Vì đêm qua đã hấp thụ không ít ma khí, Tầm Mạch Mạch cứ nghĩ mình sẽ mệt mỏi mất mấy ngày, nhưng không ngờ vừa dậy lại có cảm giác sảng khoái tinh thần, cứ như chuyện tối qua chưa từng xảy ra vậy.

“Không còn chút ma khí nào trên người mình sao?” Tầm Mạch Mạch không kìm lòng được vận động linh lực kiểm tra, linh lực trong cơ thể vẫn thông suốt, không hề có chút dấu hiệu hao tổn gì “Chẳng lẽ đêm qua sau khi mình ngủ, phu quân đã quay lại?”

Bởi vì ngũ mạch bị thương, Tầm Mạch Mạch mất hơn hai trăm năm mới đạt được Trúc cơ, cũng vì quá trình tu luyện dùng quá nhiều đan dược nên trong cơ thể cũng tích tụ rất nhiều chất độc, trước khi đạt cấp Trúc cơ nàng đã từng tẩu hỏa nhập ma một lần. Lần ấy vì phát hiện ra sớm, đồng thời cũng do tu vi Tầm Mạch Mạch không cao, cho nên ma khí cũng không tạo thành tổn thương quá lớn với nàng, nhưng dù là như thế, ma khí còn sót lại trong cơ thể nàng cũng phải mất ba tháng mới hoàn toàn hết sạch. Mà trong thời gian ba tháng ấy, Tầm Mạch Mạch luôn phải chịu đựng sự đau khổ do ma khí tấn công vào kinh mạch.

Đêm qua khi nàng đồng ý để phu quân truyền ma khí vào cơ thể, thì cũng đã chuẩn bị tư tưởng chịu đau rồi, nhưng sau một giấc ngủ, nàng lại không hề cảm thấy mệt mỏi, thậm chí ngay cả phần linh lực bị tổn thất cũng đã khôi phục lại bình thường. Nghĩ tới nghĩ lui, Tầm Mạch Mạch đưa ra một kết luận.

Nhất định là vì phu quân thấy nàng khó chịu, nên đã quay lại hút hết ma khí ra khỏi cơ thể nàng.

Mình đúng là kẻ vô dụng, chẳng giúp được gì cho phu quân cả. Thở dài, Tầm Mạch Mạch buồn bã lẩm bẩm: “Xem ra khi phát bệnh phu quân và mẫu thân sẽ không khống được bản thân.”

Nghĩ tới cảnh đêm qua phu quân nhà mình rời đi như chạy trốn, Tầm Mạch Mạch càng thêm khẳng định suy đoán của bản thân.

Mặc dù Tầm Ca không nói nhiều, nhưng bà vô cùng quan tâm tới nữ nhi Tầm Mạch Mạch, chỉ khi tâm ma phát tác thì bà mới không khống chế được mình. Ngày Tầm Mạch Mạch còn bé, một lần Tầm Ca phát tác tâm ma, không cẩn thận đã khiến nàng bị thương, từ đó về sau mỗi lần nhận ra mình sắp phát bệnh, bà sẽ trốn đi. Sau khi vượt qua tâm ma, thì lại đối xử dịu dàng với Tầm Mạch Mạch, nàng xin gì bà cũng đồng ý, mà bà càng như thế, Tầm Mạch Mạch lại càng đau lòng.

Lúc này bỗng nhiên nàng nhận ra, phu quân nhà mình có vẻ cũng gặp vấn đề tương tự như mẫu thân, ngoài báo ân Tầm Mạch Mạch lại càng thương cảm cho chàng hơn.

Vấn đề của mẫu thân là ở tâm ma, tâm ma nhất định phải do người trong cuộc tự mình vượt qua, dù nàng muốn giúp đỡ cũng không giúp được. Nhưng phu quân thì khác, đêm qua nghe phu quân nói, có vẻ chàng chỉ gặp vấn đề lúc tu luyện mà thôi, nếu chỉ như vậy nhất định sẽ có cách trị hết bệnh.

“Ngốc thật, chỗ mình còn rất nhiều đan dược chữa bệnh, quên mất không đưa cho phu quân rồi.” Tầm Mạch Mạch không nhịn được vỗ vào đầu mình một cái, vô cùng ảo não. Nhưng ngẫm lại, đan dược trong túi càn khôn của nàng đều lấy lên từ Huyền Linh giới, cũng chỉ có tác dụng với những tu sĩ từ cấp Nguyên Anh trở xuống. Mà Tầm Mạch Mạch lại không biết tu vi của phu quân nhà mình.

Buồn bực một lúc, hai mắt Tầm Mạch Mạch đột nhiên sáng rực: “Không sao, nơi này là Thiên Linh giới, dù tu vi phu quân cao cỡ nào, nhất định vẫn sẽ có đan dược thích hợp với chàng.”

Tầm Mạch Mạch vốn cảm thấy mình không có khả năng làm gì để báo ơn cho phu quân, nói là lấy thân báo đáp, nhưng phu quân của nàng còn chưa thành hình người, nàng cũng chỉ là một thị thiếp hữu danh vô thực mà thôi, không thể coi là báo ân được. Mặc dù nàng cho chàng linh thạch, nhưng muốn phụng dưỡng cha mẹ một nhà mấy chục miệng ăn, sao có thể coi chút linh thạch ấy là báo ân xong được, hơn nữa trong mắt Tầm Mạch Mạch những linh thạch kia vốn chẳng mấy đáng giá.

Nhưng nếu như có cách giúp phu quân chữa khỏi bệnh thì sao? Vừa có mục tiêu, Tầm Mạch Mạch bỗng cảm thấy phấn chấn hơn nhiều. Hơn nữa trong lòng nàng đang nung nấu một ý định, nếu như nàng có thể trị hết bệnh cho phu quân, như vậy mẫu thân nàng cũng có thể khỏi bệnh.

Cùng với suy nghĩ ấy, Tầm Mạch Mạch vô cùng hào hứng rời khỏi nhà trọ, tới thẳng khu đấu giá. Muốn mua đan dược cấp cao, nhất định cần không ít linh thạch, trước tiên nàng cần phải đi khảo giá đã.

Khu đấu giá tại nằm ở phía nam của Hương An Thành, được xây dựng vô cùng tráng lệ, hai cánh cửa lớn màu đỏ cao hơn ba mét, gần như chỉ thấp hơn cửa thành của Hương An Thành. Đứng ngoài cửa là hai tu sĩ áo xanh, tu vi đều cao hơn Tầm Mạch Mạch.

Tầm Mạch Mạch không dám tùy tiện lại gần, nàng đứng ngoài cửa một lúc lâu, chợt phát hiện khu vực bên trái cửa có một tu sĩ trung niên đang ngồi trực, bên cạnh tu sĩ có bày một cái bàn, trên mặt bàn thả một tập sách và nghiên mực cùng bút, bên cạnh là một lá cờ nhỏ, trên cờ có in dấu của phòng đấu giá. Tầm Mạch Mạch suy đoán, người này có thể là người mà phòng đấu giá bố trí ngoài cửa để tiếp đón và tư vấn cho các tu sĩ.

“Tiền bối.” Tầm Mạch Mạch đi tới chào hỏi, chờ tu sĩ trung niên nhìn lên, nàng mới tiếp tục hỏi, “Vãn bối mới tới Hương An Thành mấy ngày nên muốn hỏi ngài vài vấn đề, buổi đấu giá tiếp theo sẽ tiến hành vào ngày nào, muốn tham gia thì cần điều kiện gì?”

Tu sĩ trung niên đã làm việc ở khu đấu giá này rất nhiều năm, giỏi nhất là có mắt nhìn người. Người nào là nhà giàu mới nổi, kẻ nào mạo danh trang hảo hán, người nào trời sinh đã có khí chất quý phái, gần như chỉ nhìn liếc một cái là ông có thể phân biệt được ngay. Mà cô nương ưu tú hơn người trước mắt này, trên người toát ra khí chất quý phái, nhìn là biết ngay không phải người thiếu tiền.

“Tiên tử tới đúng lúc lắm.” Tu sĩ trung niên vô cùng niềm nở tiếp lời, ” Sau năm ngày nữa chính là buổi đấu giá lớn nhất trong mười năm nay của phòng đấu giá Huy Long chúng ta, đến ngày đó toàn bộ báu vật của Thiên Linh giới sẽ hội tụ tại nơi này để tiến hành đấu giá.”

“Thứ gì cũng có sao?” Tầm Mạch Mạch hỏi.

“Không phải ta khoe chứ đại đa số vật phẩm quý hiếm đều có thể mua được từ chỗ chúng ta, đây là danh sách một số vật phẩm của buổi đấu giá lần này, tiên tử có thể xem qua.” Tu sĩ trung niên lấy một cuốn sách mỏng đưa cho Tầm Mạch Mạch, “Còn vài món quý giá hơn , thì phải chờ đến hôm đấu giá mới có thể công bố.”

Tầm Mạch Mạch nhận sách, tiện tay lật vài trang, bên trong liệt kê lít nha lít nhít rất nhiều vật phẩm mà nàng chưa từng nghe tên bao giờ. Nhưng từ giá trị định giá có thể thấy được, đó đều là những món đồ cực phẩm.

“Cách tham gia đấu giá cũng rất đơn giản, tiên tử chỉ cần nộp một nghìn linh thạch thượng phẩm làm tiền đặt cọc, là có thể nhận được một tấm thiệp mời tham gia.”

“Một nghìn linh thạch thượng phẩm?” Tầm Mạch Mạch không nhíu mày một cái, tiếp tục hỏi, “Nếu ta muốn bán đồ thì sao?”

“Tiên tử muốn bán đồ sao, bán thứ gì?”

“Ta có một ít dược thảo và khoáng thạch của Huyền Linh giới, muốn bán một ít.” Tầm Mạch Mạch nói.

“Dược thảo và khoáng thạch của Huyền Linh giới?” Tu sĩ trung niên nhíu mày nói, “Nếu là ngày thường, mấy thứ cô mang tới cũng có thể gọi là hiếm, nhưng gần đây cửa vị diện mới mở, đệ tử Huyền Linh giới lên đây thông qua cửa vị diện khá nhiều, cho nên dược thảo của Huyền Linh giới cũng không hiếm như thế nữa. Giờ mà bán thì sẽ không có lợi, nếu tiên tử tin ta, hơn trăm năm nữa cô quay lại thì sẽ có giá tốt hơn đấy.”

Phải đợi hơn một trăm năm nữa sao? Tầm Mạch Mạch nhíu mày, đang định cám ơn tu sĩ trung niên rồi ra về thì bỗng nhiên một tu sĩ râu ria xồm xoàm trông khá nghèo túng chạy vào nhanh như một cơn gió, suýt chút nữa va vào Tầm Mạch Mạch đang đứng bên cạnh bàn.

“Lý tiên sinh, mau mau, cho ta ba viên đá vào trận đồ.” Tu sĩ nghèo đặt ba viên linh thạch hạ phẩm xuống bàn.

“Lưu đạo hữu, nhìn mặt cậu thế này, là tìm được linh chất tử rồi sao?” Tu sĩ trung niên nhận ba viên linh thạch hạ phẩm, sau đó lấy ba viên đá hình tam giác từ trong túi càn khôn ra đưa cho hắn.

“Mau mau, lần này ta hái được phấn hoa, hàm lượng linh chất tử trong đó đã đạt tới một phần nghìn, ta tin trong cả biển Thiên linh hoa ấy nhất định sẽ có lượng linh chất tử rất lớn. Không nói nhiều với ông nữa, ta phải đi đã, nếu chậm chân phấn hoa chứa linh chất tử sẽ bị người khác cướp mất.” Nói xong, tu sĩ nghèo cầm ba hòn đá hình tam giác nhanh chóng chạy mất.

Linh chất tử?

Tầm Mạch Mạch cảm thấy hình như mình vừa thấy cái tên này ở đâu đó rồi, suy nghĩ một lúc, nàng lại mở cuốn sách mà tu sĩ trung niên vừa đưa cho nàng, tìm qua, quả nhiên trong sách có nêu thông tin về việc đấu giá linh chất tử: Một bình linh chất tử chưa chiết xuất [1] giá một trăm linh thạch thượng phẩm. Một bình linh chất tử đã qua chiết xuất giá một nghìn linh thạch thượng phẩm.

[1] Chưa chiết xuất : trong vật phẩm vẫn còn tạp chất, đã qua chiết xuất là loại tinh khiết.

Linh chất tử này quả là cực phẩm.

Tầm Mạch Mạch khẽ dao động, nàng móc ba viên linh thạch hạ phẩm từ túi càn khôn ra đưa cho tu sĩ trung niên: “Tiền bối, ông cho ta ba viên đá vào trận đi.”

“Tiên tử cũng muốn đi hái phấn hoa Thiên linh sao?” Tu sĩ trung niên ngạc nhiên.

“Ta cũng đang rảnh rỗi mà.” Tầm Mạch Mạch cười.

Từ lời tu sĩ nghèo kia vừa nói, linh chất tử này nằm trong phấn hoa Thiên linh, hơn nữa chỉ cần có đá vào trận đồ là có thể hái thoải mái. Tầm Mạch Mạch nghĩ phí vào trận đồ cũng không đắt, nên nàng muốn vào thử một lần xem sao.

Tu sĩ trung niên cười ha ha, không hỏi tiếp nữa, vui vẻ lấy ra ba viên đá vào trận đồ cho Tầm Mạch Mạch rồi nhắc, “Nếu như tiên tử gặp may mà lấy được Linh chất tử, có thể mang tới phòng đấu giá, chúng ta trả giá vô cùng công bằng.”

“Được.” Tầm Mạch Mạch nhận đá vào trận đồ, không chút để ý mà nói, ” Vãn bối vừa tới Hương An Thành, nên không biết tới trận đồ phải đi thế nào.”

“Ra khỏi thành bay về phía nam, bay hơn trăm dặm sẽ có một biển hoa Thiên linh.” Tu sĩ trung niên nói.

“Đa tạ.” Tầm Mạch Mạch nói lời cám ơn, cũng không vội vã tới biển hoa ngoài thành, mà về nhà trọ Quân Lai, tìm tiểu nhị tiếp đón nàng hôm trước dò hỏi kỹ càng thông tin liên quan tới Linh chất tử.

Mặc dù từ lời tu sĩ trung niên nàng cũng đã đoán được vài ý, nhưng Tầm Mạch Mạch vẫn muốn sau khi hoàn toàn hiểu hết vấn đề rồi mới hành động. Nàng sợ mình hiểu biết nửa vời, không cẩn thận phạm phải điều gì kiêng kị, rước lấy phiền toái không cần thiết.

“Linh chất tử là một chất nằm trong phấn hoa của hoa Thiên linh, là vật liệu quan trọng trong việc chế tạo đan dược và vật phẩm từ cấp cửu phẩm trở lên.” Tiểu nhị nhận tiền thưởng từ Tầm Mạch Mạch, cho nên hắn niềm nở chia sẻ thông tin với nàng, chỉ cần chuyện nàng hỏi, hắn sẽ nhiệt tình trả lời.

“Thứ quý giá như thế sao chỉ cần ba viên đá vào trận đồ là có thể lấy thoải mái được?” Đây mới là điểm Tầm Mạch Mạch cảm thấy kỳ lạ nhất.

“Bởi vì Linh chất tử vô cùng khó tìm. Cứ mùa xuân về hoa Thiên linh đều sẽ nở, thời kỳ hoa nở chỉ kéo dài trong hai tháng, nhưng trong một biển hoa đó, xác suất phấn hoa có linh chất tử là cực thấp. Mà trong số ít phấn hoa chứa linh chất tử ấy, hàm lượng linh chất tử chứa trong phấn hoa nhất định phải trên một phần nghìn mới có thể chiết xuất thành công. Hơn nữa lúc tìm phấn hoa phải sử dụng linh lực, tu sĩ thường tiêu hao hết linh lực để tìm, nên cũng chẳng thể lấy được phấn hoa.” Tiểu nhị giới thiệu, ” Hoa Thiên linh năm nào cũng nở, nhưng tìm cả Thiên linh giới số lượng linh chất tử thu được hàng năm không vượt qua mười bình, hơn nữa chỉ là loại chưa qua chiết xuất.”

“Ít như thế sao?” Tầm Mạch Mạch giật mình.

“Cũng là vì việc thu thập Linh chất tử vô cùng khó khăn, cho nên mới không hạn chế người vào trận đồ. Nhưng hoa Thiên linh thường sinh trưởng ở những mỏ khoáng linh lực, chủ nhân mỏ khoáng thu chút phí thủ tục coi như có lệ mà thôi.” Tiểu nhị nói, “Biển hoa Thiên linh nằm ngoài thành chúng ta, là mỏ khoáng của thành chủ, cứ mùa xuân hàng năm chỉ cần dựa vào việc thu phí vào cửa thì thành chủ cũng có thể kiếm được bộn tiền rồi, mà số bình linh chất tử thu về vẫn là con số không. Những tu sĩ muốn vào biển hoa Thiên linh thu thập Linh chất tử phần lớn đều muốn tới thử vận may hoặc là những tu sĩ thực sự rất cần Linh chất tử nhưng lại không có tiền mua. Nếu tiên tử muốn tới thử vận may, thì thử một lần cũng không sao, nhưng nếu muốn tìm linh chất tử, thì đừng ôm hi vọng quá nhiều.”

Nghe tiểu nhị giới thiệu, Tầm Mạch Mạch bỗng chốc cảm thấy ba viên linh thạch hạ phẩm e rằng sẽ mất trắng.

Nhưng sáng sớm hôm sau, Tầm Mạch Mạch vẫn cầm đá vào trận đồ bay tới biển hoa ngoài thành. Nàng không nghĩ mình sẽ may mắn tìm được linh chất tử, chẳng qua là cảm thấy, dù sao nàng cũng đang rảnh rỗi.

Mà khi nàng vừa rời khỏi Hương An Thành, thì Đồ Thanh đang ở trong phòng nhắm mắt nghỉ ngơi lại đột nhiên mở mắt.

Nàng ta rời thành rồi sao? Chẳng lẽ Khê Cốc thật sự lừa nàng ấy ra khỏi thành?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play