Tối hôm ấy, Tầm Mạch Mạch đã đi dạo chơi cả ngày nên về nhà trọ Quân Lai từ sớm, vừa vào cửa chuyện đầu tiên nàng làm là hỏi tiểu nhị nhà trọ xem hôm nay có người tới tìm nàng không. Sau khi nhận được câu trả lời phủ định, Tầm Mạch Mạch buồn bã quay về phòng.

Đã một ngày rồi, sư bá vẫn chưa đến, chẳng lẽ là vì người chưa nhận được phù truyền tin của mình?

Tầm Mạch Mạch nghĩ một lúc, cảm thấy khả năng này tương đối lớn, không bàn tới chuyện mẫu thân và sư bá đã một ngàn năm không liên lạc, nên bà cũng không biết tình hình hiện tại của sư bá ra sao. Mà dù là vẫn liên lạc qua lại thì đối với tu sĩ mà nói, không có việc gì thì vào bí cảnh hoặc bế quan tu luyện vẫn là chuyện thường xảy ra.

“Được rồi, tạm thời mình cứ ở lại Hương An Thành chơi nửa năm, nếu như sư bá vẫn chưa tới đón, thì mình tự đi tìm người vậy.” Hôm nay Tầm Mạch Mạch đã đi dạo cả ngày, nên cũng coi như hiểu được đại khái tình tình ở Hương An Thành.

Mặc dù Hương An Thành là thánh địa của giới tu chân, nhưng thành chủ lại đang quản lý bằng cách sử dụng những biện pháp như ở nhân gian, dùng luật pháp nghiêm khắc để ràng buộc các tu sĩ tới nơi này. Chỉ cần là người bước vào Hương An Thành, bất luận người đó là tu sĩ hay người thường, đều phải tuân theo luật lệ của Hương An Thành, nếu không sẽ phải chịu trừng phạt theo luật của Hương An Thành. Đương nhiên, luật pháp thế gian dù có khắc nghiệt cũng chẳng thể hoàn toàn ngăn cản kẻ ác, nhưng như thế này cũng đủ để bảo vệ an toàn cho những tu sĩ cấp thấp nhiều rồi.

Trước đó Tầm Mạch Mạch còn cảm thán mình thật may mắn, khi gặp tiền bối tu vi cao siêu muốn nhận nàng làm thị thiếp, sau khi nàng từ chối đối phương cũng không tức giận. Bây giờ nghĩ lại, có thể là vì đối phương e ngại luật pháp của Hương An Thành. Nếu là ở nơi khác thì chẳng cần biết nàng có đồng ý hay không, đã thẳng tay ép người, nàng cũng chẳng thể làm gì người ta.

Lấy một bộ y phục mới từ trong túi càn khôn, Tầm Mạch Mạch đẩy cửa vào phòng tắm bên cạnh. Trong phòng tắm có một bể tắm có thể chứa được ba đến bốn người, quanh bồn được phủ kín bằng đá cẩm thạch bóng loáng, bên cạnh là ống trúc dẫn nước, dùng một viên linh thạch để đun nóng nước, giữ cho nhiệt độ nước ở mức phù hợp nhất với nhiệt độ cơ thể người tắm, chỉ cần thế là có thể sáng tạo ra một bể ngâm nước nóng nhỏ rồi.

Mái tóc đen xõa xuống, tháo dây thắt y phục, Tầm Mạch Mạch thoải mái ngâm mình trong nước ấm, ngâm gần nửa canh giờ mới lười biếng ra khỏi bồn tắm. Sau đó nàng khoác thêm một lớp áo lót mỏng, xõa tóc rồi trở về phòng.

“Chậm quá!” Một giọng nói không mấy kiên nhẫn vang lên trên đầu Tầm Mạch Mạch.

Tầm Mạch Mạch khẽ giật mình, sau đó nàng ngạc nhiên ngẩng đầu: “Phu quân.”

Chính giữa căn phòng, đúng là làn khói đen khá quen mắt đang bay.

“Tắm rửa lâu như thế à?” Đồ Thanh vừa vào sân đã nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, thế là chàng đành vào trong chờ, không ngờ vừa chờ là chờ gần nửa canh giờ. Chàng chưa từng chờ ai lâu như thế, hơn nữa còn là tế phẩm, nên chẳng hề kiên nhẫn .

“Xin lỗi, em không biết phu quân đến?” Tầm Mạch Mạch nói xin lỗi.

“Sao nào, ta đến còn phải gọi cô sao?” Đồ Thanh chất vấn.

“Không cần không cần, chỗ em phu quân muốn đến thì đến, đến lúc nào cũng được. Nhưng nếu lần sau Mạch Mạch không biết phu quân tới, mà để phu quân chờ lâu, thì chàng cứ gọi em cũng được.” Tầm Mạch Mạch giải thích.

Gọi nàng? Khi nàng đang tắm thì vào gọi sao? Nữ nhân này, quả nhiên là muốn mê hoặc mình, hơn nữa còn nói như nàng ta là người quyết định mọi việc vậy, thật đáng ghét.

Đồ Thanh tỏ vẻ ghét bỏ, nhưng lúc này chàng chỉ là một làn khói đen, chẳng thể tỏ vẻ ghét bỏ, chỉ có thể dùng đôi mắt đỏ ngầu lườm nữ nhân nào đó đang mặc trên người lớp áo lót mỏng manh kia.

Còn nữa, nàng ta tắm rửa xong sao không dùng pháp thuật làm khô tóc luôn? Nước chảy tí tách không ngừng, nhìn thôi cũng phiền.

Đồ Thanh dời ánh mắt khỏi vùng cổ trắng nõn của nàng, một luồng linh lực tuôn ra, Tầm Mạch Mạch chợt cảm thấy một cơn gió ấm áp thổi tới, trên đầu đột nhiên nhẹ bẫng, cơn gió kia đảo qua đảo lại vài lượt, một lúc là tóc khô.

“Tạ ơn phu quân.” Tầm Mạch Mạch sờ tóc, vui vẻ đáp lời.

Phu quân giúp mình làm khô tóc, chàng quả là người dịu dàng, thật tốt.

Đồ Thanh nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của tế phẩm nhà mình, chàng hỏi: “Vui thế à?”

“Phu quân thật tốt với Mạch Mạch, hơn nữa chàng rất dịu dàng.” Tầm Mạch Mạch ngẩng mặt lên, thành thật đáp.

Rất dịu dàng? Ta dịu dàng? Nữ nhân này lại dám nói dối ngay trước mặt mình, được, vậy ta sẽ cho cô biết rốt cuộc ta có dịu dàng hay không.

“Nếu ta đã đối tốt với cô như vậy, thì có phải cô cũng nên đối tốt với ta không?” Làn khói đen bay tới, hóa thành một bàn tay, học theo thủ đoạn mê hoặc nữ tu của Khê Cốc, chàng vươn tay nâng cằm Tầm Mạch Mạch.

Tầm Mạch Mạch chỉ cảm thấy hàm dưới bỗng lạnh toát, hơi khó chịu nhưng cũng không né tránh.

“Trong lúc tu luyện xảy ra ít biến cố, trong cơ thể còn lưu lại chút ma khí, ta sẽ truyền chút ma khí ấy vào cơ thể cô có được không, cô có thể chia sẻ cùng ta.” Đồ Thanh dụ dỗ nói.

“Xảy ra biến cố sao?” Tầm Mạch Mạch giật mình, “Ma khí có thể chuyển sang cho người khác sao? Truyền sang thế nào? Em phải phối hợp với chàng thế nào?”

Đồ Thanh nhìn Tầm Mạch Mạch chăm chú, mãi mà không thấy sự lo lắng trên gương mặt nàng, chàng sốt sắng nói ngay: “Hấp thu ma khí của ta, có thể cô sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.”

“Không sao.” Tầm Mạch Mạch không thèm để ý mà nói, ” Ngũ mạch em bị thương, không hấp thụ được linh khí cho nên cũng không hấp thụ ma khí được, dù có tẩu hỏa nhập ma cũng sẽ không có vấn đề gì. Lúc trước tu luyện em cũng từng trải qua rồi, suýt chút nữa cũng tẩu hỏa nhập ma, nhưng sau đó lại không có chuyện gì, đây cũng là ưu điểm duy nhất sau khi ngũ mạch của em bị tổn thương. Cho nên phu quân à, chàng không cần lo lắng cho em đâu .”

Ai thèm lo lắng cho cô, ta đang muốn dọa cô đấy chứ?

“Đưa tay cho ta.” Đồ Thanh buông cằm Tầm Mạch Mạch ra, sau đó lui lại một bước, vươn tay về phía Tầm Mạch Mạch.

Nếu nàng ta đã tự nguyện, vậy chàng sẽ không khách sáo nữa.

Tầm Mạch Mạch không chút chậm trễ vươn hai tay tới trước mặt làn khói đen.

Làn khói đen quay cuồng một lúc, rồi một đôi bàn tay từ trong làn khói đen vươn ra nắm chặt lấy hai tay Tầm Mạch Mạch, sau đó truyền ma khí vào người nàng.

Tầm Mạch Mạch chỉ cảm thấy một luồng năng lượng lạnh thấu xương từ tay trái xông thẳng vào trái tim, mà chút ít linh lực trong cơ thể mình lại bị một luồng sức mạnh khổng lồ hút ra ngoài từ bên tay phải.

Phu quân không những đang rót ma khí vào cơ thể nàng mà còn đang hấp thu linh lực của nàng sao? Tầm Mạch Mạch đột nhiên mở to hai mắt nhìn.

Tự động phụng dưỡng? !

Đồ Thanh cũng giật mình, chàng chỉ muốn truyền ít ma khí vào cơ thể Tầm Mạch Mạch, khiến nàng cảm thấy sợ hãi và khó chịu, chứ không muốn hấp thu linh lực trong cơ thể nàng. Tầm Mạch Mạch chỉ là một tu sĩ tu vi Trúc Cơ, linh lực trên người vốn đã ít ỏi, nếu chàng hút hết linh khí phụng dưỡng ấy thì một lần là có thể hút sạch linh lực của nàng.

“Phu quân?” Càng ngày linh lực càng giảm, trong mắt Tầm Mạch Mạch rốt cục cũng lóe lên sự sợ hãi.

Sợ rồi sao? Muốn phản bội rồi sao?

Tầm Mạch Mạch mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ nhắm mắt lại không nhìn Đồ Thanh nữa.

Đồ Thanh chờ giây lát, nhưng mãi mà không thấy linh lực ngừng chảy, chàng khó hiểu nhìn gương mặt càng ngày càng trắng bệch của nàng, sau đó chàng đột nhiên vung tay, hất nàng ra ngoài.

Tầm Mạch Mạch bay ngược ra sau, cả người rơi thẳng xuống gường, sau đó nàng mở mắt nhìn làn khói đen đột nhiên trở nên điên cuồng.Trên không trung làn khói bay lượn không ngừng, cả căn phòng tràn ngập hơi thở bất an cuồng loạn, cảnh tượng ấy cực kỳ giống với mẫu thân nàng khi phát tác tâm ma.

Đồ Thanh chạm mắt với Tầm Mạch Mạch, chàng quay người muốn bay đi.

“Phu quân!” Thấy chàng muốn đi, Tầm Mạch Mạch nóng vội ngồi bật dậy.

“Làm sao? ! Có tin ta sẽ hút cạn linh lực của cô không?” Đồ Thanh nổi giận, lao mình xuống, trong nháy mắt người đang đứng ngoài cửa đã bay thẳng tới trước mặt Tầm Mạch Mạch.

“Em… em muốn nói…” Tầm Mạch Mạch cũng hơi sợ, nhưng vẫn dè dặt nói, ” Linh thạch em mang từ Huyền Linh giới có lẫn tạp chất, rất tốt để bày trận pháp tịnh hóa. Chàng… chàng từng tu luyện xảy ra biến cố, nên muốn dùng chỗ linh thạch ấy cũng phải… phải cẩn thận.”

Đồ Thanh giật mình, không đáp lời, sau đó cửa sổ mở toang rồi làn khói biến mất không thấy gì nữa.

Tầm Mạch Mạch yếu ớt tựa lưng vào thành giường, nhìn cánh cửa bị phá tan thì lẩm bẩm nói: “Sao phu quân lại giống hệt mẫu thân thế nhỉ?”

***

Đồ Thanh quay về cơ thể của mình, một luồng linh lực ấm áp như gió xuân lập tức tràn ngập trong Nguyên thần của chàng, chỉ một lúc là có thể trấn an hai luồng xao động bất an đang cuộn trào trong cơ thể chàng.

Xòe tay ra, Đồ Thanh nhìn chăm chú lòng bàn tay mình thật lâu không nói.

“Ơ, khí tức yên bình thế này, không phải cậu đã hút sạch linh lực của tế phẩm rồi chứ?” Khê Cốc đứng bên cửa sổ, kinh ngạc nhìn Đồ Thanh đang ngồi ngay ngắn trong phòng, “Mặc dù nói nếu cậu hút thêm mấy lần, tế phẩm sẽ biết sợ rồi phản bội. Nhưng nếu tế phẩm bị ép hiến dâng linh lực, đối với chúng ta chỉ có hại mà không có lợi. Lần trước khi cậu đột phá Kim Đan đã ép tế phẩm hiến tế linh lực, sau khi về Nguyên thần bị thương, ngủ say năm mươi năm, cậu quên rồi sao?”

Ám ma tộc của bọn họ, mạnh nhất chính là Nguyên thần, cho nên Nguyên thần không thể bị tổn hại.

“Không phải.” Đồ Thanh vẫn đang nhìn lòng bàn tay mình.

“Cái gì?” Khê Cốc nghe không hiểu.

“Ta không hút linh lực của nàng, là nàng ấy tự động phụng dưỡng .”

“Tự động phụng dưỡng?” Hai mắt Khê Cốc sáng rực, toàn thân kích động, trong nháy mắt đã từ ngoài cửa sổ lao thẳng vào phòng, “Tế phẩm tự động phụng dưỡng chứng tỏ nàng ấy thật tâm muốn báo đáp cậu.”

“Ám tộc ta hàng vạn năm nay, có tế phẩm nào tự động phụng dưỡng chưa?” Đồ Thanh hỏi.

“Tất nhiên là có.” Khê Cốc nói.

“Huynh đã gặp người đó sao?” Đồ Thanh nhìn về phía Khê Cốc.

Khê Cốc khẽ giật mình, có vẻ như y vừa nhớ tới chuyện không muốn nhớ, nhưng vẫn thành thật đáp lời: “Cũng có.”

“Nhưng cuối cùng huynh vẫn thất bại .” Khê Cốc không phi thăng, chứng tỏ y đã thất bại, thất bại có nghĩa là tế phẩm ấy cuối cùng vẫn phản bội y.

“Không sai, cho nên ta đã giết nàng ấy rồi tu đạo vô tình.” Khê Cốc nói.

“Mất bao lâu?” Đồ Thanh hỏi.

“3682 năm.” Y và tế phẩm ấy bên nhau ròng rã 3682 năm, sau đó nàng phản bội y.

“Nếu giờ ta giết nàng, về tộc ngủ nhiều nhất cũng chỉ sáu trăm năm.” Đồ Thanh tính toán.

“Tế phẩm tự động phụng dưỡng sẽ không tùy tiện phản bội, cho nên, cậu định giết nàng ấy?” Khê Cốc hỏi.

Đồ Thanh run rẩy nắm chặt tay, linh lực thuộc về Tầm Mạch Mạch vẫn đang cuộn chảy trong người chàng, đó là cảm giác thoải mái dễ chịu mà chàng chưa từng trải qua. Chàng ở nhân gian, bố trí tất cả mười hai tế phẩm, mười một người trước đó đều do chính tay chàng giết chết.

“Giết nàng ấy chỉ phí thời gian, tuổi thọ của nàng ấy chỉ còn khoảng hai trăm năm.” Đồ Thanh nói.

“Cho nên cậu muốn đợi nàng ấy chết già, nhẫn nhịn sự đau khổ do ma khí mang lại hai trăm năm nữa à?” Khê Cốc nhíu mày.

Đồ Thanh mím môi một cái rồi lại nói, “Ngày mai huynh đi tìm nàng ấy, cứ nói… nếu nàng ấy chịu đổi linh lung thạch cho ta, ta sẽ chữa ngũ mạch và linh căn cho nàng ấy.”

“Chữa bệnh cho nàng ấy xong, cậu cũng chỉ ngủ say chừng trăm năm, cách này quả thực tốt hơn hai phương án trước đó, nhưng ta lại có cách tốt hơn.” Khê Cốc đề nghị, “Chúng ta nghĩ cách để nàng ấy ra khỏi Hương An Thành, tu vi nàng ấy thấp, trên người chỉ có ít dược thảo mang theo từ Huyền Linh giới, cậu chỉ cần tung ít tin đồn, không bao lâu, tất nhiên sẽ có người đi giết người cướp của.”

“Rầm!”

Khê Cốc đã sớm chuẩn bị trước, y nghiêng người, một đòn đánh mạnh mẽ lướt qua má y rồi bay ra ngoài cửa sổ, làm vỡ nát hòn giả sơn trong sân.

“Chỉ cần nàng ấy vẫn là tế phẩm của ta thì ngoại trừ ta không ai được phép chạm vào nàng ấy.”

“Tiểu Thanh.” Khê Cốc đối diện với ánh mắt cảnh cáo của Đồ Thanh, “Cậu đã quên khi cậu vừa hóa thành hình người, các tiền bối đã khuyên cậu thế nào sao? Bất luận cậu lựa chọn tu theo đạo nào, dù là đối với bản thân hay là với tế phẩm, đều phải thật kiên quyết.”

“Tế phẩm của ta, không cần mấy người quản.” Trên trán Đồ Thanh nổi gân xanh.

“Vì sự phản bội của mười một tế phẩm trước đó, cậu đã không còn tin tưởng người khác nữa, quyết tâm vứt bỏ tế phẩm để tu đạo vô tình. Nhưng hết lần này tới lần khác cậu hành động không kiên quyết, chỉ vì một tế phẩm nho nhỏ tự động phụng dưỡng đã khiến cậu dao động. Cậu không muốn tin tưởng, lại không chịu nhẫn tâm, nếu cậu cứ thế này, cho dù là tu đạo vô tình cậu cũng không thắng được tâm ma trong lòng mình.” Khê Cốc nghiêm túc nói, “Nếu cậu thật sự muốn tu đạo vô tình, thì hãy cầm kiếm giết chết tế phẩm cuối cùng kia đi rồi ta sẽ công nhận. Nếu như không làm được, thì bỏ ngay cái tính nghi thần nghi quỷ đó của cậu, cùng nàng ấy song tu [1] đi.”

[1] Song tu : Một hình thức tu luyện. Mục đích của song tu là lấy âm bổ dương, lấy dương bổ âm, bồi bổ cho nhau tu luyện cho nhau, đạt đến mục đích âm dương cân bằng.

Đồ Thanh đứng dậy, chăm chú nhìn Khê Cốc, chàng muốn phản bác nhưng lại chẳng nói được lời nào.

“Nhìn ta làm gì? Ta nói cho cậu biết, dù cậu và nàng ấy song tu được chín phần mười thì kết quả cuối cùng nàng ấy cũng sẽ phản bội cậu.”

Đồ Thanh đột nhiên vỗ một chưởng xuống bàn, giống như con dã thú vừa bị đâm một nhát dao chí mạng mà gào lên: “Cút!”

Khê Cốc không dám tiếp tục kích động chàng nữa, y ngoan ngoãn rời khỏi phòng. Sau đó ôm một bầu rượu, bay lên nóc nhà trọ uống một mình: “Nếu như cậu chưa từng yêu thì làm sao biết tuyệt vọng thật sự là thế nào, cậu tưởng rằng tu đạo vô tình dễ dàng thế sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play