng nhiên đưa ra yêu cầu đột ngột như thế, ít nhiều nàng vẫn cảm thấy không quen cho lắm.
“Không quen? Cô là một tế phẩm, phục tùng chủ nhân là được rồi, ai cho phép cô không quen?” Tầm Mạch Mạch càng mất tự nhiên, Đồ Thanh lại càng hưng phấn.
Gương mặt Tầm Mạch Mạch nóng lên, đột nhiên nàng cảm giác mình thật già mồm, chuyện nàng đã đồng ý thì còn xấu hổ gì nữa. Hơn nữa ở đây ngoại trừ phu quân nhà mình thì cũng không có người ngoài, cởi thì cởi thôi.
Nếu đã quyết tâm, Tầm Mạch Mạch không do dự nữa, nàng thoải mái cởi chiếc áo ngoài mình vừa thắt chặt xuống, sau đó ném áo xuống giường rồi đưa tay tháo đai lưng áo trong của mình.
“Cô đang làm gì thế? !” Đồ Thanh giật mình, làn khói đen bị dọa lại bắt đầu phồng to hơn.
“Cởi y phục?” Vừa tháo nửa dây đai lưng Tầm Mạch Mạch ngẩng lên nhìn đám khói đen tỏ vẻ khó hiểu, tuy nhiên động tác cởi y phục cuối cùng cũng dừng lại.
“Ai bảo cô cởi hết? Đúng là không biết xấu hổ!” Đồ Thanh mắng, chính giữa làn khói đen là đôi mắt đỏ ngầu tràn đầy ghét bỏ, “Cô muốn viên phòng với ta như thế sao?”
“…” Tầm Mạch Mạch há hốc miệng, một lúc lâu sau cũng không phản bác được câu nào.
Không phải chàng muốn ta cởi y phục cho chàng nhìn sao? Hơn nữa cởi y phục trước mặt phu quân nhà mình, muốn viên phòng với phu quân nhà mình thì tại sao phải xấu hổ? Chẳng phải trong thoại bản đều nói, sau khi cưới, phu quân đều thích thê tử chủ động sao?
“Vậy để em mặc đồ vào nhé?” Tầm Mạch Mạch thử hỏi.
“Mặc vào!” Đồ Thanh xem như đã nhìn ra, nha đàu này quả thực vô cùng phóng đãng, ngay cả một ma vật không ra hình người như chàng cũng muốn quyến rũ, đúng là bụng đói ăn quàng.
Tầm Mạch Mạch xem như cũng biết, phu quân nhà mình thật ra là một thiếu niên ngoài miệng thì lợi hại nhưng bên trong thì ngây thơ. Chắc hẳn là vì chưa tu luyện thành hình người, cho nên mặc dù có mười vị đạo lữ, nhưng lại chẳng có chút kinh nghiệm thực chiến nào.
“Phu quân, còn bao lâu nữa chàng mới có thể hóa thành hình người?” Tầm Mạch Mạch không nhịn được mà hỏi.
“…” Nha đầu này, nhanh như thế đã không nhịn được rồi, tuyệt đối không thể để cho nàng biết mình đã hóa thành hình người lâu rồi, “Đoán chừng cũng phải ba trăm năm nữa.”
Tâm trạng Tầm Mạch Mạch ngổn ngang, tuổi thọ của nàng cũng chỉ còn hơn hai trăm năm nữa thôi, nàng nên vui hay nên buồn đây?
Mặc lại y phục vừa cởi ra, Tầm Mạch Mạch bỗng nhiên nhận ra ngay cả việc lấy thân báo đáp mình cũng không làm được, thì thầm tự trách trong lòng. Ân công nhận một tế phẩm như mình, có vẻ chàng mới là người bị thua thiệt.
Nha đầu này, nghe nói phải ba trăm năm nữa mình mới hóa hình người, thì lại tỏ vẻ như thế . . . khoan đã, nếu nha đầu này hi vọng mình hóa thành hình người như thế, vừa đúng đây cũng là cái cớ.
“Cô hi vọng ta mau chóng hóa thành hình người?” Đồ Thanh cố ý hỏi.
“Tất nhiên.” Dĩ nhiên Tầm Mạch Mạch hi vọng nhà mình phu quân càng ngày càng tốt hơn.
“Vậy cô cho ta ít linh thạch đi.” Đồ Thanh nói.
“Hả?” Tầm Mạch Mạch khẽ giật mình, “Linh thạch?”
“Muốn hóa thành hình người, cần một lượng linh khí lớn, hấp thu linh khí từ linh thạch sẽ nhanh hơn so với tu luyện bình thường rất nhiều. Nếu cô thừa linh thạch thì có thể cho ta, nếu thế ta tu luyện cũng nhanh hơn.” Đồ Thanh nói.