Đồ Thanh quýnh lên, đứng dậy xông ra phòng khách, đúng lúc gặp người nào đó vừa từ bên ngoài về.
“Huynh đã làm gì?” Đồ Thanh đứng trước mặt Khê Cốc, lạnh lùng hỏi.
Khê Cốc nghe Đồ Thanh hỏi mà khẽ giật mình, sau đó y vươn quạt chống dưới cằm chàng, cười đầy phóng đãng, “Ta mới từ Ôn Nhu Hương về, cậu nghĩ ta tới đó làm gì?”
Đồ Thanh nhếch môi, quan sát kĩ nét mặt Khê Cốc, có vẻ như đang xác nhận đối phương nói thật hay nói dối.
“Thế nào, tế phẩm nhà cậu lại xảy ra chuyện gì rồi sao?” Khê Cốc suy đoán, người có thể khiến Đồ Thanh hoảng hốt như vậy, e rằng chỉ có thể là tế phẩm cuối cùng kia.
Đồ Thanh chuyển mắt, không trả lời y, chàng đi ngang qua Khê Cốc, đẩy cửa bước ra.
“Lo lắng cho tế phẩm như thế, còn do dự cái quái gì.” Khê Cốc vươn vai một cái, rồi quay người về phòng mình ngủ bù.
***
Đi về phía nam trăm dặm có một ngọn núi, núi không cao, chỉ cao khoảng trăm mét, nhưng trong lòng núi là mỏ Linh khoáng cực phẩm. Nghe nói lúc ấy thành chủ Hương An Thành đã phát hiện ra mỏ khoáng mạch ở nơi này, nên mới dừng chân ở đây thành lập Hương An Thành.
Tầm Mạch Mạch phi ngự kiếm lên đỉnh núi, từ xa đã thấy biển hoa màu xanh trải dài miên man trên đỉnh núi, biển hoa được bảo bọc bởi một lớp kết giới rất lớn, hướng bắc có một cổng vào, ở cổng vào có hơn mười tu sĩ thủ vệ mặc y phục của đội trị an của Hương An Thành.
Thu phi kiếm, hai chân Tầm Mạch Mạch đáp xuống mặt đất, nàng mau chóng cảm nhận được một luồng linh khí tinh khiết hơn nơi khác. Cảm giác này nàng rất quen, giống hệt như lúc ngồi tu hành trên mỏ khoảng linh mạch ở núi Xích Ninh. Nàng thầm nghĩ, biển hoa Thiên linh này chắc hẳn được trồng ngay trên mỏ khoáng linh lực.
“Vào trận đồ.” Tầm Mạch Mạch lại gần, thủ vệ vươn tay về phía nàng.
Tầm Mạch Mạch đưa linh thạch cho hắn.
“Một viên chỉ có thể vào trận đồ một lần, thời gian không giới hạn, sau khi ra ngoài sẽ không vào lại được.” Thủ vệ mặt hờ hững nhắc nhở.
Tầm Mạch Mạch gật đầu, tỏ vẻ đã biết, rồi mau chóng đi vào kết giới.
Đường vào kết giới không có nhiều người, chỉ có khoảng bảy tám người, điều này khác xa dự đoán của Tầm Mạch Mạch, dù không vì linh chất tử, nhưng mỏ khoáng Linh mạch cũng được coi là đất lành để tu hành , nhưng cũng chẳng có mấy tu sĩ tới đây tu luyện.
“Ca ca, huynh không vào cùng Tâm Tâm sao?”
Vừa bước vào kết giới, Tầm Mạch Mạch đã nghe được một giọng nói trong veo của trẻ con, theo bản năng nàng lần theo âm thanh mà nhìn sang. Vừa nhìn đã thấy một bóng người cao lớn phi phàm, y nghiêng người, trong lòng là một đứa trẻ, Tầm Mạch Mạch không thấy rõ gương mặt y. Nhưng từ khí chất cao quý toát ra là có thể thấy được, xuất thân của người này không tầm thường.
“Ca ca đương nhiên sẽ vào cùng Tâm Tâm rồi, muội cứ đi trước hái hoa, ca ca sẽ ở phía sau đi theo muội, ta hứa muội chỉ cần quay lại là có thể thấy ta ngay.” Nam nhân cưng chiều nói với bé gái trong lòng y.
“Nói dối, trông muội lùn thế này, vào đó huynh sẽ không thấy ta đâu . Tâm Tâm không muốn, Tâm Tâm muốn nắm tay ca ca cùng đi hái hoa.” Bé gái ôm cổ ca ca, liên tục làm nũng, nhất định không chịu rời khỏi ca ca của mình. Nam nhân kia khẽ thở dài, lại chẳng thể làm gì.
Tầm Mạch Mạch cảm thấy buồn cười, không nhịn được khẽ cười một tiếng.
Nam nhân kia cảm nhận được nàng đang cười liền quay đầu nhìn thoáng qua Tầm Mạch Mạch.
Tầm Mạch Mạch chợt cảm thấy mình thất lễ, lập tức ngại ngùng gật đầu, cũng chẳng quan tâm tướng mạo nam nhân kia thế nào, nàng nhanh chóng bước vào kết giới. Từ xa , nàng còn nghe được tiếng nam nhân kia dỗ muội muội: “Ngoan nào, chẳng phải muội thích nhất là Vân ca ca sao? Muội hái hoa tặng đệ ấy, đệ ấy sẽ cho muội kẹo đường đỏ.”
Chất giọng dịu dàng ấy không khỏi khiến Tầm Mạch Mạch nhớ lại những ký ức xa xưa, trước khi nàng lên năm, nàng được mẫu thân gửi nuôi ở nhân gian, khi đó dưỡng phụ cũng đã từng dỗ nàng như thế. Chỉ tiếc cả nhà dưỡng phụ đều là người thường, không thể tu hành, nhưng mỗi lần nhớ tới những ký ức ấy nàng đều cảm thấy ấm áp trong lòng.
Đi được một lát, đã thấy một biển hoa mênh mông gần như không thấy được điểm cuối, Tầm Mạch Mạch rốt cục cũng biết được lý do vì sao linh chất tử lại hiếm như thế. Với mật độ Thiên linh hoa ở đây, chỉ có mấy chục bông hoa là có linh chất tử, thế này thì biết hái thế nào? Đây chính là mò kim đáy biển mà.
Đi về phía trước một lúc, Tầm Mạch Mạch lại gặp một tu sĩ áo xanh linh lực đã cạn. Tu sĩ kia thấy Tầm Mạch Mạch đến gần thì nhìn nàng đầy cảnh giác.
Tầm Mạch Mạch không muốn gây chuyện với hắn, nên chuyển sang hướng khác. Đi xa hơn, Tầm Mạch Mạch tò mò quay đầu nhìn tu sĩ áo xanh kia một cái, chỉ thấy người kia bước chân lảo đảo, cũng không ngồi xuống nghỉ ngơi mà đi thẳng ra ngoài.
“Linh lực đã cạn kiệt thế sao không ngồi xuống điều tức lại nội lực?” Tầm Mạch Mạch cảm thấy kỳ quái, “Nơi này linh khí mạnh như vậy, vận công một lượt hẳn là có thể khôi phục không ít.”
“Đúng là tiểu nha đầu mới từ Huyền Linh Giới lên.” Bỗng có một âm thanh khàn khàn có chút quen tai vang lên sau lưng Tầm Mạch Mạch.
Tầm Mạch Mạch quay người, nàng nhận ra đó là tu sĩ trung niên nghèo nàng gặp hôm qua ngoài cửa phòng đấu giá, chẳng trách nàng lại thấy giọng quen tai như thế.
“Tại sao tiền bối biết?” Tầm Mạch Mạch tò mò hỏi.
“Ngay cả chuyện không thể tu luyện trong biển hoa Thiên linh cô cũng không biết, thì chỉ có thể là vì cô chưa từng tới Thiên Linh Giới thôi.” Tu sĩ nghèo ngồi xổm trước một đóa Thiên linh thu hoạch phấn hoa, luồng linh lực yếu ớt bao quanh phấn hoa vàng nhạt bay vào bình ngọc trong tay ông.
“Không thể tu luyện ở biển hoa Thiên linh?” Tầm Mạch Mạch không hiểu, “Thế nhưng linh khí ở nơi này rõ ràng mạnh hơn bên ngoài rất nhiều.”
“Nha đầu, coi như hôm nay cô gặp may, lão già ta hôm nay tâm trạng không tệ, sẽ giới thiệu qua cho cô.” Tu sĩ nghèo vừa thu tập phấn hoa vừa giải thích, ” Hoa Thiên linh là một loài thực vật vô cùng đặc biệt, nó có thể hấp thụ linh lực hình thành khi tu sĩ tu luyện, từ đó chuyển hóa thành linh chất tử.”
“Ý ngài là nếu tu sĩ tu luyện ở đây, linh lực sẽ bị hoa Thiên linh hấp thụ hết?” Tầm Mạch Mạch kinh ngạc nhìn những bông hoa nhỏ chẳng có gì đặc biệt kia, những bông hoa này lại có thể hấp thụ linh lực sao?
“Không sai, không thì cô nghĩ vì sao giá vào trận đồ này chỉ bằng một viên linh thạch hạ phẩm, nếu nơi này có thể tu luyện, thì có bao nhiêu tu sĩ chạy tới đây tu luyện. Chẳng được vài năm, mỏ linh mạch này sẽ bị hút cạn.” Tu sĩ nghèo nói.
Thì ra là thế, vừa rồi nàng đã cảm thấy kỳ quái, Tụ Linh Trận của nhà trọ Quân Lai mất một trăm linh thạch hạ phẩm một đêm, nơi này lại chỉ cần một viên linh thạch hạ phẩm là có thể vào được.
“Đa tạ lời chỉ dạy của tiền bối.” Tầm Mạch Mạch thi lễ với tu sĩ nghèo.
“Đừng khách sáo, nếu cô thật sự muốn cám ơn ta, thì cho ta ít đan dược khôi phục linh lực đi? Ta còn muốn thu thập thêm ít phấn hoa, ra ngoài rồi vào thì lại lãng phí một viên đá vào trận đồ.” Tu sĩ nghèo cười ha ha nói.
“…” Tầm Mạch Mạch im lặng, cuối cùng nàng cũng hiểu vì sao vị tu sĩ này lại tốt bụng giải thích cho nàng, nhiệt tình là vì muốn xin đan dược. Nàng iim lặng không nòi gì, nhưng cuối cùng vẫn thoải mái lấy một viên đan dược khôi phục linh lực trong túi càn khôn đưa cho ông ta: “Đan dược này ta lấy từ Huyền Linh Giới, phẩm cấp tương đối thấp, tác dụng không mạnh.”
“Không sao, không sao, đủ để ta hái thêm một đóa hoa nữa là được. Ta luôn cảm thấy, hôm nay nhất định ta có thể thu được linh chất tử.” Tu sĩ nghèo nhận đan dược, mau chóng nuốt xuống.
Câu này hôm qua hình như nàng đã nghe rồi.
“Vậy ta chúc tiền bối thành công.” Cười tươi, Tầm Mạch Mạch không tiếp tục quấy rầy đối phương nữa, mà đi thẳng vào giữa biển hoa.
Chợt một cơn gió thổi qua, biển hoa lay động, cánh hoa màu xanh khẽ bay trong gió, theo gió bay cao. Tầm Mạch Mạch thầm nghĩ cảnh tượng này thật đẹp, bất giác nàng vươn tay, đỡ lấy một cánh hoa.
Cánh hoa lạnh buốt rơi xuống lòng bàn tay nàng, cùng với một mùi thơm thoang thoảng.
Hoa đẹp như vậy, thật sự có thể hấp thụ linh lực trên cơ thể tu sĩ sao? Tầm Mạch Mạch tò mò, nàng khẽ nhắm mắt lại, vận công nội lực để thử nghiệm.
Linh khí đi vào cơ thể, dưới sự dẫn dắt của nội lực đã hóa thành linh lực, linh lực theo kinh mạch chảy thẳng vào đan điền, sau đó… bỗng nhiên biến mất. Toàn bộ linh lực nàng vừa tạo ra đã thoát khỏi cơ thể, tan biến trong gió.
Tầm Mạch Mạch kinh ngạc mở to mắt, nàng muốn nhìn xem linh lực vừa rồi của mình đã bị đóa hoa nào hấp thụ. Nhưng khi đưa mắt nhìn ra xa, chỉ thấy một con bướm phượng nhẹ nhàng bay múa, con bướm phượng kia có màu cũng gần giống màu của hoa Thiên linh, nếu như không nhìn kỹ, thì không thể nhận ra sự tồn tại của nó.
Bướm phượng với đuôi cánh màu xanh bay trên mỗi đóa hoa, mỗi lần tung cánh bay lên cứ như đang nhảy múa.
Thôi thì hái đóa hoa này đi, Tầm Mạch Mạch lập tức đưa ra quyết định. Nguyên nhân nàng làm vậy rất đơn giản, dù sao nàng cũng không phân biệt được, nếu đã như vậy, thì cứ theo hồ điệp này đi, về mặt phân biệt phấn hoa, dù sao hồ điệp cũng giỏi hơn con người. Hơn nữa trong số những loài hồ điệp ở đây, thì nó là đẹp nhất, Tầm Mạch Mạch nhìn nó vừa mắt nhất.
Cầm chiếc bình không, Tầm Mạch Mạch ngồi xuống bên cạnh đóa hoa mà bướm phượng kia đậu lại, nàng quyết định chờ bướm phượng bay đi rồi mới bắt đầu thu phấn hoa. Thế nhưng ngồi chờ một lúc mà bướm phượng không chịu nhúc nhích.
Động vật nơi này không sợ con người sao?
Tầm Mạch Mạch không còn cách nào, đành phải dùng tay đuổi nó, nàng vươn ngón tay khẽ chọc vào đuôi cánh bướm phượng.
“Hả?” Nhìn bướm phượng đã bay xa, trong mắt Tầm Mạch Mạch lóe lên sự nghi hoặc, “Vừa rồi mình đã chạm vào nó sao?”
Vừa rồi đầu ngón tay của nàng hoàn toàn không hề có cảm giác đã chạm được vào bướm phượng.
“Chẳng lẽ mình chưa chạm vào, hồ điệp đã tự bay mất?” Tầm Mạch Mạch không nghĩ nhiều, nàng ngồi xổm xuống đất, bắt đầu lấy phấn hoa. Chừng khoảng một khắc [1], phấn hoa của đóa Thiên linh này đã bị nàng thu sạch, lấy hết phấn hoa của một bông còn chưa được một phần mười chiếc bình sứ, nhưng Tầm Mạch Mạch đã tiêu hao hết nửa linh lực trong cơ thể rồi.
[1] Một khắc = 15 phút
Tỉ lệ thu tập được linh chất tử vốn đã rất thấp, còn hao phí nhiều linh lực như thế, chẳng trách nếu không quá cần thiết thì tu sĩ cũng không muốn tới đây lấy phấn hoa.
Đứng thẳng người dậy, Tầm Mạch Mạch nhìn xung quanh, bỗng thấy con bướm vừa bay đi đã dừng lại ở một đóa hoa cách chỗ nàng đang đứng tầm một mét, nàng lập tức đi thẳng tới đó. Lần này không cần nàng làm gì, trong nháy mắt khi nàng tới gần bướm phượng đã nhanh chóng bay mất.
Tầm Mạch Mạch lại tiếp tục lôi bình ra, bắt đầu thu hoạch, lại mất một khắc nữa mới thu xong, mười phần linh lực của nàng đã tiêu hao hết chín phần, cơ thể hơi mỏi mệt. Nàng đành phải dùng một viên đan dược khôi phục lại linh lực, sau đó mới đứng dậy rời khỏi kết giới.
“Đạo hữu lấy được phấn hoa, nếu cần thì có thể tới phòng bên cạnh kiểm tra kết quả đo lường.” Tầm Mạch Mạch vừa ra khỏi kết giới, đã có người chạy tới đón, người này là một thiếu niên tầm mười sáu mười bảy tuổi, tu vi đạt mức đỉnh phong của Luyện khí. Với mức tu vi này, nếu ở Huyền Linh giới cũng coi là một thiên tài, nhưng ở trên Thiên Linh giới này có vẻ cũng chỉ là đệ tử bình thường.
“Kiểm tra?” Tầm Mạch Mạch lần theo chỉ dẫn của người kia nhìn sang, quả nhiên thấy phía trước cách đó không xa có một căn nhà gỗ. Trước khi bước vào kết giới nàng cũng đã thấy căn nhà đó, nàng còn tưởng đó là nơi cho thủ vệ nghỉ ngơi, không ngờ lại là nơi kiểm tra hàm lượng linh chất tử.
“Đúng vậy, Thành chủ sẽ giúp đạo hữu kiểm tra hàm lượng linh chất tử miễn phí, nếu như đạt tiêu chuẩn, chúng ta sẽ thu mua theo giá thị trường, như thế thì đạo hữu không cần qua phòng đấu giá nữa.” Thiếu niên kia tiếp tục giới thiệu.
Tầm Mạch Mạch bỗng cảm thấy hứng thú hẳn, nàng chưa nghĩ đến chuyện bán lấy tiền, mà chỉ đơn giản là muốn biết trong hai bình phấn hoa nàng vừa thu hoạch được rốt cuộc có linh chất tử hay không, nàng muốn xem vận may của mình thế nào.
“Vậy ta sẽ tới đó kiểm tra thử…” Tầm Mạch Mạch theo chân người kia cùng tới căn nhà gỗ.
Đi tới cửa, Tầm Mạch Mạch vừa định đẩy cửa đi vào, chợt cánh tay đã bị người nào đó giữ chặt, sau đó người kia đột nhiên kéo mạnh nàng lại. Tầm Mạch Mạch giật mình, ngẩng đầu đang định nổi giận, chợt thấy người giữ tay mình là người quen.
“Là huynh à?” Chiếc mặt nạ với những đường vân kì lạ như thế, Tầm Mạch Mạch cũng chỉ gặp duy nhất một người, “Tiền bối, huynh kéo ta lại làm gì?”
“Vị đạo hữu này, ở Hương An Thành không thể…”
Đồ Thanh lạnh lùng liếc cậu thiếu niên kia, cậu ta bị ánh mắt kia dọa sợ, đột nhiên ngậm miệng.
“Nói với hắn, cô không kiểm tra nữa.” Đồ Thanh nói với nàng.
Mặc dù Tầm Mạch Mạch cảm thấy kỳ quái, nhưng nghĩ lại người này đã giúp mình mấy lần, hai ngày trước mình còn ăn ké bữa Thực Tiên của người ta, vì vậy nàng bèn thuận theo chàng, quay sang nói với cậu thiếu niên kia: “Thật xin lỗi, ta không kiểm tra nữa.”
Vùng núi này vốn thuộc địa phận của Hương An Thành, nếu Đồ Thanh muốn quấy rối, cậu thiếu niên kia hoàn toàn có thể gọi thủ vệ tới ngăn cản. Nhưng Tầm Mạch Mạch đã nói vậy, cậu thiếu niên kia cũng không ngăn cản, đành quay người rời đi.
“Tiền bối, huynh tìm ta có chuyện gì?” Tầm Mạch Mạch ngẩng đầu hỏi Đồ Thanh.
“Cô bị ngốc đúng không ?!” Trong đôi mắt ẩn dưới chiếc mặt nạ kia chỉ toàn là ghét bỏ.