Trong lúc hai người nói chuyện bỗng có tiếng chim kêu truyền đến từ chân trời phía xa, hai người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một con tiên hạc toàn thân trắng như tuyết từ phía chân trời bay tới, thoáng cái đã xuất hiện trước mặt hai người. Ngồi trên tiên hạc là một cậu thiếu niên áo xanh với gương mặt khá trẻ, linh lực dao động quanh người, hai người đều không nhìn thấu cấp tu vi của đối phương .
“Tiểu sư đệ, sư phụ lệnh cho ta đón đệ.” Từ trên lưng tiên hạc cậu thiếu niên mặt non troẹt nhẹ nhàng nhảy xuống, đứng trước mặt Thương Nhĩ, cười nói.
“Tiểu thư?” Thương Nhĩ ngơ ra, theo bản năng nắm chặt vạt áo Tầm Mạch Mạch.
“Đi thôi.” Nghe giọng điệu cậu tu sĩ này hẳn là sư huynh tương lai của Thương Nhĩ. Có lẽ vì Thương Nhĩ chưa biết dùng ngự kiếm phi hành [1], cho nên sư phụ cậu mới phái người tới đón cậu. Đón người vốn là chuyện của quản gia nhưng đối phương lại phái đệ tử của mình đến, từ đó đủ thấy sư phụ tương lai của Thương Nhĩ vô cùng quan tâm đến đệ tử. Tầm Mạch Mạch cũng cảm thấy yên lòng không ít.
[1] Người tu luyện thường dùng kiếm để bay, người ta gọi là ngự kiếm phi hành.
“Tiểu thư thì sao?” Thương Nhĩ không bỏ được Tầm Mạch Mạch.
” Kỳ hạn ba ngày còn chưa hết, tỷ phải ở lại đây. Sau đó tỷ sẽ đi…” Tầm Mạch Mạch dừng lời, nhìn về phía cậu thiếu niên trẻ tuổi kia.
Cậu thiếu niên kia hiểu ý, lập tức nói: “Ta là đệ tử thứ năm của Đạo Huyền Chân Nhân thuộc Vô cực tiên môn, Lâm Bắc Cố.”
Tầm Mạch Mạch khẽ cười nhìn vị thiếu niên trẻ tuổi rồi cúi đầu hứa với Thương Nhĩ: “Nếu có cơ hội, tỷ sẽ tới Vô cực tiên môn tìm đệ.”
“Tỷ sẽ đi cùng cô gia sao?” Thương Nhĩ hỏi.
“Ừm.” Tầm Mạch Mạch đồng ý.
“Tiểu sư đệ, sư phụ vẫn đang chờ chúng ta.” Lâm Bắc Cố thấy hai người tạm biệt nhau rồi thì lên tiếng thúc giục.
Thương Nhĩ nhìn cậu thiếu niên, lại quay ra nhìn Tầm Mạch Mạch một cái, lúc này mới quay người đi về phía cậu thiếu niên kia.
“Chờ chút đã.” Lúc này, Tầm Mạch Mạch đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, vội vàng gọi Thương Nhĩ lại, đồng thời nhìn Lâm Bắc Cố cười ngại ngùng, “Lâm sư huynh, ta còn có mấy thứ muốn đưa cho Thương Nhĩ, ta dẫn đệ ấy về phòng lấy đồ, lấy xong sẽ ra ngay.”
“Mau lên.” Cậu thiếu niên trẻ tuổi khẽ nhíu mày, tỏ vẻ không mấy kiên nhẫn, nhưng cũng không ngăn cản.
Tầm Mạch Mạch không dám chậm trễ, nói lời cám ơn rồi dắt Thương Nhĩ về phòng, nàng lấy ra một chiếc túi Càn Khôn nhỏ trong túi càn khôn của mình rồi giao cho Thương Nhĩ.
“Tỷ đã dò hỏi rồi, linh thạch và pháp khí [2] của Huyền Linh giới ở Thiên Linh giới này đều không đáng tiền, chỉ có chút thảo dược và khoáng thạch cũng coi như hiếm thấy, tỷ chia cho đệ một phần. Đến lúc bái sư, sư phụ và các sư huynh sư tỷ cho đệ quà ra mắt, đệ cũng phải đáp lễ, người của Xích Ninh Phong chúng ta không thể để người ta nói là keo kiệt được.”
[2] Linh thạch là tiền tệ của giới tu chân như mình đã giải thích ở chương trước rồi , được chia làm 3 loại thượng > phẩm > hạ, loại ở dưới Huyền Linh giới thì thường là loại thấp nhất. Pháp khí là vũ khí dùng để tấn công.
“Ừm.” Thương Nhĩ nhận túi Càn Khôn mà không hề thấy ngại, bởi vì những thứ này cậu đã nhận quen rồi.
Xích Ninh Phong là một trong sáu ngọn núi giàu nhất của Thiên La Tông, mà Xích Ninh Phong chỉ có ba người nên Tầm Ca dồn hết tài nguyên của lạ của Xích Ninh Phong cho Tầm Mạch Mạch. Tầm Mạch Mạch dù giàu có nhưng chẳng có chỗ tiêu, lúc vui thì thường xuyên tán lộc khắp nơi, vừa mắt tu sĩ nào, cũng chẳng biết đối phương là ai, chỉ cần thứ đối phương muốn mà nàng có thì tiện tay sẽ cho.
Với người xa lạ còn như vậy, chứ nói chi đến là tiểu đồng tử sớm chiều bên nhau, Thương Nhĩ ở Xích Ninh Phong bảy tám năm, còn giàu hơn rất nhiều đệ tử nội môn của Thiên La Tông, mọi thứ của cậu đều là Tầm Mạch Mạch cho.
“Đi thôi.”
Hai người đi ra ngoài, Tầm Mạch Mạch giao Thương Nhĩ cho cậu thiếu niên kia: ” Sau này Thương Nhĩ phải làm phiền Lâm sư huynh quan tâm rồi.”
“Tất nhiên, đây là lá phù truyền tin, nếu như sau này có chuyện gì cần tìm sư đệ, cô có thể dùng lá phù này liên lạc với ta.” Tu vi của Lâm Bắc Cố vượt xa hai người, những gì hai người vừa nói trong phòng y nghe thấy rất rõ ràng, vì thế ánh mắt nhìn Tầm Mạch Mạch lúc này cũng có thiện cảm hơn nhiều. Dù sao mình cũng sắp được nhận quà, hơn nữa là do nữ tử trước mắt chuẩn bị cho tiểu sư đệ nhà mình. Trước cho Tầm Mạch Mạch một lá phù truyền tin, có lẽ tiểu sư đệ cao hứng sẽ cho mình thêm quà, đến lúc đó mình càng nở mày nở mặt trước những sư huynh sự đệ khác.
“Tạ ơn Lâm sư huynh.” Tầm Mạch Mạch vui mừng, đối phương có thể chủ động cho mình phù truyền tin, chắc cũng không ghét mình tới thăm Thương Nhĩ.
“Đi thôi.” Cậu thiếu niên gật đầu rồi mang theo Thương Nhĩ bay lên lưng tiên hạc, vừa đứng vững, con hạc trắng lập tức vỗ cánh, cứ như mũi tên rời cung bay thẳng lên trời cao.
Tầm Mạch Mạch nhìn theo, mãi cho đến khi không thấy bóng tiên hạc nữa mới thu mắt về.
“Muội muội.”
Tầm Mạch Mạch nhíu mày, nhìn ra cửa sân, chỉ thấy Cổ Thanh Linh chẳng biết đã đến từ lúc nào, đang đứng ngoài cửa ra vào, đi cùng nàng ta còn có Đoạn Minh Hiên.
“Sao hai người lại tới đây?” Tầm Mạch Mạch hỏi.
“Ta và sư huynh đã đi bái sư rồi, lát nữa sẽ rời khòi Thiên Duyệt Tông, trước khi đi chúng ta tới đưa muội một lá phù truyền tin, sau này có việc thì cũng tiện liên lạc.” Cổ Thanh Linh nói rồi lôi một tấm phù truyền tin từ trong túi càn khôn ra đưa cho Tầm Mạch Mạch.
Hóa ra là đến khoe mình đã bái sư môn .
Nếu nhận phù truyền tin, đoán chừng Cổ Thanh Linh sẽ đi nhanh hơn, nhưng nếu là không nhận, lại phải lải nhải vài câu với nàng ta, ngẫm nghĩ một lúc rồi Tầm Mạch Mạch quả quyết đưa tay nhận: “Ta nhận, hai người mau đi đi.”
“…” Cổ Thanh Linh kinh ngạc, tất nhiên nàng ta không nghĩ Tầm Mạch Mạch lại nhận dễ dàng như thế, giật mình trong chốc lát rồi mới nói, ” Vậy… muội nhớ phải dùng.”
“Ừm.” Tầm Mạch Mạch gật đầu qua loa.
“Cho muội.” Đoạn Minh Hiên vươn tay tới, cũng đưa một tấm phù truyền tin cho nàng.
Tầm Mạch Mạch ngẩn ra nhìn Đoạn Minh Hiên. Đoạn Minh Hiên hiểu ngay thắc mắc trong mắt Tầm Mạch Mạch, y nói thêm: “Sư muội là của sư muội, của ta là của ta.”
Tầm Mạch Mạch lại càng ngạc nhiên hơn, hai ngươi họ không phải là một đôi sao, tại sao ngay cả phù truyền tin cũng phân chia rõ ràng như vậy? Nhưng nhìn sắc mặt tái xanh của Cổ Thanh Linh, tâm trạng nàng tốt hơn nhiều, thế là nàng vui vẻ nhận, còn cao hứng nói cám ơn: “Vậy thì đa tạ Đoàn sư huynh .”
“Ừm.” Đoạn Minh Hiên ừ một tiếng, trong mắt hiện lên chút ý cười.
Khi còn ở Huyền Linh Giới, mặc dù Tầm Mạch Mạch thường xuyên nghe đến tên Đoạn Minh Hiên, nhưng vẫn không có cơ hội tiếp xúc. Mấy ngày nay tiếp xúc hai lần, lại khiến nàng cảm thấy con người Đoạn Minh Hiên cũng không tệ, so với Cổ Thanh Linh và Cổ Ngọc Thành lại càng khiến người ta yêu thích. Tầm Mạch Mạch nàng từ trước đến nay vốn là người hào phóng, nhận đồ của người ta thì luôn đáp lễ, thế là nàng lôi trong túi Càn Khôn ra một viên đá cũng không tệ cho Đoạn Minh Hiên.
“Đây là đá hồng viêm, tặng huynh .”
Đoạn Minh Hiên nhìn viên đá màu đỏ lấp lánh trên tay Tầm Mạch Mạch, sắc mặt hoảng hốt.
【Hình như huynh bị thương rồi, ta có viên thuốc này tặng cho huynh.】
“Muội muội, mặc dù đá hồng viêm này ở Huyền Linh giới cũng coi như hiếm thấy, nhưng ở Thiên Linh giới thì không đáng giá nữa rồi .” Cổ Thanh Linh nói.
“Không lấy thì…”
“Cám ơn.” Tầm Mạch Mạch còn chưa nói hết câu, viên đá hồng viêm đã bị Đoạn Minh Hiên cướp lấy, nhanh chóng bỏ vào trong túi càn khôn của mình, “Ta sẽ dùng .”
“… Cũng không cần miễn cưỡng.” Tầm Mạch Mạch giật mình, chỉ là tặng huynh mà thôi, cũng không bắt huynh nhất định phải dùng.
“Sư huynh, chúng ta đi thôi.” Cổ Thanh Linh có chút ghen tỵ khi thấy bầu không khí thân thiết khó hiểu giữa hai người, nàng ta lên tiếng nhắc nhở.
Đoạn Minh Hiên khẽ gật đầu, rồi quay sang nhìn Tầm Mạch Mạch, cứ như hứa hẹn: “Có việc thì liên lạc với ta, ta sẽ đến hỗ trợ.”
“Được ~” Tầm Mạch Mạch nghi ngờ gãi đầu một cái, mãi cho đến khi hai người họ rời đi, nàng cũng không hiểu tại sao Đoạn Minh Hiên bỗng nhiên đối tốt với nàng như vậy.
Chẳng lẽ gã cha khốn nạn Cổ Ngọc Thành đột nhiên bột phát lương tâm nên dặn dò y chăm sóc mình? Khả năng này không cao lắm.
Tầm Mạch Mạch nhìn trong tay ba lá phù truyền tin, sau đó rút lá phù Cổ Thanh Linh cho mình ra ném xuống đất, rồi đem hai lá còn lại cất vào túi càn khôn. Nghĩ một lúc, nàng lại lôi trong túi càn khôn ra viên Thiên Linh thạch mẫu thân cho mình.
Viên thiên linh thạch này là sư huynh của mẫu thân cho nàng lúc nàng xuống hạ giới tu luyện. Nói cách khác, mẫu thân ở Thiên Linh Giới cũng có sư môn, chỉ tiếc mẫu thân còn chưa kịp nói rõ ràng chuyện sư môn đã rời đi vì tâm ma, nếu không mình sẽ biết sư môn của mẫu thân là ở đâu, cũng có thể thay mẫu thân đi thăm sư tổ và sư bá nữa.
Cũng chẳng giờ biết mẫu thân đã khống chế được tâm ma hay chưa nữa.
Tầm Mạch Mạch nhìn viên Thiên Linh thạch cảm thán trong chốc lát, mắt thấy mặt trời sắp xuống núi thì biết chắc chắn là mình không được ai chọn, đang định vào nhà dọn đồ để chuẩn bị xuống núi thì viên Thiên Linh thạch trong tay nàng lại đột nhiên dao động, ngay sau đó lóe lên luồng ánh sáng trắng chói mắt, bên trong vang lên tiếng Tầm Ca.
“Mạch Mạch ~~ “
“Mẫu thân?” Tầm Mạch Mạch ngạc nhiên nhìn Thiên Linh thạch trên tay.
“Giờ chắc con đã lên Thiên Linh giới rồi.”
“Ừm.” Biết rõ mẫu thân nàng nghe không thấy nhưng Tầm Mạch Mạch vẫn không kiềm chế được mà đáp lời.
“Ngũ mạch của con bị tổn thương, mẫu thân đã nghĩ hết cách nhưng cũng vô phương cứu chữa, nghĩ tới nghĩ lui thì cơ hội duy nhất chính là đưa con tới Thiên Linh Giới. Mẫu thân đến từ Thập Phương Lâu một trong năm tiên môn lớn nhất của Thiên Linh Giới, sư tôn Huyền Minh chân nhân chính là một vị Xuất Khiếu kỳ đại năng. Sư phụ tu vi cao thâm, kiến thức uyên bác, có lẽ người sẽ có cách chữa khỏi bệnh cho con. Chỉ là… chuyện của mẫu thân đã khiến sư phụ phiền lòng, khi thấy con có thể người sẽ không vui. Trong túi càn khôn của con có một thanh phi kiếm, đó là pháp khí sư phụ tự tay làm cho mẫu thân lúc ta mới đạt Trúc cơ, con mang theo phi kiếm tới Thập Phương Lâu xin gặp người, có khi sư phụ mềm lòng, nể mặt phi kiếm mà sẽ giúp mẫu thân chữa khỏi bệnh cho con. Nếu cuối cùng bệnh vẫn không thể chữa được thì có ông cụ che chở con cũng không bị người ta bắt nạt ở Thiên Linh Giới.”
“Còn nữa, những đồ trong túi càn khôn, đừng tùy tiện tặng cho người ta, những thứ đó cũng rất hiếm có ở Thiên Linh Giới, con giữ lại dự phòng. Trong túi càn khôn còn có một chiếc hộp gỗ màu đỏ, bên trong có một tấm phù truyền tin, con dùng nó là có thể liên lạc được với sư huynh của ta.”
Tầm Mạch Mạch vội vàng tìm trong túi Càn Khôn, quả nhiên tìm được một chiếc hộp gỗ màu đỏ, mở hộp ra là thấy một tấm phù truyền tin của Thiên Linh giới đang nằm ngay ngắn bên trong.
“Hóa ra mẫu thân đã chuẩn bị đầy đủ hết cho con rồi.” Mũi Tầm Mạch Mạch hơi chua. Trước đó rõ ràng không có chiếc hộp đỏ này, chắc chắn là do mẫu thân đã thừa dịp bỏ vào lúc nàng ngủ, trong cái đêm trước khi nàng đi một ngày.
“Mạch Mạch ~~” Tầm Ca im một lúc rồi lại khàn giọng cất lời , “Cuối cùng, dù bệnh của con có thể chữa khỏi hay không thi lần tiếp theo cửa vị diện mở ra, nhớ nhờ người ta truyền tin về cho mẫu thân, mẫu thân ở Xích Ninh Phong chờ con.”
Nói đến đây thì âm thanh im bặt. Ánh sáng trên viên đá dần biến mất, khôi phục về hình dáng ban đầu.
Lúc này nước mắt của nàng đã không kìm được nữa, cứ như chiếc vòng hạt châu đứt dây rơi xuống từng giọt: “Mẫu thân, người không lên gặp con được sao? Khúc mắc giữa người và Cổ Ngọc Thành, chẳng lẽ còn quan trọng hơn cả con sao?”
Một nghìn năm, người muốn ở dưới đó chờ ta tìm người truyền tin nhưng rõ ràng chỉ cần người vượt qua tâm ma, là lập tức có thể phi thăng lên đây.
“Tầm Mạch Mạch.” Lúc này, tiêng Sở quản gia bỗng nhiên vang lên trên đầu Tầm Mạch Mạch.
Tầm Mạch Mạch ngẩng đầu nhìn lên với đôi mắt đỏ hồng, vừa thấy Sở quản gia thì vội vàng lau nước mắt trên mặt, lúng túng chào hỏi: “Sở quản gia.”
“Haiz ~~” Sở quản gia thở dài, lấy một chiếc hộp ra đưa cho nàng rồi nói, “Chuyện này đoán trước được rồi, cô cũng đừng quá đau lòng, đây là một trăm linh thạch hạ phẩm, cô cầm lấy rồi xuống núi đi.”
Tầm Mạch Mạch ngẩn người, ngẩng đầu nhìn bầu trời, lúc này mới nhận ra trời đã tối rồi. Kỳ hạn ba ngày cũng đã đến.
“Đa tạ.” Tầm Mạch Mạch nhận chiếc hộp, biết đối phương hiểu lầm nhưng cũng không giải thích nhiều.
“Sau khi rời khỏi đây thì đi về phía nam tới Hương An Thành, nơi đó cũng coi như an toàn, số linh thạch này đủ để cô sống được mấy tháng. Nếu trên người cô có dược thảo của hạ giới, cũng có thể cầm tới phòng đấu giá bán lấy ít linh thạch, số tiền ấy cũng đủ cho cô sống rồi.” Sở quản gia nhắc nhở.
“Đa tạ Sở quản gia.” Tầm Mạch Mạch biết Sở quản gia đang nhắc nhở mình.
Sở quản gia xua tay, quay người rời khỏi sân viên. Nha đầu này tính cách không tệ, người cũng thông minh, chỉ tiếc là tư chất quá kém mà thôi.
Tầm Mạch Mạch về phòng cầm cuốn thoại bản đêm qua còn chưa đọc hết, rồi lôi phi kiếm ra, bay người lên kiếm rời khỏi Thiên Duyệt Tông.