“Ha ha ha ha ha ~~ “
Ngoài cửa núi Thiên Duyệt Tông, tiếng cười vang vọng khắp dãy núi. Dường như tám trăm năm qua nam tử áo tím chưa từng vui như thế, y cười không ngậm được miệng, cuối cùng còn ngồi lăn ra đất, điên cuồng đập tay xuống đất.
“Khê Cốc!” Đồ Thanh không thể nhịn được nữa, cảnh cáo gọi tên người nào đó.
Khê Cốc vốn đã cười hết cơn rồi, nghe Đồ Thanh gọi tên mình thì quay đầu lại nhìn chàng một cái, huyệt cười lại bị chạm vào, ngay sau đó lại là một đợt cười mới.
Hiện giờ tu vi Đồ Thanh không cao, chỉ ở mức Kim Đan hậu kỳ, sở dĩ có thể tiến vào Thiên Duyệt Tông mà thần không biết quỷ không hay là nhờ vào sự che chở của y, cho nên sau khi Đồ Thanh vào đó đã xảy ra chuyện gì, Khê Cốc ở ngoài cũng biết hết.
“Cậu… bị cô nương đó dọa tan luôn hồn phách.” Thật sự là càng nghĩ càng thấy buồn cười, Khê Cốc lại bắt đầu đập tay xuống đất.
“Im miệng!” Đồ Thanh tức giận xoay người bỏ đi, lúc này nếu không phải còn đang đeo mặt nạ, gương mặt kia nhất định y như tên chàng, xanh lè lè.
Khê Cốc khó khăn lắm mới ngừng cười được, y dùng ngón tay lau nước mắt vì cười rồi nhanh chóng đuổi theo, nghiêm túc hỏi, ” Tế phẩm cuối cùng này của cậu xem chừng khống có ý muốn phản bội cậu đâu, nếu không cậu nghĩ lại xem.”
“Không cần.” Đồ Thanh quả quyết nói, “Phản bội chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, ta không thể vì vậy mà thay đổi quyết định của mình được.”
“Vậy cậu định đợi nàng ta phản bội?” Khê Cốc hỏi.
“Đợi thì tốn thời gian .” Chàng đã tốn quá nhiều thời gian với các tế phẩm rồi, chàng không muốn tiếp tục mất thời gian thêm nữa.
“Ý cậu là muốn ép cô ấy giải trừ khế ước?” Khê Cốc nhíu mày, “Mặc dù khế ước của tế phẩm do chúng ta làm chủ, nhưng khế ước ảnh hưởng đến cả hai bên, nếu cậu ép cô ấy giải trừ khế ước, cậu cũng sẽ bị phản phệ.”
“Ta biết, ta sẽ khiến nàng ta chủ động trả lại Linh Lung thạch cho ta.” Đồ Thanh nói.
Chủ động trả lại? Khê Cốc khẽ quạt chiếc quạt xếp, nếu như y nhớ không lầm, trong mười hai tế phẩm của Đồ Thanh thì mười một viên Linh Lung thạch đều do chính cậu ta bóp nát. Còn viên cuối cùng cậu ta muốn người ta trả lại? Xem ra… Người nào đó không nỡ giết tế phẩm cuối cùng rồi.
“Ta có thể hỏi cậu một việc không?” Khê Cốc bỗng nhiên nghiêm túc.
Đồ Thanh không để ý tới y.
Khê Cốc thừa hiểu tính cách Đồ Thanh, biết chàng sẽ không để ý đến mình, thế là hỏi thẳng, “Vừa rồi… là nụ hôn đầu của cậu sao?”
“Keng ~ “
Đồ Thanh trở tay đâm kiếm về phía y, hận không thể chém chết Khê Cốc, nhưng vì tu vi Khê Cốc mạnh hơn chàng rất nhiều, y dễ dàng chặn lại kiếm của chàng. Mũi kiếm thấm đượm khí lạnh nhưng cũng chẳng thể chạm được vào chiếc quạt kia.
“Huynh chờ đấy.” Đồ Thanh nghiến răng, chàng biết thực lực của mình hôm nay không đánh lại được Khê Cốc, nhưng không sao, chàng giỏi nhất là ghim thù.
Khê Cốc nhìn người nào đó nổi giận đùng đùng bỏ đi, cây quạt trên tay phải đột nhiên đánh vào tay trái, giật mình nói: “Đúng là nụ hôn đầu tiên rồi, dù sao cũng là nam nhân đã qua tay mười một nữ nhân rồi.”
Ý thức được điều ấy, Khê Cốc lại cười to một trận. Còn ghim thù gì chứ, Khê Cốc hoàn toàn không sợ, tộc của bọn họ chỉ cần không thoát ma thành tiên thành công thì tu vi của những người còn lại cũng không chênh lệch nhau là mấy. Đến lúc đó nếu Đồ Thanh thật sự còn ghim thù, bọn họ đánh nhau một trận là được, dù sao năm tháng sau này còn dài, cũng nên có chút chuyện để làm chứ.
Còn giờ thì cứ cười trước đã ~~
***
Hôm sau.
Có lẽ là vì tối hôm qua vừa gả đi nên sáng hôm sau Tầm Mạch Mạch dậy từ rất sớm. Trong lúc rảnh rỗi, lại không muốn quấy rầy những người khác tu hành, ngẫm nghĩ một lát rồi nàng quyết định một mình ra ngoài đi dạo. Đi dạo một vòng, Tầm Mạch Mạch lại chẳng gặp được ai, vì quá nhàm chán, nàng đành phải đi tới chỗ quản gia phụ trách bọn họ, định tìm chút gì đó để ăn.
“Sở quản gia, chào buổi sáng.” Tầm Mạch Mạch cười hì hì tiến tới chào hỏi.
“Cô là…” Phần lớn trí nhớ của tu sĩ rất tốt, vừa nghĩ lại Sở quản gia đã lập tức nhớ ra tên của Tầm Mạch Mạch, “Cô là Tầm Mạch Mạch.”
“Đúng rồi, ngài vẫn nhớ ta à ?.” Tầm Mạch Mạch kinh ngạc.
“Tư chất của cô trong đám tu sĩ đợt này cũng coi là độc nhất.” Sở quản gia nói.
“Ha ha ha ~~” là kém nhất mới phải, Tầm Mạch Mạch gượng cười.
“Tìm ta có chuyện gì sao?” Sở quản gia cũng không hỏi vì sao Tầm Mạch Mạch không tu luyện trong phòng, với tư chất này của nàng, luyện hay không luyện cũng chẳng có gì khác biệt.
“Ta hơi đói bụng, không biết chỗ quản gia có gì để ăn không?” Tầm Mạch Mạch hỏi.
“Chờ ta.” Sở quản gia về phòng lấy một đống ăn, đưa tới trước mặt Tầm Mạch Mạch, “Đây vốn là đồ cho tiểu đồng tử cấp Luyện Khí bên cạnh phòng cô ăn, nhưng hôm nay e là cậu ta không nhớ chuyện ăn uống nữa, thôi thì cho cô vậy.”
Tu sĩ cấp Luyện Khí mặc dù còn chưa tịch cốc, nhưng nếu tu luyện chuyên tâm, khi đã nhập định [1], một hai ngày không ăn cơm cũng không cảm thấy đói. Nghe ý của đối phương, Tầm Mạch Mạch đã biết, e là Thương Nhĩ đã ngộ đạo rồi, vừa đúng dịp cần tu luyện.
[1] Nhập định, nhập là vào, định tức là thiền định, nhập định tức là vào định, thiền định là chú tâm, chuyên chú vào một chỗ nhất định.
“Thương Nhĩ nhà ta, tư chất rất tốt đúng không.” Tầm Mạch Mạch tự hào nói.
“Cô còn có thời gian rảnh rỗi để ý đến chuyện của người khác à?” Sở quản gia liếc Tầm Mạch Mạch một cái, không trả lời thẳng.
Tầm Mạch Mạch cười ha ha, sờ chiếc túi Càn Khôn bên hông, nói: “Ta mới từ Huyền Linh giới lên, trên người cũng không có thứ gì đáng tiền, nhưng cũng có chút đặc sản ở Huyền Linh Giới mang lên, Sở quản gia có thích gì không?”
Đôi mắt híp của Sở quản gia khẽ mở to hơn, trong lòng y tự nhủ, nha đầu này coi như cũng biết điều, “Linh thạch pháp khí của Huyền Linh giới các cô ở đây đều là loại kém nhất, may ra có ít dược thảo, còn được coi là hiếm có.”
Tầm Mạch Mạch hiểu ngay, duỗi tay lấy trong túi càn khôn ra một chiếc hộp bằng gỗ đen đưa cho Sở quản gia: “Đây là ít cỏ cầu vồng do mẫu thân ta trồng, đa tạ tiền bối đã cho ta đồ ăn.”
Trong mắt Sở quản gia lóe lên chút vui mừng, nhưng trên mặt không thể hiện rõ ràng, y ra vẻ bình tĩnh nhận đồ sau đó mới nói: ” Mặc dù tư chất của tiểu đồng tử kia không phải tốt nhất nhưng cũng không tệ, hơn nữa tuổi hắn còn nhỏ, nên cũng sẽ được ưu ái hơn so với những đệ tử đã quá tuổi làm đệ tử chân truyền.”
Trên mặt Tầm Mạch Mạch tỏ rõ sự vui mừng, nàng vội vàng nói cám ơn: “Đa tạ tiền bối đã nhắc nhở.”
Sở quản gia xua xua tay rồi quay người vào phòng.
Tầm Mạch Mạch biết tin tiểu đồng tử nhà mình tám chín phần sẽ có sư phụ không tệ, thì vô cùng cao hứng bê đồ ăn về viện của mình.
Trong ba ngày sau đó, ngoại trừ lấy cớ một ngày ba bữa qua tìm Sở quản gia nghe ngóng tin tức bên ngoài, Tầm Mạch Mạch chưa từng bước chân ra khỏi sân viên.
Mà bắt đầu từ ngày thứ hai, xung quanh sân viện không ngừng có linh khí được phóng lên trời, từng đường từng đường, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên . Tầm Mạch Mạch biết, đó chính là dấu hiệu được các môn phái chọn trúng. Sở quản gia đã nói với nàng, những đệ tử mới tới Thiên Linh giới như bọn họ, luôn có các tiền bối đại thần dùng Thần thức ngầm quan sát, một khi những tiền bối này cảm thấy tư chất ngộ tính của người nào phù hợp để làm đồ đệ của bọn họ thì sẽ kích hoạt Thiên Linh thạch trên người đệ tử, chỉ dẫn cho đệ tử đến nơi ở của bọn họ bái sư.
Trong sân viện của Tầm Mạch Mạch, ngày thứ hai không có động tĩnh gì, mãi cho đến sáng sớm ngày thứ ba, tu sĩ ở phòng đầu tiên bên phải rốt cục cũng được chọn, y vô cùng vui mừng bay lên ngự kiếm rời đi theo sự chỉ dẫn Thiên Linh Thạch. Một canh giờ sau đó, tu sĩ ở phòng đầu tiên bên trái cũng được chọn . Cuối cùng chỉ còn lại hai người là nàng và Thương Nhĩ.
Mắt thấy đã quá trưa, chỉ còn nửa ngày nữa là đã đến kỳ hạn ba ngày, Tầm Mạch Mạch không khỏi hơi lo lắng. Không phải nói Thương Nhĩ còn nhỏ nên rất dễ bái sư sao, tại sao đến bây giờ vẫn không có động tĩnh gì.
Đang nghĩ có nên mang chút thảo dược tới tìm Sở quản gia hỏi dò hay không, thì gian phòng bên cạnh cuối cùng cũng có động tĩnh, một luồng linh khí bay lên nhắm thẳng lên trời cao.
Cửa phòng nàng đột nhiên bị đẩy ra, Thương Nhĩ ba ngày không gặp mau chóng chạy ra, sắc mặt mừng rỡ: “Tiểu thư, tiểu thư, đệ được chọn rồi.”
“Ừm, đệ thật lợi hại.” Tầm Mạch Mạch mừng cho Thương Nhĩ, nàng vươn tay nhét mấy chiếc bánh bao đã chuẩn bị từ sớm cho cậu, “Ba ngày không ăn gì có đói bụng không, ăn trước đi đã.”
Thương Nhĩ quả thực rất đói bụng, nhận bánh bao thì ăn hai miếng đã hết một cái, Tầm Mạch Mạch lại đưa tới một chén nước. Nhóc con ăn như rồng cuộn hổ gào, chỉ chốc lát sau đã ăn sạch bốn năm cái bánh bao.
Trong lúc Thương Nhĩ ăn bánh bao, Tầm Mạch Mạch âm thầm quan sát cậu, nàng phát hiện chỉ mới ba ngày, tu vi của Thương Nhĩ đã tăng thêm hai cảnh giới, đạt đến cấp Luyện khí tầng thứ tám rồi. Nếu như ở Huyền Linh Giới, ít thiểu cũng phải mất hai năm mới có thể đạt được cấp này.
“Thương Nhĩ, đệ tiến bộ rất nhanh đấy, sắp vượt luôn tiểu thư nhà mình rồi.” Tầm Mạch Mạch trêu tiểu đồng tử của mình.
“Nơi này rất nhiều linh khí, tốc độ tu luyện của đệ nhanh hơn mười mấy lần ngày xưa, trong ba ngày này, đệ đã loại bỏ hết những vướng mắc trong linh mạch trước kia.” Thương Nhĩ vừa ăn hai mắt sáng rực mà nói, “Tiểu thư, mấy ngày nay tỷ tu luyện thế nào? Linh mạch có thay đổi gì không?”
Linh mạch của tiểu thư bị tổn thương, nếu như linh mạch có thể được linh khí của Thiên Linh giới chữa trị thì tiểu thư cũng có thể tu luyện bình thường.
“Không có.” Tầm Mạch Mạch lắc đầu.
“Ừm.” Ánh sáng trong mắt Thương Nhĩ lụi dần, cậu hơi thất vọng.
“Nhưng cũng không phải là chẳng thu hoạch được gì.” Biết cậu nhóc đang lo lắng cho mình, Tầm Mạch Mạch cười xoa đầu cậu.
Thương Nhĩ gặm bánh bao, vẻ mặt mong đợi nhìn Tầm Mạch Mạch.
“Tiểu thư của đệ…” Tầm Mạch Mạch dừng một chút rồi mới nói, ” đã thu được một đạo lữ.”
“Khục… Khục khục…” Cậu nhóc bị dọa đến nghẹn.
Tầm Mạch Mạch vội vàng đưa nước tới, Thương Nhĩ uống mấy ngụm thì bánh bao kẹt ở cổ họng mới trôi xuống, nhưng cậu lại bị nấc.
“Nấc… tiểu thư… nấc… tỷ nói… nói gì thế?” Một câu của Thương Nhĩ vì nấc mà ngắt thành ba câu.
“Đệ uống nước đi, xem đệ bị dọa rồi kìa.” Tầm Mạch Mạch im lặng, lại rót chén nước cho Thương Nhĩ.
Thương Nhĩ nhận chén nước những cũng không uống, vừa nấc vừa chờ Tầm Mạch Mạch trả lời: “Tỷ… nấc… lấy đâu ra đạo lữ?”
“Còn nhớ tỷ đã kể cho đệ nghe về ân nhân không? Chàng ấy quả thật ở Thiên Linh giới.” Thương Nhĩ là người quen duy nhất của Tầm Mạch Mạch ở Thiên Linh giới, nàng muốn kể chuyện này cho Thương Nhĩ . Với tư chất của nàng cũng chẳng biết có thể chờ đến lúc mẫu thân phi thăng lên không, nếu như không chờ được, đến lúc đó Thương Nhĩ còn có thể truyền tin nàng lấy chồng cho mẫu thân.
“Đêm hôm kia ân nhân tới tìm tỷ, chàng nói muốn ta trở thành đạo lữ của chàng.” Tầm Mạch Mạch nói.
“Ân nhân của tỷ là đệ tử Thiên Duyệt Tông sao?” Thương Nhĩ hỏi.
“Không phải, hình như chàng ấy lén chạy vào tìm ta.” Tầm Mạch Mạch lắc đầu.
“Lén chạy vào? Có thể lén chạy vào Thiên Duyệt Tông, chắc huynh ấy cũng rất lợi hại.” Mặc dù tu vi của Thương Nhĩ không cao, nhưng cũng biết Thiên Duyệt Tông có rất nhiều tiền bối lợi hại. Có thể thoải mái ra vào Thiên Duyệt Tông, ân nhân của tiểu thư nhà mình phải là một tu sĩ vô cùng lợi hại.
“Ừm, chàng ấy rất lợi hại.” Hóa thành một làn khói bay qua lượn lại thoải mái trong Thiên Duyệt Tông, dĩ nhiên là lợi hại rồi.
“Vậy… huynh ấy sẽ bảo vệ tiểu thư sao?” Thương Nhĩ hỏi.
“Đương nhiên, chúng ta là đạo lữ mà.” Tầm Mạch Mạch nói.
“Cũng đúng, đạo lữ sẽ ký kết khế ước song tu, huynh ấy chắc chắn sẽ bảo vệ tiểu thư như bản thân mình.” Cứ nhìn phụ mẫu của tiểu thư, rõ ràng không còn yêu nhau, nhưng vì quan hệ khế ước song tu, tông chủ cũng không dám làm gì phong chủ, thậm chí còn phải bảo vệ đối phương. Ân nhân của tiểu thư cứu nàng lúc nhỏ, trưởng thành lại muốn tiểu thư lấy mình, chính là vì rất thích tiểu thư.
Tiểu thư của cậu tốt như vậy, nhất định ai cũng sẽ thích nàng.
“Đệ nói đúng lắm.” Tầm Mạch Mạch xoa hai búi tóc tròn của cậu nhóc, cũng không nói đến chuyện mình chỉ là một trong mười đạo lữ của ân nhân.
Bây giờ đã không còn ở Xích Ninh Phong nữa, Thương Nhĩ đã bái sư rồi, cậu không còn là tiểu đồng tử của nàng nữa, lần này chia tay e rằng hai người sẽ khó gặp lại nhau. Cậu nhóc này là nàng dẫn về nuôi lớn, bất luận thế nào cũng không thể để cậu phải lo lắng cho mình được.