Nghe được yêu cầu từ phu quân nhà mình, hai mắt Tầm Mạch Mạch lập tức phát sáng, những thứ khác nàng không có, nhưng linh thạch thì nàng không thiếu.
Khi còn ở Huyền Linh giới, lúc mẫu thân ra ngoài tu luyện đã tìm được mỏ linh khoáng, trong đó đều là linh thạch thượng phẩm. Sau này vì giúp nàng đạt Trúc cơ, mẫu thân đã di dời hẳn mỏ linh khoáng ấy sang Xích Ninh Phong. Sau này quả nhiên nàng tu luyện nhanh hơn rất nhiều, đồng thời cũng thuận lợi đạt Trúc cơ.
Nhưng sau khi nàng đạt Trúc cơ, tu vi lại càng khó tăng lên, mỏ linh thạch ấy đối với nàng cũng không có tác dụng. Thỉnh thoảng nàng rảnh không biết làm gì sẽ vào đó đào ít linh thạch để dùng, qua năm này tháng nọ đã đào được hơn nửa mỏ linh thạch, cất hết vào túi càn khôn. Vốn là định dùng để tiêu vặt trong lúc đi du lịch, bây giờ nó lại có tác dụng với phu quân nhà mình, đương nhiên nàng sẽ không hẹp hòi.
“Chàng muốn bao nhiêu?” Tầm Mạch Mạch hào phóng hỏi.
“Tất nhiên là càng nhiều càng tốt.” Đồ Thanh bình tĩnh chờ tế phẩm nhà mình dâng lễ.
Càng nhiều càng tốt? Tầm Mạch Mạch mở túi càn khôn của mình, nhìn ánh sáng lấp lánh của đống linh thạch chiếm hơn nửa diện tích trong túi, nàng ngẫm nghĩ rồi lấy ra hai phần ba. Cũng chẳng phải nàng không nỡ cho hết, mà chính nàng còn phải ở trên Thiên Linh giới này một thời gian nữa, trên người không thể chẳng có đồng nào được. Thôi thì cứ đưa gần hết cho phu quân, nếu chàng cần thêm, nàng lại cho thêm nữa cũng được.
Tầm Mạch Mạch đưa hai phần ba số linh thạch trong túi càn khôn cho Đồ Thanh, “Những linh thạch này là em mang lên từ Huyền Linh giới, linh khí có thể không mạnh bằng linh thạch nơi này, nhưng tất cả đều là linh thạch thượng phẩm, dùng để bày Tụ Linh Trận, hiệu quả cũng không kém quá nhiều. Em vẫn còn một ít, nếu chàng dùng hết, thì tới tìm em lấy thêm.”
Đồ Thanh nhìn thoáng qua túi càn khôn trong tay Tầm Mạch, làn khói đen cuộn trào cuốn túi Càn Khôn vào người.
“Biết rồi.” Lấy được đồ, Đồ Thanh chuẩn bị rời đi.
“Phu quân.” Tầm Mạch Mạch bỗng nhiên lên tiếng gọi làn khói đen đã bay ra đến cửa.
Làn khói đen dừng lại, nhìn về phía Tầm Mạch Mạch.
“À ừm… Bên ngoài cửa có trận pháp, khi chàng vào có thể sẽ không tiện lắm, em sẽ lấy thẻ bài trên cửa, chàng lưu lại ấn ký, lần sau vào cũng sẽ tiện hơn.” Mặc dù Tầm Mạch Mạch không biết vừa rồi làm thế nào phu quân nhà mình có thể vượt qua trận pháp mà vào đây, nhưng tiểu nhị đã nói trận pháp này có thể cản được một đòn công kích từ Xuất Khiếu kỳ đại năng, người ngoài muốn vào cũng sẽ mất khá nhiều sức. Phu quân nhà mình là ma, dù tu vi rất cao, nhưng đi tới đi lui vẫn dễ dàng bị phát hiện, không an toàn.
“Không cần, chỉ cần linh lung thạch ở đây, những nơi cô có thể vào thì ta cũng có thể tới.” Tầm Mạch Mạch là tế phẩm của chàng, những đồ vật mà tế phẩm đã từng chạm quá, chàng đều có thể sử dụng được.
“Thế sao.” Tầm Mạch Mạch giật mình, theo bản năng nhìn thoáng qua Linh Lung thạch trên cổ tay mình.
“Còn việc gì không?” Đồ Thanh không nhịn được nói.
Tầm Mạch Mạch lắc đầu, tỏ vẻ không có.
Đồ Thanh không ở lại lâu, bay ra khỏi phòng, biến mất trong màn đêm.
Chờ phu quân rời đi, Tầm Mạch Mạch lại đóng cửa phòng, chuẩn bị đi ngủ. Nàng đi đến bên giường, cởi bộ đồ mình vừa mặc vào chưa được bao lâu, sau đó vén chăn lên, mau chóng vào giấc ngủ.
Ở một sân viện khác trong nhà trọ, hồn vừa về xác Đồ Thanh dần mở mắt, khi cảnh vật trước mắt còn chưa nhìn thấy rõ, đã nghe được giọng nói đầy khó tin từ Khê Cốc: “Cậu về nhanh thế sao? !” .
“Không thì bao lâu?” Đồ Thanh nhíu mày, chẳng phải chỉ đi lấy linh thạch thôi sao, tốn bao thời gian đâu.
“Cậu, cậu cậu cậu… Không thể nào, trước giờ đâu có ai nói nam tử tộc Ám Ma chúng ta có vấn đề về phương diện đó chứ ?.” Khê Cốc chống cằm, mặt tỏ vẻ không thể tin nổi.
“Vấn đề gì?” Đồ Thanh không nhịn được mà hỏi. Nếu là những chuyện khác, Đồ Thanh chẳng thèm đáp lại lời Khê Cốc, nhưng vừa nghe đến chuyện liên quan đến tộc Ám Ma, thì thể nào chàng cũng hỏi ngay.
“À… ừ thì. . . Nói như thế nào đây?” Khê Cốc cắn răng, tộc Ám Ma bọn họ không có phụ mẫu, đều từ đá mà hóa thành hình người, có một số việc phận trưởng bối như y cần phải nhắc một hai câu, “Cũng không có gì, có thể là vì lần đầu tiên, chuyện nam nữ ấy à, phải làm thêm vài lần nữa mới biết được.”
Mặt Đồ Thanh lập tức tái xanh , mặc dù đang đeo mặt nạ khiến người ta không nhìn thấy sắc mặt chàng, nhưng đôi môi mím chặt kia đã thể hiện nội tâm cực kỳ tức giận của chàng.
“Rầm!” dưới cơn tức giận đang sôi trào, Đồ Thanh tung một chưởng làm nát chiếc bàn đá trước mặt.
“Cơ thể ta vẫn còn đang ở đây, vừa rồi chỉ có Nguyên thần qua đó, huynh cảm thấy ta có thể làm gì?” Đồ Thanh cắn răng nghiến lợi hỏi.
“Úi ~” Khê Cốc không hề hoảng sợ vì hành động vừa rồi của chàng, y cầm chiếc quạt xếp gõ mạnh vào lòng bàn tay mình một cái, có vẻ như đã hiểu, “Quên, ta quên, người không qua đó, tất nhiên là chưa làm chuyện tuyệt vời đó rồi.”
“Huynh theo dõi ta?”
“Phụt… Ha ha… Ta chỉ hơi tò mò thôi, những chuyện không nên nhìn ta tuyệt đối không nhìn, lúc cậu bảo nàng ấy cởi y phục, ta đã tránh đi rồi.” Khê Cốc vội vàng giải thích. Nếu y xem tiếp, cũng sẽ không có chuyện hiểu lầm vừa rồi.
Đồ Thanh không nhiều lời, rút kiếm ra khỏi vỏ “Vụt” một tiếng, mũi kiếm chỉ thẳng vào mũi Khê Cốc.
“Ta sai rồi, ta xin lỗi.” Khê Cốc biết Đồ Thanh thật sự đã tức giận, y sợ tên nhóc này điên lên thì sẽ bất chấp hậu quả đánh nhau với y một trận, thế là vội vàng lui lại hai bước, thẳng thắn xin lỗi.
Đồ Thanh lạnh lùng nhìn chằm chằm Khê Cốc một cái rồi mới thu kiếm về.
“Cậu nói cậu muốn tu đạo vô tình, nhưng ngay cả tình yêu là gì cậu cũng chưa nếm trải, sao biết gì gọi là vô tình?” Khê Cốc bỗng nhiên nghiêm túc.
“Không phiền huynh quan tâm.” Đồ Thanh không thèm để ý.
“Tộc Ám Ma chúng ta, dù tu hành theo đạo nào, cuối cùng cũng sẽ bị tổn thương bởi tình yêu, còn nếu dựa vào tế phẩm để tu đạo, bất luận có thành công hay không thì tổn hại với tộc Ám Ma chúng cũng sẽ là ít nhất. Đây cũng là lý do, tại sao trước khi tu đạo chúng ta cần bố trí các tế phẩm.” Khê Cốc nói, ” Mượn tế phẩm để hiểu về tình, nếu như cậu không thích, có thể bỏ tế phẩm, nếu như tế phẩm phản bội, cậu có thể giết họ. Ta biết cậu đã không còn tin vào tế phẩm nữa, vậy sao không giữ lại để tu luyện, đợi đến ngày nào đó tế phẩm phản bội hoặc chọc giận cậu, bỏ hay giết đều do cậu quyết định.”
Trong mắt Đồ Thanh lóe lên chút kinh ngạc, những lời này chẳng hề giống lời của một Khê Cốc đa tình có thể nói.
“Ngạc nhiên như thế làm gì, tộc Ám Ma chúng ta chỉ cần chưa phi thăng, có người nào không bị phản bội vài lần. Những lời ta nói với cậu đều là những kinh nghiệm sương máu của ta, nếu cậu đã quyết tâm tu đạo vô tình, tế phẩm cũng chỉ là một món đồ mà thôi, thừa dịp họ còn chưa phản bội, có thể sử dụng thì cậu cứ dùng.” Khê Cốc mở chiếc quạt xếp, khẽ phe phẩy mấy cái, “Trong quan hệ nam nữ nếu như không nói tình cảm, thì chuyện cá nước thân mật cũng là một chuyện rất tuyệt vời, không ngại thì cậu thử xem.”
Sau lời khuyên nhủ chân thành, y nhìn Đồ Thanh với ánh mắt đầy ẩn ý rồi không nói thêm nữa, y khẽ cười trở về phòng.
Lấy túi linh thạch vừa đoạt được ra, Đồ Thanh cười lạnh: “Không phản bội? Linh thạch cũng chẳng cho ta hết, e rằng cũng sớm phản bội thôi “
Thông qua khế ước với tế phẩm, Đồ Thanh có thể nhìn thấy mọi thứ trong túi càn khôn của Tầm Mạch Mạch, rõ ràng biết mình rất cần linh thạch nhưng Tầm Mạch Mạch chỉ cho chàng hai phần ba mà thôi. Cái gọi là nguyện ý dùng tất cả để báo ân cũng chỉ là như thế mà thôi.
***
Hôm sau.
Sáng sớm, Tầm Mạch Mạch lôi lá bùa truyền tin mẫu thân cho nàng trong túi càn khôn ra.
Điểm linh lực, kích hoạt, để lại lời nhắn: “Chào sư bá, con là Tầm Mạch Mạch, mẫu thân là Tầm Ca, con đang ở nhà trọ Quân Lai của Hương An Thành.”
Nói xong, nàng buông tay, lá bùa truyền tin lập tức hóa thành một luồng sáng bay khỏi lòng bàn tay nàng, biến mất không thấy gì nữa.
Tầm Mạch Mạch không nói nhiều, nếu như quan hệ giữa sư bá và mẫu thân vẫn tốt, người sẽ đến đón mình, chỉ nói thế cũng đủ rồi. Nếu không phải như vậy thì nhiều lời cũng vô ích, đến lúc đó mình lại nghĩ cách tới Thập Phương Lâu cũng được.
Xong việc, Tầm Mạch Mạch lấy cuốn sách tối hôm qua tiểu nhị cho nàng, ra ngồi ở chiếc bàn đá ngoài sân viện bắt đầu đọc.
Cuốn sách nhỏ được thiết kế khá đẹp, bìa ngoài màu đen, trên trang bìa có những chữ mạ màu vàng kim, lờ mờ có thể thấy đây là lối viết cuồng thảo, thoải mái mạnh mẽ, mang lại cảm giác rất tự nhiên.
Cuốn sách cũng không dày, chỉ có sáu trang, từ nội dung có thể thấy cuốn sách này chuyên dùng cho những tu sĩ mới lên Thiên Linh giới như nàng. Trong đó đơn giản giới thiệu tình hình của Thiên Linh giới, mặc dù nội dung không chi tiết nhưng cũng khá đầy đủ, trong sách đề cập đến các môn phái lớn. Trong đó nàng đã biết về Thiên Duyệt Tông, Vô cực tiên môn mà Thương Nhĩ gia nhập, và Thập Phương Lâu của mẫu thân nàng, tất cả đều là những môn phái lớn trong năm tiên môn. Còn các môn phái nhỏ khác, Tầm Mạch Mạch không mấy hứng thú, xem thoáng qua rồi lật sang trang khác.
Ở trang cuối cùng, cuốn sách giới thiệu cách đổi linh thạch của tu sĩ Huyền Linh Giới. Có tất cả hai cách, cách thứ nhất chính là cách hôm qua tiểu nhị đã nói, dùng linh thạch thứ cấp đổi linh thạch hạ phẩm, tỉ lệ quy đổi là 1 : 5. Cách thứ hai, mang những thảo dược và khoáng thạch hiếm từ hạ giới tới phòng đấu giá để đấu giá, thu về linh thạch. Trong đó còn đề cử vài thảo dược hạ giới hiếm ở Thiên Linh giới, Tầm Mạch Mạch nhìn thoáng qua, phát hiện rất nhiều thảo dược mọc ở Xích Ninh Phong, chỉ tiếc là nàng không mang nhiều.
“Chẳng lẽ là mẫu thân biết những thảo dược này khan hiếm ở Thiên Linh giới, cho nên mới cố ý trồng ở Xích Ninh Phong?” Tầm Mạch Mạch suy đoán.
Thông qua cuốn sách này, Tầm Mạch Mạch bước đầu hiểu về Thiên Linh giới, ngẫm nghĩ, nàng quyết định hôm nay tới tiền trang đổi một ít linh thạch để phục vụ cho cuộc sống tiêu dùng hàng ngày. Sau đó sẽ tới phòng đấu giá xem giá cả của thảo dược, định giá lại những thảo dược nàng có. Phu quân nhà nàng có vẻ như rất cần linh thạch, mình có thể dự trữ một ít, lần sau gặp phu quân sẽ giao lại cho chàng.
Nghĩ như vậy, Tầm Mạch Mạch cất cuốn sách, đứng dậy đi ra ngoài. Ra khỏi viện, đi ngang qua đại sảnh, Tầm Mạch Mạch bắt gặp tiểu nhị tiếp đón nàng tối qua ngoài cửa.
“Tiên tử muốn đi tới tiền trang sao?” Tiểu nhị cười hỏi Tầm Mạch Mạch.
“Ừm, tiểu ca có biết nơi nào không?” Tầm Mạch Mạch hỏi.
“Cứ đi thẳng con đường này về phía trước, đi qua hai con phố nữa, nơi đó có tiền trang Thụy Phong, thủ tục phí đổi linh thạch ở đây là rẻ nhất .” Tiểu nhị cười giới thiệu, “Nếu ngài muốn nếm thử mỹ thực địa phương thì ra khỏi tiền trang rẽ trái, nơi đó là phố ẩm thực, đồ ăn đều là linh thực [1], hương vị không tệ.”
[1] Đồ ăn chứa linh lực.
“Đa tạ tiểu ca.”
Giới thiệu xong, tiểu nhị tiếp tục vào tiệm hỗ trợ, Tầm Mạch Mạch thì quay người xuống cầu thang, bởi vì bước vội nên nàng không để ý sau lưng, không cẩn thận va vào một tu sĩ lạ mặt cũng đang bước xuống cầu thang phía trước.
Người kia có vẻ không thích người khác chạm vào mình, vừa bị chạm vào đã né người sang bên. Tầm Mạch Mạch bỗng nhiên mất thăng bằng, không kiểm soát được cơ thể, ngã đâm đầu xuống đất, mắt thấy sắp ngã sấp mặt, cơ thể lại đột nhiên bị một luồng sức mạnh kéo nàng lên.
“Đa tạ huynh.” Tầm Mạch Mạch đứng vững, lúng túng nói lời cám ơn, đồng thời quan sát vị tu sĩ mình vừa va vào. Người này rất cao, dù mình đang đứng cao hơn chàng một bậc thang, nhưng đầu cũng chỉ miễn cưỡng chạm đến mũi chàng, trên mặt đối phương đeo một chiếc mặt nạ màu bạc, trên mặt nạ khắc những hoa văn cổ quái phức tạp, cứ như bản đồ gì đó. Bờ môi chàng rất mỏng, ánh mắt lạnh, nhưng lông mi rất dài.
“Cô không nhìn đường sao?” Đồ Thanh ghét bỏ nhìn nha đầu trước mặt.
Thấy nam nhân là nhào tới xàm xỡ.
“Thật… sự xin lỗi.” Tầm Mạch Mạch vội vàng nói thêm câu xin lỗi.
“Hừ!”
Tầm Mạch Mạch nhíu mày, chút hảo cảm vừa rồi mất sạch không còn sót lại chút gì, nàng chỉ cảm thấy người này thật ngạo mạn. Nhưng vừa rồi đối phương cũng đã giúp mình, nàng cũng không tiện nổi giận, chỉ khẽ gật đầu, rồi dịch người tiếp tục đi xuống.
“Vừa rồi cậu cứu nàng ấy à?” Khê Cốc phe phẩy cây quạt, chậm rãi bước từ khách sạn ra.
“Đồ của huynh rơi, chẳng lẽ không nhặt?” Vì khế ước vẫn còn, Tầm Mạch Mạch vẫn là tế phẩm của chàng, đồ nhà mình bị rơi, chủ nhân cũng sẽ theo phản xạ nhặt lên, tóm lại, chàng không cố ý muốn nhặt.
“Nếu không cần, đương nhiên ta sẽ không nhặt.” Khê Cốc nói.
“…” Đồ Thanh.
Khê Cốc bật cười, cũng không tiếp tục đả kích Đồ Thanh nữa, chỉ nhìn theo bóng lưng Tầm Mạch Mạch mà nói, “Trước đó không để ý, hôm nay nhìn gần mới thấy, tuy nói ngũ mạch của Tiểu thập nhị đã bị tổn thương hết, nhưng độ thân hòa linh khí của nàng ấy ít nhất đã đạt cấp mười.”
“Cho dù là cấp mười hai, thì cũng vô dụng.” Đồ Thanh nói.
“Nếu cậu chịu cứu nàng ấy, sẽ không vô dụng nữa.”
“Cứu một tế phẩm ta không cần?”
Tộc Ám Ma có bí thuật vô tận, chỉ cần bọn họ nguyện ý, có thể chữa trị rất nhiều những vết thương mà người thường không thể chữa được, nhưng cũng phải trả một cái giá rất đắt. Thế nên chỉ khi Ám Ma cảm thấy tế phẩm có đủ sức hấp dẫn, bọn họ mới có thể hiện thân, ký kết khế ước.